Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 394: Vân Thiên Tường cái chết

Mai Viên Sơn Trang,

Đưa Vân Hi chủ tớ đến đây tá túc cũng đã được 3 ngày, theo mấy ngày nay tin tức không ngừng truyền về, cô nàng kia tâm tình càng lúc càng kém, nếu không phải có Tống Khuyết trấn an, nàng có lẽ đã không nhẫn nhịn được đến bây giờ.

Vân Thiên Tường thực sự chết rồi.

Chính miệng Vu Ngọc Đức xác nhận qua, Lục Phiến Môn cũng đã đến điều tra cái này bí ẩn án kiện. Tuy Vân gia người đều hết mực nghi ngờ, đám bộ khoái cũng thấy trùng trùng nghi vấn, nhưng làm sao điều tra không ra bất cứ cái gì manh mối.

Vân Gia chủ trong lúc luyện công bị tẩu hỏa nhập ma mà chết. Đây đã thành kết luận, hiện toàn bộ Vân Hải Các đang do Vân Nhị gia Vân Lai Phúc thay quyền chưởng quản.

Nhưng Vu thiếu còn là cho hắn nhắc nhở qua, lão Vân đây rất có thể là bị trúng độc mà chết, chỉ là không tra ra được là loại gì độc tố mà thôi. Hơn nữa có người tạo áp lức cản tay điều tra nên mới như thế qua loa kết án, còn dặn dò hắn cẩn thận nhiều hơn.

Ngày này, Tống lão gia đang ngồi trong sân cùng Vân mỹ nữ trò chuyện cho nàng khuây khỏa nỗi buồn thì có bên ngoài hạ nhân báo vọng lại:

“Các chủ! Ngoài Mai Trang có người xưng là Vân gia người cầu kiến ngài cùng Vân tiểu thư.”

Nghe thế, cả hai người tinh thần nhất tề rung lên.

“Mời người đến Tiếp khách phòng!”

Tống Khuyết ra lệnh một tiếng rồi lập tức cùng Vân Hi đứng dậy đi đến khách phòng, xem đến người lại là ai, có mục đích gì.

......

“Thất muội! Ngươi đã đến rồi!”

Vừa thấy 2 người tiến vào, một thanh niên nam tử đã bù lu bù loa khóc rống thất thanh.

Tống gia định thần nhìn lại, hóa ra là Vân Hi đại ca Vân Kinh Long. Trong phòng tổng cộng có 3 người, tất cả hắn đều có quen biết, còn lại hai vừa đúng là Khổng lão cùng Vân Sơn.

“Đại ca, phụ thân là chuyện gì xảy ra, ngươi trước cho ta nói rõ ràng.” – Vân Hi tâm trạng đồng dạng nôn nóng, nhưng trải qua mấy ngày như vậy, bây giờ nàng còn không đến nỗi mất phân tấc, vẫn giữ được bình tĩnh trước tiên hỏi ra trong lòng bấy nay nghi vấn.

Tống Khuyết vậy cũng chỉ khẽ gật đầu cùng Khổng lão hai người tỏ vẻ rồi khoanh tay yên lặng lắng nghe vị này Vân gia đại thiếu kể lại sự việc.

“Thất muội, là Vân Lai Phúc tên phản tặc kia, hắn mơ ước phụ thân vị trí gia chủ nên đã cấu kết ngoại nhân mưu đồ hại chết ngài hòng chiếm đoạt Vân gia.”

Nghe Vân Kinh Long phẫn nộ gầm gừ nói ra, Vân Hi cả người như hóa đá, khó có thể tin run rẩy thốt lên:

“Làm sao lại như thế! Đại ca, ngươi có từng có bằng chứng?”

“Bằng chứng, ngày phụ thân mất lão tặc còn cố tình ở lại Linh Giang Bang tạo chứng cớ ngoại phạm, hơn nữa bọn chúng cùng đám kia quan lại rắn chuột một ổ, quan phủ người chỉ đến qua loa điều tra liền nhanh chóng kết án, kể cả có tìm ra được bằng chứng vậy thì có ích gì, không khéo lại đưa đến họa sát thân, để đối phương có cớ nhổ cỏ tận gốc nha.”

Vân Kinh Long tự giễu cười thảm rồi tiếp tục:

“Tuy ta không có bằng chứng, nhưng hắn Vân Lai Phúc sau đó một loạt hành động đã đủ chứng minh độc kế này là hắn mưu đồ từ trước. Ngày đó phụ thân vừa mất, thi thể còn không lạnh đâu, hắn đã lấy cớ vì gia tộc, để tránh ngoại nhân nhòm ngó nên làm gia tộc còn lại duy nhất một vị Nhất lưu cao thủ hắn sẽ thay mặt chèo chống Vân gia. Hơn một nửa tộc lão vậy mà không có chút nào ý kiến phản đối.

Hơn nữa nhị phòng con tiện nhân kia vậy mà cùng lão tặc này có gian tình, bọn chúng bây giờ còn ngang nhiên ở chung, mỹ kỳ danh nói vì bồi dưỡng Vân gia đời tiếp theo gia chủ. Cũng chính là bọn chúng tiện chủng Vân Tuấn Anh cùng Vân Diễm hai đứa kia, còn lại các huynh đệ tỷ muội chúng ta hết thảy đều bị biên giới hóa, những vị trí chủ yếu trong Vân Hải Các đều do Vân Lai Phúc lão tặc con cái cùng đám phản bội tộc lão kia nắm giữ. Thất muội, ngươi nhất định phải thay chúng ta đòi lại công đạo!”

Nhìn bên cạnh Vân Sơn ngầm thừa nhận gật đầu, Tống Khuyết cùng Vân Hi hết thảy đều choáng váng.

Hắn cứ nghĩ đây là một kế sách nhằm vào bản thân hay Vân mỹ mi cơ, ai ngờ hóa ra lại là Vân gia người đấu tranh nội bộ. Hơn nữa Vân Lai Phúc con hàng kia vậy mà ẩn giấu sâu đến vậy, nước đi này hắn cũng không ngờ tới nha.

Hào môn nước thật sâu, Vân gia người cũng thật biết chơi.

........

Dương Nam Phủ, bên ngoài Bắc môn khoảng chục dặm.

Một chiếc xe ngựa do một người cao lớn dọa người thanh niên đánh đang lầm lũi tiến lên, bên trong thùng xe vậy ngồi 1 nam hai nữ, tất cả đều giữ vững trầm mặc, thi thoảng chỉ nói chuyện với nhau một hai câu xong rất nhanh liền lâm vào im lặng.

Mấy người này chính là Tống Khuyết, Hùng Bá cùng Vân Hi chủ tớ hai người.

Lần trước Vân Kinh Long cùng Vân Sơn đến Mai Trang một chuyến, mục đích chân chính chính là muốn tìm đến Tống đại quan nhân, muốn mượn hắn thế lực để trả thù Vân Lai Phúc sau đó thuận tiện giúp bọn họ đòi lại Vân Hải Các.

Cái này tự nhiên là không thể nào, mặc cho vị này Vân đại thiếu nói gần nói xa, khóc lóc kể lể đến tê tâm liệt phế, Tống gia từ đầu chí cuối vẫn luôn thờ ơ bất động.

Vân gia chuyện liên quan gì hắn? Hắn lại không phải chính nghĩa phá trần trung nhị thiếu niên, không phải Lục Phiến Môn bộ đầu, sẽ không cần có nghĩa vụ miệt mài điều tra cái này hào môn ân oán.

Hơn nữa Vân gia bây giờ cùng Linh Giang Bang là một giuộc đây, bọn hắn tự thân suy yếu đối với Tống gia hắn vậy liền chính là chuyện tốt, thắc mắc nhiều như thế làm gì.

Theo Tống Khuyết, sự việc lần này có thể chính là một hồi giao dịch, Vân Lai Phúc dùng toàn bộ Vân Hải Các đến phụ trợ Linh Giang Bang, Đỗ Như Hối cũng ăn mận trả đào, thay hắn đoạt được vị trí Gia chủ. Chỉ có Vân Hi lão cha là ngu hồ đồ không biết gì cứ thế mơ mơ màng màng rơi vào mấy con hàng này bẫy thôi.

Vân Hi cũng có tâm không gây phiền phức cho Tống Khuyết, nên từ khi biết chuyện nàng vẫn giữ trầm mặc, chưa từng mở miệng nhờ hắn giúp đỡ.

Ngày đó Vân Kinh Long thấy không đạt được mục đích vậy liền chán nản đi rồi. Ngược lại Vân Sơn cùng Khổng lão, có Tống đại quan nhân mở lời, hai vị này không suy nghĩ bao nhiêu liền đồng ý gia nhập Tứ Hải Thương Hội, tiếp tục về dưới trướng Vân mỹ mi, thay nàng làm bảo tiêu cùng lo liệu công việc.

Có mấy vị thân tín trợ giúp nàng, Tống Khuyết cũng yên tâm. Hai người kia hôm đó liền theo Vân Kinh Long chạy về Dương Nam, đồng thời hẹn 3 ngày sau khi thu xếp đồ đạc, gia nhân, sẽ đến bến tàu chờ bọn hắn.

Ngày này, Tống gia hộ tống mỹ nhân về viếng mộ phụ thân, sau đó quay lại đón bọn họ đi về Thanh Hà cũng là vừa vặn.

......

Ngoài thành Dương Nam phía bắc hơn chục dặm một khu nghĩa trang.

Vân gia tổ mộ địa chính là hạ lạc ở nơi đây.

Nhà cũng đã bị mình nhị thúc chiếm đoạt, Vân Hi cũng không có quay về đó lý do tất yếu. Vì thế chuyến này nàng chỉ đến đây cho phụ thân thắp mấy nén hương, đốt một chút vàng mã cho hắn thôi, sau đó sẽ lập tức lên đường trở về Thanh Hà.

Cô nàng này không nói gì, nhưng từ trong mắt nàng Tống Khuyết còn nhìn ra được âm ỉ hừng hực báo thù lửa giận. Chỉ là nàng sẽ không liều lĩnh làm điều ngu ngốc mà thôi. Hắn có thể đoán được trong đầu Vân Hi bây giờ đang suy nghĩ gì, nếu có một ngày Tứ Hải Thương Hội thực lực phát triển đủ rồi, nàng sẽ không ngại dùng nó làm vũ khí vô tình chà đạp, nghiền nát Vân Lai Phúc hiện có tất cả.

Đối với cái này, Tống gia cũng là nhạc kiến kỳ thành.

Lúc này, 4 người liên đã đến Vân gia khu mộ viên, đây là một trang viên riêng biệt với còn lại toàn bộ nghĩa trang, rộng khoảng chục mẫu, xung quanh được dùng tường rào đá cao ngang đầu người bao lại.

Trung tâm tự nhiên là lăng mộ của bọn họ Vân gia tổ tiên, Vân Thiên Tường dù quý làm gia chủ, nhưng cũng chỉ là được chôn cất ở một mộ phần cách đó không xa mà thôi.

Đến nơi này, Tống Khuyết cùng Hùng Bá liền tự hành kéo nhau ra một góc đứng chờ, để lại không gian cho Vân Hi, Thanh Trúc chủ tớ hai người.

Mặc vào áo tang, dọn ra đồ lễ, dâng hương cúng bái. Nghĩa tử là nghĩa tận, dù cùng Vân Thiên Tường chung đụng không mấy vui vẻ, Tống gia vẫn là tận nghĩa cho hắn thắp 3 nén nhang.

Đáng nói là lão đầu này mới mất không lâu, mộ xây còn chưa khô nước, nhưng hiện hương khói lại thập phần vắng lạnh. Hẳn 2, 3 hôm này còn chưa có ai đến đây cho hắn phúng viếng đâu, ngay cả hắn cốt nhục con cái thời gian này có lẽ cũng đang bận rộn đi tranh giành gia sản, còn chưa có thời gian nhớ đến lão cha của mình.

Qua một lúc lâu, đợi hương khói đều tàn, đã khóc qua một hồi Vân Hi dường như đã phát tiết được hết trong lòng cảm xúc, sắc mặt nàng bây giờ đã trở nên khá hơn rất nhiều.

Cùng với Thanh Trúc cho Vân Thiên Tường đốt xong vàng mã, lúc này nàng lần nữa quay trở về lại bộ dáng lạnh lùng giỏi giang thường ngày. Không chút nào lưu luyến nữa đứng lên đi về phía bên này Tỗng Khuyết 2 người.

“Tống Khuyết, cám ơn ngươi, chúng ta đi thôi.”

Khi nãy trước mộ bia, cô nàng này thì thầm những gì dù rất nhỏ nhưng Tống lão gia còn nghe rõ mồn một, lúc này liền mỉm cười gật đầu cho nàng đưa ra hứa hẹn:

“Tốt, chúng ta về nhà thôi. Vân Hi, bất cứ khi nào cần cứ mở miệng, ta nhất định sẽ toàn lực giúp ngươi.”

“Ân, ta đã biết, chúng ta về nhà thôi!” – Nàng thật sâu nhìn hắn gật đầu nói.

Bên trong mộ viên không tiện đường, vì thế khi nãy xe ngựa được buộc lại ngoài cổng. Mấy người còn phải mất chút công đi bộ đi ra.

Đúng lúc này, khi đến gần đại môn, Tống Khuyết động tác liền hơi khựng lại, nghi hoặc nhướng lên lông mày nhìn ra phía trước.