Thiên Thượng Nhân Gian,

Một gian biệt viện, Tống Khuyết đang vui vẻ cùng Vu gia quản sự Vu Đại Thanh cao đàm khoát luận.

Đối diện hắn vị này trung niên nam tử, tuổi tầm 40, giữ một bộ phúc hậu thật thà vô hại khuôn mặt. Nhưng không nên bị hắn vẻ ngoài mê hoặc, đây cũng là hàng thật giá thật một vị Thất giai Chân Khí Cảnh đây.

Lão đầu này cũng chính là toàn bộ Cự Kình Thương Hội Dương Nam phân bộ tối cao người quản lý, đến Dương Nam ăn trực Tuệ Vô nhiều lần, Tống lão gia đã sớm cùng hắn quen mặt, lúc này trò chuyện đứng lên không có gì cách ngại.

“Vu Tổng quản, làm phiền ngươi phải bôn ba một chuyến, thật sự ngại quá.”

“Ha ha, Tống thiếu quá lời. Ngài nắm giữ hoàng kim lệnh bài vậy chính là chúng ta Cự Kình Thương Hội khách nhân tôn quý nhất, một chút yêu cầu nhỏ này có đáng là gì. Hơn nữa nhân tiện được đi thăm thú Thanh Hà vãn cảnh một bữa, tại hạ còn phải cảm ơn Tống thiếu giúp ta trộm lười được mấy hôm đây.”

Lão đầu này thật biết nói chuyện, Tống đại quan nhân nghe vậy cười hớn hở:

“Nếu thế lần này Tổng quản ngài nhất định phải ở chơi lâu một chút, huyện thành không sánh được Phủ thành xa hoa nhưng cũng có rất nhiều đặc sắc, phải nói mỗi nơi đều có cái hay riêng.”

“Ha ha, đa tạ Tống thiếu, tại hạ nhất định sẽ.”

Hai người trên trời dưới đất trò chuyện một hồi, hồi lâu sau, Vu Đại Thanh mới lơ đãng đặt vấn đề:

“Tống thiếu, không dám dối gạt, tại hạ hôm nay đến đây cũng là muốn tìm xem cùng ngài có thể hay không hợp tác.”

“Ồ, hợp tác? Cùng Cự Kình Thương Hội làm ăn ta tự nhiên là cầu còn không được, không biết Tổng quản muốn nói đến là phương diện nào?”

Vị này là nhà mình đại thiếu gia kết nghĩa đại ca đây, lão Vu cũng không cần úp úp mở mở:

“Tống thiếu, nơi này nhiều thương cơ như vậy tự nhiên không thiếu con đường hợp tác. Nhưng tại hạ hiện hứng thú nhất không gì hơn là ngài trong tay Liệt Hỏa Tửu, không biết Tống thiếu có thể hay không hàng tháng nhường ra một lượng nhất định cho Cự Kình Thương Hội đến phân phối?”

Vuốt cằm suy nghĩ một hồi, Tống Khuyết liền sảng khoái gật đầu:

“Có thể!”

Thực ra hắn cũng sớm đối với Vân Hải Các làm việc không hài lòng, Vân gia người năng lực còn không đủ đưa loại này danh tửu ra khỏi Dương Nam.

Bọn họ có lòng nhưng thực lực quá yếu rồi, rượu vừa chuyển đến Phủ thành liền đã bị các đại lão phân chia không còn, ngay cả chảy ra thị trường cũng thiếu đến đáng thương.

Không phải Tống lão gia hắn không muốn cho Vân gia cung nhiều hàng hơn, mà là đối với Vân gia, ai cũng là đại lão. Chỉ cần người có chút thực lực hay quan vị cao một chút vậy là có thể không kiêng nể gì đến đòi rượu, hắn có đưa bao nhiêu cũng bị bọn họ cướp đoạt bấy nhiêu mà thôi.

Tất nhiên tiền vẫn cho đủ, Tống Khuyết cùng Vân gia người lợi ích cũng không mất mát gì, nhưng như thế đối với kế hoạch mở rộng thương hiệu của hắn tạo nên cực lớn chướng ngại, nếu không phải ngại Vân mỹ nữ, Tống gia đã sớm đá văng Vân gia, tìm người hợp tác khác.

Bây giờ Vân Hi chạy đến chỗ mình rồi, hắn đã không còn cái này băn khoăn, vì thế không làm sao suy nghĩ liền đáp ứng Vu Đại Thanh yêu cầu.

Lão Vu nghe thế mừng quá đỗi, mặt mũi lập tức cười nhăn thành một đóa hoa hớn hở chắp tay:

“Đa tạ Tống thiếu thành toàn, ngài yên tâm, giá cả ta sẽ không để ngài chịu thiệt, Vân Hải Các giá bán lẻ như nào Cự Kình Thương Hội liền dùng mức đó đến làm mức giá thanh toán cho ngài.”

Vu Đại Thanh thô bạo mười phần, đem giá xuất xưởng của Liệt Hỏa Tửu từ 20 lượng lật một lần lên thành 50 lượng.

Bọn hắn Cự Kình Thương Hội đã không cần một chút lợi ích nhỏ đấy, mấy ngàn bình rượu lợi nhuận đối với Vu gia có thể coi như mưa bụi rồi. Người ta nhìn trúng đó chính là Liệt Hỏa Tửu mang đến giá trị và nhân mạch.

Nếu có thể phân phối cái này độc nhất vô nhị danh tửu, Cự Kình Thương Hội danh vọng cũng có thể nương tựa vào đó nâng cao một phần, hơn nữa rượu ngon khó cầu, Vu gia cũng có thể mượn này cỗ đông phong kết giao với càng nhiều đại thế lực. Thường thì mấy vị đại lão đều là người yêu rượu, vì thế không cần xem thường hảo tửu đối với bọn họ dụ hoặc.

Vân gia cũng là đang làm như thế, đáng tiếc hiện giờ bọn họ chỉ có thể kết giao với mấy hạng trung du mà thôi, theo lão Vu, đây đơn thuần là lãng phí, tao đạp của trời.

Hai bên đều có sở cầu, cứ vậy ăn ý cấu kết đến với nhau rồi, chỉ khổ Vân Thiên Tường, vừa mới bị lừa nữ nhi, bây giờ lại bị ăn thêm một trọng kích, không biết lão đầu này nghe tin sẽ có cảm tưởng thế nào. Nhưng hẳn là sẽ hận vị nào đó đến chết.

Tự nhiên, Tống đại quan nhân sẽ không quan tâm. Hắn làm ăn là với Vân Hi, mới không quản Vân Hải Các là cái gì đâu, bây giờ đã không thích vậy liền không làm, dù sao lúc Nguyệt Khuyết Các gặp khó khăn, đối phương cũng chưa từng đưa ra viện trợ, còn dường như hùa theo lão Đỗ, cắt đứt với Thanh Hà mọi liên lạc.

Đồng bạn như thế không cần cũng được. Còn Vân gia muốn kiện cáo gì thì cứ việc tiến đến, dù sao hắn là không sợ, Vu Đại Thanh càng là không sợ.

Vân gia, mây bay thôi.

Tra nam cùng tiểu tam cứ thế ăn ý đem chính thất đạp, sung sướng cùng nhau trải qua cuộc đời giàu sang mà hạnh phúc. Thật sự là thói đời ngày nay!

Hai người nói là làm, ngay tại chỗ liền cho triệu tập nhân thủ thi hành cái này thương mại đàm phán.

.......

Vu Đại Thanh thuộc hạ đa số còn đang ở trên tàu chỉ đạo người bốc dỡ hàng hóa đây, vì thế tuy khoảng cách gần hơn, nhưng khi Vân Hi, Phạm Nhất Vượng đám người từ trong thành chạy đến nơi, những người đó còn chưa có mặt.

Trong một gian phòng, sau khi cho Vân Hi, Chung Hồng, Phạm Nhất Vượng mấy người giảng giải sơ qua về hôm nay quyết định để mấy người biết phương hướng mà đàm phán. Để ý thấy nàng này cứ nhìn mình ai oán, Tống lão gia cũng cảm thấy quai quái.

“Làm sao Vân mỹ nữ, tại hạ lại làm gì có lỗi với ngươi rồi mà nhìn ta như thế?”

“Tống công tử, đây là ngươi theo như lời nguyên liệu khan hiếm, sản xuất khó khăn, đã cố hết sức vẫn không tăng sản lượng lên được Liệt Hỏa Tửu?”

Vân Hi là có lý do để tức giận đấy, nhớ đến mình năm lần bảy lượt cầu tiểu tặc này tăng lên lượng cung hàng, nhưng đối phương tìm đủ lý do chết sống không đồng ý. Bây giờ đích thân chưởng quản Tửu trang sản nghiệp nàng mới biết, này rượu đâu chỉ là sản lượng mấy ngàn bình một tháng đơn giản như vậy.

Thật sự là chế tạo đơn giản để người giận sôi, một tháng nấu ra 2 vạn bình mà công nhân vẫn còn thấy rất nhẹ nhàng, dư sức. Đấy là còn chưa kể thằng này vì che dấu tai mắt mọi người phương thức, cố tình xây dựng, sắp xếp các công đoạn như mê trận, gây nên rất nhiều việc dư thừa tốn sức, nếu không một tháng xuất xưởng 3 vạn bình hẳn không có vấn đề gì đi.

Quả nhiên tiện nhân này lời nói ra 10 chưa chắc tin được một, Vân mỹ mi cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ.

Còn chuyện đá Vân gia tìm đối tượng hợp tác khác, tuy trong lòng cực kỳ thất lạc nhưng nàng cũng không nói ra lời khuyên nhủ. Trước đó một loạt sự kiện đã cho nàng tiên lượng sớm về việc này, bây giờ cũng không có quá nhiều kinh ngạc.

Tống tặc trưởng thành quá nhanh, Vân Hải Các đã dần dần không xứng tầm với nhân gia, hiện bản thân mình cái này duy nhất ràng buộc giữa hai bên cũng mất, đối phương trở mặt không nhận người cũng là tất nhiên.

Còn khế ước? Tiện nhân sắc mặt, còn mong đợi gì nhiều hơn sao?

Mỹ nữ bá đạo tổng tài con mắt sắc lẹm lườm qua mấy lần để Tống lão gia cảm thấy gai gai người, lập tức giả bộ ngờ nghệch xoa đầu cười:

“Cái này.... lâu lắm rồi ta cũng chưa từng đi Tửu trang, lão Phạm, bây giờ chúng ta nơi đó sản lượng đã được cải thiện rồi sao?”

Phạm Nhất Vượng:...... nhân gia đã nắm bắt mười mươi, hỏi ta còn ý nghĩa gì sao?

“Tống thiếu, hiện Tửu trang mỗi tháng có thể xuất xưởng được 2 vạn bình tả hữu.”

“Wow, có nhiều như vậy! Cớ sao không cho ta nhắc nhở, để bản thiếu chẳng hay biết gì.”

Thuộc hạ để làm gì? – Để khi cần thay cho lão đại đỡ dao chứ sao.

Lão Phạm đành phải căng khuôn mặt ra cười bồi tội:

“Tống thiếu thứ lỗi, là thuộc hạ sơ sót. Ngài bận trăm công nghìn việc, ta sợ mấy việc nhỏ nhặt làm ảnh hưởng đến ngài tu luyện nên không dám hướng ngài báo cáo.”

“Ân, là thế sao? Việc này lần đầu, bản thiếu sẽ không truy cứu, sau này không thể viện lý do này nữa.” – Tống gia sắc mặt hơi nguôi, nghiêm giọng khiển trách hắn qua loa thái độ.

“Thuộc hạ minh bạch, đa tạ Tống thiếu khai ân!”

Hài lòng với Phạm Nhất Vượng thành khẩn nhận sai thái độ, Tống Khuyết mới cười hớn hở quay sang bồi tội:

“Vân Hi, thật ngại quá, đều là phía dưới người tự chủ trương, ta bận tu luyện cũng không biết gì cả.”

“Ha hả...”

Vân mỹ mi còn có thể làm sao, nhìn hai thằng này khuynh tình diễn xuất, nàng cũng cảm thấy học hỏi được rất nhiều, không ngại tặng cho tiện nhân nào đó một tiếng cười nhạt cổ vũ.

Mặt đen da dày Tống gia tự nhiên hào phóng không sợ vui mừng tiếp nhận, coi như đem chuyện lấp liếm đi qua hắn tiếp tục cùng mấy người thảo luận, đợi một lát bên Vu gia người tới thằng này liền rảnh tay. Không quan tâm gì nữa tìm một chỗ cùng Hùng Bá, Thanh Trúc, Dương Kế Nghiệp mấy người ngồi uống trà chờ đợi.

Phương hướng đã rõ ràng, Vân Hi cũng chỉ cùng Vu Đại Thanh thống nhất một vài chi tiết nhỏ nhặt khác thôi.

Tống Khuyết cũng không phải là người tham lam, hợp tác liền cầu hai bên đều có lợi, cuối cùng cả hai dùng giá 35 lượng bạc 1 bình, hàng tháng cung ứng 1,5 vạn bình đạt thành nhất trí.

Cự Kình Thương Hội giá bán lẻ cũng sẽ không được định giá quá cao, chỉ tầm 50- 60 lượng vậy thôi. Như thế liền vừa phải, sau này thuận tiện cho hắn đẩy ra dòng rượu Long Huyết Tửu cao cấp hơn.

Ký kết khế ước, cả lão Vu cùng Tống Khuyết đều đối với cái này phân hợp tác cực kỳ hài lòng. Sẵn dịp vui, mọi người tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội ăn mừng, ngay tại Thiên Thượng Nhân Gian tìm đến mập mạp Từ lão bản, bao trọn một tầng tổ chức khánh công yến.