Linh Giang bến tàu,
Đỗ Như Hối mấy người đang ngưng trọng nghe Lập Húc tường trình sự việc.
“Lập trưởng lão, nói vậy ở đây nhiều người đều trông thấy tặc nhân, các ngươi có hay không nhìn rõ hắn chân diện mạo?” – Hạc Hiên cau mày hỏi thăm.
Nghĩ lại vừa nãy quá trình, đối phương tuy tốc độ nhanh như quỷ mị, nhưng dù sao ở đây đều là võ giả, bọn họ ánh mắt còn bắt kịp người đấy, Lập Húc nhớ lại một hồi liền thành thật trả lời:
“Hồi Bang chủ, Đại Trưởng lão, đối phương thân hình cao lớn, mặc một bộ màu đen kín mít áo choàng, trên đầu còn đội khôi giáp. Chính vì thế bọn ta cũng không nhìn rõ ràng được mặt mũi ra sao, chỉ có tặc nhân kia dùng một cái búa lớn rất dễ nhận biết, nếu gặp lại ta chắc chắn sẽ nhận ra.”
“Hừ, không cần tìm, kẻ này ngoại trừ Tống Khuyết tặc tử kia vậy không còn ai khác.” – Lão Đỗ hận hận cắn răng nói ra.
Hạc Hiên cũng chỉ hỏi cho chắc thôi, trong lòng hắn cũng đã có 9 thành xác định tặc nhân thân phận, lúc này gật đầu tán đồng:
“Nghe kể kẻ này cách thức chiến đấu, không có sử dụng chân khí, chỉ đơn thuần bản thân lực lượng lại có sức mạnh khủng bố như thế. Lại còn cố tình cải trang ăn mặc che dấu dung mạo như vậy cũng chỉ có thể là hắn, chỉ là không ngờ tiểu tử này gan lớn như vậy, hơn nữa trả thù tâm mãnh liệt như thế.
Vừa buổi sáng chúng ta vừa chặn hắn thương đạo, ngay trong đêm đối phương đã mò đến đập phá phát tiết trả thù. Ha hả, thật sự là một trừng mắt tất báo, nhiệt huyết người trẻ tuổi nha.”
Đã xác định được địch nhân, hơn nữa là cùng mình có đại thù, Đỗ Như Hối lúc này không quan tâm đến Lập Húc mấy người tội lỗi nữa, hắn hai mắt rét lạnh âm u rên khẽ:
“Hừ, hắn đã làm mùng 1 đừng trách bản tọa làm 15. Hai lần trước đến chỗ ta đốt kho hàng cùng trộm ta đồ vật bản tọa còn chưa tìm hắn tính sổ đâu. Lần nay ta phải cho tiểu tặc này trả một cái giá thật đắt. Tất cả nghiêm giữ nhà cửa, bản tọa đi một lát rồi quay về.”
Bỏ lại một câu, Đỗ Như Hối đã hóa thành một đạo tàn ảnh biến mất trong đêm.
“Bang chủ, không được manh động, chờ chúng ta một chút!”
“Hừ, không cần!” – Người đã đi xa, chỉ còn lại âm thanh thăm thẳm truyền lại bên này.
Hạc Hiên mấy người không thể nào đuổi kịp hắn tốc độ, lúc này chỉ có thể đứng giương mắt nhìn nhau, trong lòng không khỏi dâng lên một mảnh sầu lo.
Cách đó không xa, vẫn im ắng quan sát hết thảy Tống lão gia lúc này cũng là mộng bức.
Lão Đỗ biết ta đốt kho hàng cùng trộm Ngọc Dương Gạo?
Lúc nào? Làm sao biết?
Tiện nhân này còn chưa biết nhân gia đã đem hắn thủ đoạn nhìn ra 7, 8 phần rồi đây. Đầu đầy chấm hỏi hắn cứ thế nhìn Đỗ Như Hối đi xa mới giật mình hoảng hốt.
Nà ní.
Định một mình chạy đến Thanh Hà tìm ca gây chuyện?
Khinh thường nhau à? - Tống lão gia mừng rỡ điên rồi.
“Người đâu, tập hợp, mang theo vũ khí!” – Bên kia Mai Trang, Tống Khuyết bản thể bất chợt gào lớn một tiếng.
Ngay lập tức, trong nhà gà bay chó chạy.
......
Ưng Giản Sầu,
Một đạo hắc ảnh trong đêm lầm lũi tiến lên. Sơn đạo gồ ghề mà kẻ này vẫn chạy như bay, so với tuấn mã tốc độ còn nhanh hơn mấy phần, hơn nữa dọc đường này đã chạy xa như vậy cũng không thấy hắn có dấu hiệu mệt mỏi gì, cả người cứ nhẹ nhàng như lông ngỗng, khẽ nhún chân một cái liền phiêu phù bật lên cả chục trượng. Gần chục dặm đường dài không mấy chốc đã bị đối phương vượt qua.
Không ai khác chính là Linh Giang Bang Bang chủ Đỗ Như Hối.
Bị Tống Khuyết hành động chọc giận lão Đỗ lần này là bất chấp hậu quả, muốn tìm một vài chỗ nào đó đập phá phát tiết mới có thể giải được mối hận trong lòng.
Trong đầu hắn cũng đã hiện lên sẵn mục tiêu, nếu có thể bắt gặp đồng thời đem tiểu tử nào đó tiêu diệt vậy liền tốt nhất bất quá.
Lúc đó mình sẽ như này, như này rồi như này....
Đang yy ý dâm Đỗ Bang chủ không biết trên đầu hắn từ nãy đến giờ vẫn luôn bám theo một con bé bằng nắm tay màu đen chim nhỏ. Đợi xác chận chuẩn xác lão tặc này sắp lao qua đầu bên kia Ưng Giản Sầu sau nó mới vỗ cánh tăng nhanh tốc độ, như một mũi tên biến mất nơi cuối chân trời.
Cái này cũng như một tín hiệu, để ngồi chờ sẵn ở một chỗ nào đó mấy người tinh thần trở nên phấn chấn.
......
Trạm thu phí,
Trước đó không xa một đoạn hiểm ác sơn mạch, hai bên vách núi dựng thẳng treo leo, như một thiên nhiên cánh cổng lớn như vậy để người cũng khó mà vòng qua đi.
Nếu Tống Khuyết nhớ không nhầm trước đó lần đầu mình cùng Hắc Thiết Trại người chạm trán cùng liền tại chỗ này. Khu phong thủy bảo địa này cũng là chốt cắm quan trọng của mình đám thuộc hạ sau này khi thu tiền mãi lộ.
Hi vọng nơi này đêm nay sẽ mang lại cho mình vận may. – Tống gia trong lòng ước nguyện.
Lần này hắn thật là hi vọng có thể thuận lợi giải quyết lão Đỗ. Hoang sơn dã lĩnh, sống không thấy người chết không thấy xác, không có đối chứng vậy người khác muốn truy tra cũng đố mà tìm đến trên đầu hắn.
Cửu Giang Minh người có đến thì chỉ cần một mực chối bỏ không nhận liền xong việc. Dù sao hắn lại không phải ai đó bảo mẫu, một đại người sống như thế trong đêm đi lạc vậy nên trách Linh Giang Bang người trông coi không kỹ, cùng bên này Tống ba ba một mao tiền quan hệ cũng không có.
Chính vì thế lần này là Tống Khuyết thành tâm thành ý mong Đỗ Bang chủ đi chết.
Vì này mục tiêu, tại Mai Trang ngoại trừ Đao Tử cùng Tả Mục nhận nhiệm vụ ở lại giữ nhà, còn lại bọn hắn mấy người chính là tinh nhuệ ra hết.
Đối phương sắp đến!
Thông qua Tiểu Yến Tử vẫn luôn bám sát theo dõi, thấy lão Đỗ chỉ còn mấy phút nữa liền chạy đến chỗ này, Tống Khuyết liền dặn mấy người lên tinh thần đề phòng, chính mình thì chạy lên phía trước một đoạn, từ trong không gian lấy ra Ngân Giáp Thi phụ thân, thu liễm toàn bộ khí tức giấu sẵn ven đường rồi mới nhanh chóng quay về.
“Chút nữa sẽ có ta một vị bằng hữu tiến đến trợ trận, mọi người không cần quá mức ngạc nhiên. Chỉ cần nhớ chuyên tâm đối phó Đỗ tặc liền được.”
“Rõ, thiếu gia!” – Hùng, Dương, Nhiếp 3 người tuy nghi hoặc nhà mình thiếu gia kiếm đâu ra bừng hữu, nhưng cũng không lúc này đưa ra dị nghị gì, nhẹ giọng đáp lại một câu liền nắm chặt vũ khí trong tay, túc mục chờ đợi.
“Hắn đến rồi!”
.......
Một lòng vội vàng lên đường Đỗ Như Hối bên tai bất ngờ vang lên tiếng rất nhẹ xé gió để lão tặc này giật mình dừng lại. Vội vàng ngước mắt nhìn lên hắn liền kinh hãi nhìn thấy một cự đại thân ảnh đang từ trên trời rơi xuống, hai tay nắm chặt chiến đao nhắm thẳng đầu mình lẫm liệt bổ xuống.
“Chết đi!”
Tống tặc giọng nói quen thuộc âm u vang lên, nhưng đáng sợ là lúc này bản thân mình còn không cảm nhận được chút nào sát khí.
Cảm nhận đao phong rít gào ập mặt mà đến, đem bên ngoài da thịt cũng ẩn ẩn làm đau Đỗ Như Hối liền rùng mình nghiêm nghị.
Kinh nghiệm chiến đấu nhiều năm để hắn giữ vững tỉnh táo, lâm nguy bất loạn lúc này dồn đủ công lực lên hai tay khẽ đẩy ra phía trước. Lập tức trước mặt kẻ này liền xuất hiện một quả cầu khí đánh về Tống Khuyết cái này kinh thiên một đao.
“Xoẹt!”
Lưỡi đao cắt qua không khí vang lên tiếng như xé vải, lão Đỗ khí kình cũng không thể chặn lại Tống gia quán chú gần 5 Tượng lực đao chiêu, nhưng nó lại như một lớp giảm xóc cản lại một đòn này trong chốc lát.
Như thế là đủ.
Đỗ Như Hối cũng tận dụng cơ hội dùng xảo lực đẩy Ô Long Đao chếch sang một bên, bản thân mình thì khẽ nghiêng người nẽ tránh, hiểm chi lại hiểm né qua cái này chí mạng một đòn.
Đáng tiếc!
Bất ngờ phục kích cũng chưa thể thương tổn thằng này, Tống Khuyết trong lòng hơi có chút tiếc nuối. Nhưng đã dự đoán hôm này sẽ là một trận khổ chiến hắn cũng không quá mực thất vọng, lúc này trên không trung biến chiêu chém ngang, miệng đồng thời gầm lên.
“Cùng tiến lên!”
“Ầm ầm ầm...”
Tức thì, sau lưng Tống gia Hùng Bá, Nhiếp Phong, Dương Kế Nghiệp dẫm mạnh xuống mặt đất nơi ẩn náu, cả người đã như báo săn hung mãnh từ ba hướng vọt lên.
Sau lưng Đỗ Như Hối vẫn thu liễm khí cơ ẩn nấp Ngân Giáp Thi cũng đồng thời lúc này cầm búa lớn Mjolnir xông ra đoạn hậu, thành công vây lão tặc này vào trong.
“Tống Khuyết! Là ngươi!”
Đáp lại hắn chỉ là vô tình một đao bổ về giữa hông.
“Cheng!”
Tay như chuồn chuồn chấm nước tại trên Ô Long Đao khẽ mổ đẩy lùi Tống Khuyết đao chiêu, nhận thấy xung quanh bỗng dưng xuất hiện đám người Đỗ Như Hối trong lòng thầm than hỏng bét.
Nhưng những người khác sẽ không cho hắn cơ hội nghĩ nhiều, đã hình thành vòng vây 5 người liền chia ra 5 hướng, trước ngực sau lưng, trên trời dưới đất quây thành thiên la địa võng hướng lão tặc này trên người đánh tới.
“Gừ....!!!”
Đỗ Như Hối gầm lên giận giữ, quanh người hắn chân khí đại phóng, bắt đầu trở nên ngưng thực như thực chất, tạo thành một lớp lồng khí màu xanh ngọc bao bọc lấy toàn thân.
“Phá!”
“Keng keng keng keng...”
Lão tặc này hai tay thanh quang đại thịnh, hắn bàn tay khi quyền khi chưởng, lúc thì lại hóa thành những chiếc mỏ chim khẽ mổ, trên cao dưới thấp như thiên nữ tán hoa liên tục xuất chiêu, đem xung quanh mình bao vây nghiêm mật, nhất thời không để Tống Khuyết mấy người thương tổn đến bản thân.
Kẻ này trên tay không hề đeo quyền sáo, chỉ dựa vào huyết nhục đôi bàn tay lại có thể không kiêng dè cùng Tống gia Ô Long Đao đối đầu, thực sự kinh người.
Cái này vậy cũng chỉ càng thêm kiên định Tống gia quyết tâm. Nghĩ đến khi nãy nghe lỏm được đối phương phát hiện ra mình làm sau màn hắc thủ, đại phản phái Tống lão ma liền dâng lên sát niệm giết người diệt khẩu.
“Đỗ Bang chủ, ngươi biết quá nhiều!”
Đỗ Như Hối:......
Lão tử đến giờ cái gì cũng chưa biết nha!
Đỗ lão ca biệt khuất không kịp nói thành lời, mấy lần phát chiêu ý đồ đem người đẩy lùi để bản thân tìm đường chạy trốn. Nhưng trải qua bao trận chiến như vậy Tống Khuyết bây giờ đã đâu phải như trước loại gà mờ.
Dùng hắn cùng Ngân Giáp Thi hai đại chủ lực vây nhốt, cả hai đều là tốc độ cùng sức mạnh cao đến biến thái mặt hàng, thêm nữa tâm ý tương thông, có thể làm được phối hợp kín kẽ không chút khe hở. Đỗ Như Hối lần này là đừng mong giãy ra.
“Keng keng keng....”
Trong đêm tối vang lên liên miên âm thanh va đập chát chúa, ầm ầm tiếng nổ như kinh lôi cùng những tiếng quát mắng gầm gừ phẫn nộ. Để xung quan cảm dặm chim muông tẩu thú cũng phải hoảng sợ, giữa đêm hốt hoảng giật mình chạy khỏi chỗ trốn.
Bách thú tề minh, Ưng Giản Sầu trong đêm bất chợt trở nên vô cùng náo loạn.