Linh Giang Bang,

Cuối cùng cũng toàn mạng trở về hang ổ Đỗ Như Hối mấy người mới có thể đem tâm để lại trong ngực. Tất cả đều thở dài một hơi, rất may mắn mình còn sống sót sau tai nạn.

Ra nhà 16, trở về 8, trên thân mỗi người đều mang thương, cái này một chuyến cỡ nào bi thương thảm thiết. Để ở nhà ngóng trông Trầm Sinh cùng một đám còn lại cao tầng đều vô cùng bàng hoàng sợ hãi.

Linh Giang Bang cùng Lục Nhĩ 2 nhà gộp lại mới được hơn 20 vị hảo thủ như vậy, vừa ra ngoài một chuyến lập tức gãy đi 1/3, cái này đã có thể coi là thương cân động cốt rồi.

Ngồi trong Tụ Nghĩa Sảnh, cảm nhận trên đầu đè nén tuyệt vọng khí tức, Trầm Sinh vẫn không thể tin tưởng hỏi thăm:

“Lão đại, Bang chủ đây là chuyện thế nào?”

Nhìn bên trên chủ tọa Đỗ Như Hối sắc mặt đồi phế, ngay cả hứng thú mở miệng cũng không có, Chu Ngọc Đình bực tức oán giận:

“Còn như nào, bị Tống tiểu tử kia một đám thuộc hạ đánh cho thừa sống thiếu chết, mất nửa cái mạng mới lết về được đây chứ thế nào.”

Lão Chu cũng không lề mề, lập tức đem việc từ đầu đến cuối hết thảy nhìn thấy nghe thấy nói lại cho mình quân sư cùng đám huynh đệ nghe được, sau đó hắn liền trầm giọng quát:

“Đỗ Bang chủ, ngươi không giải thích một chút làm sao hắn Tống Khuyết lại xuất hiện thêm một vị siêu cấp cao thủ sao? Còn nữa cái kia Bộ Kinh Vân là chuyện gì, đối phương dưới trướng chỉ ở trong nhà thôi cũng đã có một vị Bát giai chiến lực, một vị Thất giai chiến lực cùng cả chục Nhị lưu hảo thủ. Ngươi định hố chết mọi người sao?”

Chu Ngọc Đình là thật hận, hắn cảm thấy mình bị lừa rồi.

Tưởng chỉ đối phó với một tiểu tử miệng còn hơi sữa vắt mũi chưa sạch, chính là có chút tư chất, tu luyện nhanh một chút thế, vấn đề mây bay mà thôi. Ai dè đùng một cái, sự thật cho hắn một cái tát thật mạnh, đối phương bên đó thực lực có thể nói quá mức kinh khủng, hoàn toàn có thể nghiền áp bọn họ 3 nhà.

Hôm nay là còn chưa có chính chủ Tống lão gia cùng hắn trung thành tiểu đệ Hùng Bá đấy. Truyền ngôn vị kia thiếu niên cũng là có thể đè lão Đỗ ra đánh bậc hung nhân, nếu đối phương thật kéo quân qua đây, bọn họ chuẩn bị ăn chuối cả nải đi.

Mình thật ngu không ai bằng mới tin Đỗ tặc lời ong tiếng ve, bây giờ đã nhảy lên tặc thuyền, thành công cùng bên kia đại lão kết thù. – Chu Ngọc Đình hối hận đến ruột cũng xanh.

Ngay cả đứng bên cạnh lão Chu, hắn trí tướng Trầm Sinh nghe đến vấn đề này cũng cảm thấy vô cùng nan kham.

Chênh lệch lớn như vậy, hơn nữa thông qua vừa rồi một loạt sự kiện cũng biết đối phương không phải loại lăng đầu thanh mà còn là một con cực kỳ gian xảo mãnh hổ, bây giờ hắn cùng lão đại nhiều năm tâm huyết Lục Nhĩ sẽ đi về đâu. Bỗng dưng mua cho mình một đại địch như vậy hắn cũng thấy đau đầu nha.

Tất cả đưa mắt về nơi này người tối cao quyết sách.

Đỗ Như Hối dường như không nghe thấy người khác nói gì vậy, hắn trong đầu đang lặp đi lặp lại tình cảnh từ hơn một năm này đối địch với Tống đại quan nhân, lần nào cũng bi kịch, lần nào cũng thua thảm.

Không có thảm nhất, chỉ có càng thảm. Lại nghĩ đến đối phương bây giờ đã phát triển đến mức có thể dễ dàng bóp nát hắn nông nỗi, lão Đỗ trong lòng một mảnh băng hàn.

Thằng này chính thức suy sụp, không có hứng thú cùng người cãi vã nữa Đỗ ca chỉ chán nản lắc đầu:

“Chu Ngọc Đình ngươi tin cũng được, không tin cũng không sao. Sự thực là đến bây giờ ta cũng không biết Tống Khuyết kẻ này kiếm đâu ra nhiều cao thủ đến vậy, nếu biết hắn có bực này thực lực, bản tọa cũng sẽ không ngu hồ đồ lao đầu vào cùng đối phương kết oán.

Chuyện hôm nay tiểu tử kia đã tính toán tường tận như vậy, xem ra bên kia Vân Lai Phúc cũng là lành ít dữ nhiều. Chúng ta bây giờ đã là buộc chung một sợi dây, chớ tranh cãi những việc vô bổ, cần phải đồng lòng làm sao chống qua đối phương sắp tới trả thù mới là việc cấp bách.”

Khi nãy ở lại trong bang quán xuyến việc nhà Lập Húc lúc này cũng đứng ra chứng thực hắn suy đoán:

“Bang chủ nói không sai, bên kia Dương Nam cũng đã có tin truyền đến. Tống tặc vẫn bình yên vô sự, Thính Vũ Lâu sát thủ Độc Bà Bà không rõ tung tích, nhưng thám báo người đã đến hiện trường tìm kiếm, thấy tại đó có rất nhiều dấu vết chứng minh hai người đã giao thủ. Đoán chừng nhiệm vụ này là thất bại rồi, đáng nói là Vân Phó Bang chủ chưa từng có gì động tĩnh, cả ngày hôm nay hắn liền trốn ở trong nhà, không hề ra ngoài nửa bước.”

“Khốn kiếp! Vân Lai Phúc con hồ ly này, hắn đây là xong việc muốn rũ sạch quan hệ sao?” – Đỗ Như Hối tức giận há mồm mắng lớn một tiếng.

“Bang chủ, như tin báo, Tống Khuyết cùng Vân Hi hai người rời bến vào buổi chiều, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đi qua chỗ này. Chúng ta có hay không nhân cơ hội đối phương thế đơn lực cô mà lần nữa chặn đường vây giết, đến chấm dứt hậu hoạn?”

Nghe Lập Húc nói, trong phòng rất nhiều người đều cảm thấy tâm động.

Ngồi trên chủ vị Đỗ Như Hối hai mắt nheo lại suy tính trong đó lợi và thiệt, nhưng trong đầu vừa mới hiện ra một vị thiếu niên nào hình bóng, hắn bất giác lại thấy úy kỵ, tâm lý luôn là bồn chồn muốn trốn tránh như vậy.

Hơn nữa tiểu tặc kia tính toán tường tận, quỷ mới biết được đây có thể hay không lại là một cái bẫy dụ mình chui đầu vào lưới, lão tặc này bắt đầu do dự:

“Tin báo có nói bọn hắn một chuyến bao nhiêu người hay không?”

“Hồi Bang chủ, bọn hắn đi là một cỡ trung thuyền hàng, khoảng hơn trăm người. Nhưng nghe nói tất cả đều là Vân Hải Các bình thường chấp sự cùng gia quyến mà thôi, không có cái gì cao thủ cả.”

Nghe nói! Nghe nói!

Đối với bên mình hệ thống tình báo Đỗ ca bây giờ đã là triệt để mất đi niềm tin, biết được Tống tặc bên kia vậy mà kéo theo cả trăm người trở về hắn liền càng thêm nghi ngờ bên trong có trá, lúc này quyết đoán lắc đầu:

“Đối phương xảo trá như hồ, không cần dính vào hắn bẫy rập. Lập Húc ngươi thay bản Bang chủ an ủi huynh đệ trong bang, hôm nay ta mệt mỏi, trước tiên cần về nghỉ ngơi một hồi.”

Nói rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.

Còn lại mấy người đưa mắt nhìn nhau, ai cũng thấy trong mắt đối phương xóa không đi một vệt âm ảnh.

Chu Ngọc Đình vốn còn muốn nói cái gì, nhưng dù sao đây cũng là lão Đỗ địa bàn, tại Trầm Sinh kín đáo ra dấu sau hai người liền cứ thế kêu lên mấy thuộc hạ hậm hực rời đi rồi, bọn họ cần tìm chỗ vì mình Lục Nhĩ mưu cầu một con đường thoát.

Thật tai bay vạ gió vậy, tất cả cũng chỉ vì lòng tham nha! – Lão Chu buồn bực thối ruột.

......

Linh Giang, vừa mới đi qua lưu vực Trường giang, Tống lão gia mấy người hiện đã tiến về địa phận Linh Giang Quận.

Khi đi 4 người lúc về cả trăm, mất công Cự Kình Thương Hội phải điều động tạm một chiếc cỡ trung thuyền mới có thể chở hết Tống Khuyết một nhóm người. Từ Dương Nam rời bến, rong ruổi 1 ngày trời mới coi như trở về Thanh Hà.

Đêm qua có lẽ đem Đỗ ca đánh cho quá tàn nhẫn rồi, thằng này bây giờ nghe đến 2 từ Tống Khuyết là liền nghi thần nghi quỷ đứng lên, rất sợ lại nhảy vào Tống bẫy rập. Nói chung địch nhân đi qua trước cửa nhà hắn, lão Đỗ vẫn yển kì tức cổ, không có một chút động tĩnh nào.

Cái này để Tống gia nhẹ nhàng rất nhiều.

Về đến nhà, nguyên nhân đối với Nguyễn Thiên Hương còn vô cùng lớn khúc mắc, Vân Hi tự nhiên sẽ không tiếp tục cùng nàng ở lại Mai Trang, mà lấy cớ còn bận sắp xếp công việc cho thủ hạ liền thuận thế quay về Nguyệt Khuyết Các Tổng bộ rồi. Chỉ là cử Thanh Trúc đi cùng về đó thu dọn đồ đạc một chuyến.

Tống Khuyết vậy cũng không thể làm sao, cô nàng này tính tự chủ cực cường, hắn cũng không có biện pháp khuyên nhủ.

Cũng may bây giờ nàng hộ vệ Khổng lão đến, có lão đầu này đi theo, Vân mỹ mi an toàn hẳn cũng sẽ không quá đáng phải lo.

Dặn dò Thẩm Tử Minh, Thiết Phi Long mấy người giúp đỡ vì Vân gia người thu xếp, Tống Khuyết liền cùng mỹ nhân cáo biệt, dẫn theo người trở lại Mai Trang.

.....

Mai Viên Sơn Trang,

Ghét ai ghét cả đường đi lối về, đối với nào đó xấu xí nữ nhân căm hận Thanh Trúc cũng thành công giận cá chém thớt không vừa mắt với Tống lão gia. Đến nơi này nàng chỉ lầm bầm lầu bầu hừ nhỏ mấy tiếng rồi nhanh tay nhanh chân thu dọn đồ đạc chất lên xe ngựa chạy lấy người, tất nhiên trước khi đi còn không quên trừng mắt thị uy một cái.

Tống Khuyết cũng phải lần nữa vất vả trấn an bên cạnh tiểu ớt cay, rồi dặn dò Hùng Bá nhanh nhanh tiễn nha đầu kia lên đường, tránh gây phiền phức.

Đợi người đi rồi, ra hiệu cho lão Nhiếp, Dương hai người mình trước không cần vội hồi báo, hắn bắt đầu cho người trong nhà giới thiệu thành viên mới:

“Đây là....”

“Ta gọi Thiên Hương.”

Vốn không muốn dùng thật danh để tránh làm lộ thông tin vị này Thánh nữ, nhưng nàng đã nói ra vậy hắn cũng đành gật đầu tiếp tục:

“Nàng gọi Thiên Hương, là ta một vị tạm thời hợp tác đồng bọn. Trong 1 năm rưỡi này nàng sẽ ở lại nhà chúng ta, mọi người cùng làm quen đi.”

“Xin chào Thiên Hương cô nương, ta là....”

Tuy rất khiếp sợ với cô nàng này ma chê quỷ hờn dung mạo, nhưng đều có thật tốt gia giáo mấy người còn là không để lộ ra cái gì dị sắc, rất niềm nở cùng Thiên Hương chào hỏi.

Nguyễn Thiên Hương nãy giờ vẫn luôn quan sát trên mặt mỗi người biểu hiện đây, gặp cảnh này nàng mới hài lòng gật đầu nhất nhất cùng từng người đáp lễ.

Xong sau đó yêu nữ này mới đi đến bên người Tống gia nói chuyện:

“Chậc chậc, Tống tặc, ngươi tiểu tử này vậy mà còn biết kim ốc tàng kiều nha. Thật không ngờ, bằng cái mặt đen thùi lùi như đít nồi của ngươi lại có thể câu dẫn được nhiều tuyệt sắc mỹ nữ như vậy. Thật sự chuyện lạ, quái thay quái thay!”

Nói xong còn cảm thấy chưa thể hiểu thấu, trợn mắt lên vòng quanh người nào đó từ trên xuống dưới từ dưới lên trên ngắm nhìn một lần xem có cố gắng tìm ra được cái gì ưu điểm không rồi liên tục lắc đầu kêu quái.

Thái độ này để Tống đại quan nhân giận tím mặt:

“Nhìn cái gì, chưa thấy soái ca bao giờ hả? Bằng bản thiếu thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử tuyệt thế dung nhan, ngoài kia nữ nhân theo ta xếp hàng từ đây đến Dương Nam còn không hết, có gì kỳ lạ lắm sao. Đến là nha đầu ngươi còn chiếm Tống mỗ thiên đại tiện nghi, khi nãy được hưởng thật to nhãn phúc.”

Nhớ đến khi nãy cảnh tượng con hàng này vắt vẻo một chiếc vòi dài lắc lư trước mặt mình, Thiên Hương lập tức xù lông:

“Phi, bằng ngươi cái này cẩu dạng, vào rừng so với gấu đen còn không bằng, còn mạnh miệng mỹ nam, nói là thiên hạ đệ nhất xấu nam lão nương còn tin.”

“Hừ, trước mặt ngươi ta nghĩ trên đời không ai dám nói tự mình xấu.”

“Ý gì! Tống tặc, ngươi lập tức cho cô nãi nãi giải thích rõ ràng!”

Rõ ràng dung mạo chính là nha đầu này điểm mấu chốt, bị Tống gia như thế trắng trợn dè bỉu sau Thiên Hương tức thời bạo nộ, nhe răng trợn mắt thật giống như muốn liều mạng đến nơi.

Vừa vào đến cửa hai bên đã có dấu hiệu quyền cước tương đối, xem ra sau này Mai Trang cuộc sống sẽ không còn nữa được thái bình.