Lý gia,

Tống Khuyết chính đang đứng ngơ ngác ngoài cửa nhìn mấy mẹ con Lý thẩm đang nghẹn ngào ôm lấy thi thể lão Lý, lòng hổ thẹn vô cùng. Run run miệng, một câu an ủi cũng không biết bắt đầu từ đâu.

Sau lưng một đám đông thôn dân đứng nơi xa chỉ trỏ, hắn cũng không rành bận tâm.

Lúc này, một người trung niên hùng tráng đi tới, tách ra đám người tiến đến sau lưng hắn, khẽ vỗ nhẹ bờ vai.

Tống Khuyết quay người lại, gạt ra nụ cười cay đắng khẽ hô:

“Chung bá”

“Tống Khuyết, chuyện gì sảy ra”.

Kéo kéo khóe miệng không biết như thế nào nói, cuối cùng hắn trùng điệp thở dài lắc đầu.

Thấy hắn bộ dáng này lão Chung cũng tạm thời không hỏi gì thêm, chỉ không ngừng khuyên nhủ, tìm lời an ủi hắn.

Đúng lúc này, Triệu Hổ, Quách Sơn cùng một đám lão gia đồng thời tiến đến. Thấy đến tình cảnh trong sân mắt hắn hiện lên vẻ vui mừng. Nhưng không dám quá mức làm càn, trên mặt vẫn là gạt ra một bộ sầu bi, âm dương quái khí nói:

“Ôi, Tống tiểu tử, ta mới vừa nghe nói chuyện Lý Thiết. Vì sao lại không cẩn thận như thế chứ?”.

Thấy Tống Khuyết trầm mặc không hồi đáp, lại càng đắc ý:

“Mọi người nhìn gương về sau mà cẩn thận, rừng sâu nước độc nguy hiểm vô cùng. Phải biết đoàn kết thành đoàn mới an toàn”.

Đang cố kìm nén sự tức giận Tống Khuyết không muốn nghe hắn lải nhải. Hai mắt lạnh lùng nhìn hắn hờ hững nói:

“Triệu Hổ, hôm nay là một ngày đã đủ tồi tệ. Đừng ép ta phải làm nó tồi tệ hơn nữa”.

Nhìn ánh mắt không mang theo sắc thái cảm tình của Tống Khuyết, Hổ gia lập tức túng.

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Bản thân mình chỉ là không muốn chấp nhặt với những thằng điên.

Tìm được lý do thuyết phục mình Hổ gia quyết đoán xoay người. Trước mắt bao người tất nhiên không quên làm đủ mặt mũi, hô lớn:

“Vốn ta chỉ muốn đên an ủi, đã ngươi không chào đón thì chúng ta đi”.

Giọng nói không nén được đắc ý.

Chung Khôi nhìn hắn bộ dáng diễn xuất thầm lắc đầu.

Đều là hương thân làng xóm, câng gì như thế chứ.

Lúc này, Tống Khuyết mới quay về phía lão Chung:

“Chung bá, phiền ngươi giúp ta lo hậu sự cho Lý thúc. Ta cần lẳng lặng một chút”.

Haizz, thật tốt một thiếu niên, hi vọng không cần để lại trong lòng quá lớn gánh nặng.

Chung Khôi nhìn thật sâu đứa trẻ trước mặt. Vỗ vỗ bờ vai hắn tỏ vẻ đã biết.

Lão Chung là người từng trải, có lẽ việc này giao cho hắn là tốt nhất. Tống Khuyết thở dài hướng về phía Kính Hồ đi đến. Husky cùng Manh Manh trước khi về thôn đã bị hắn đuổi đến đó trước.

Ngồi nhìn lẳng lặng mặt hồ, tâm tình Tống Khuyết mới dần bình phục xuống.

Hắn muốn yên tĩnh một mình, tổng kết lại những sai lầm của mình trong cái chết của Lý Thiết.

Đây là một thói quen của hắn học được khi đi học của một vị lão sư.

Làm bất cứ việc gì, dù thành công hay thất bại cũng nên dành thời gian xem lại bản thân.

Tống Khuyết đối với lời khuyên này vẫn coi là khuôn vàng thước ngọc, tự thân nghiêm túc làm theo.

Trải qua việc này, hắn thật nhận ra mình còn rất nhiều thứ để sửa. Nếu hôm nay, một mặt nào đó của mình có cải thiện, có lẽ đã không có kết cục đau buồn này.

Thứ nhất, hắn quá chủ quan. Đánh mất lòng kinh sợ đối với thế giới này, mà những người coi thường cái chết, thường là những người chết sớm nhất.

Thứ hai, không đủ linh hoạt. Thân thể tố chất cùng phản xạ của hắn đều vượt xa thường nhân, làm sao lúc cần nhanh lại nhanh không đứng dậy, rõ ràng hắn còn không thể đào móc hết tiềm lực của nó.

Cuối cùng, hắn cần một đồng bạn mới. Sơn Tước đã nhiều lần chứng tỏ tính hạn chế của nó, nó bay không đủ cao, không đủ xa. Tầm mắt còn ngắn, không thể cung cấp cho hắn càng nhiều sự giúp đỡ.

......

Dù thế nào, cuộc sống này vẫn phải tiếp tục.

Ngồi cả buổi tự tỉnh lại bản thân Tống Khuyết cũng coi như là tốt hơn. Có lẽ cuộc đời bác sĩ cũng đã nhìn nhiều sinh tử, hắn đối với việc này rất ân hận nhưng cũng tuyệt không sa sút vào trong đó.

Nhìn bên cạnh vẫn im lặng bồi chính minh Husky cùng Manh Manh, Tống Khuyết âm thầm tự trách. Con sói này một thân vết thương còn chưa xử lý đây.

Hít một hơi đứng dậy, cho Husky thanh lý thân thể, băng bó lại vết thương. Lấy ra chút thịt khô cho chúng ăn tạm, Tống Khuyết cùng 2 con vật dứt khoát ở lại phòng bên hồ nghỉ ngơi.

Hôm nay hắn quá mệt mỏi, tâm lí cũng căng thẳng quá độ. Hắn cần phải ngủ một giấc thật dài.

Nhắm mắt lại, Tống Khuyết lại cũng không thể như nguyện nghỉ ngơi. Trong đầu hắn, Tesseract chẳng biết lúc nào đã biến thành màu hồng nhạt, không gian trữ vật cũng trở nên lớn hơn gấp đôi.

Thứ này còn có thể thăng cấp?

Chuyện xảy ra lúc nào?

Tống Khuyết trong lòng nghi hoặc không hiểu. Tĩnh lại tâm suy nghĩ, thật nhanh cho ra kết luận.

Đại khái, nguồn năng lượng phẩm chất càng cao thì Tesseract càng trở nên lợi hại. Ban đầu là quỷ hồn năng lượng, bây giờ là linh dược năng lượng.

Để chắc chắn, Tống Khuyết lấy ra nhân sâm. Há mồm gặm một miếng lớn rồi tinh tế quan sát.

Không ra chốc lát, trong bụng hắn chướng lên. Tesseract kịch liệt xoay tròn, nhan sắc cũng trở nên thẫm hơn không ít. Từ nó không ngừng tràn ra một nguồn năng lượng tinh thuần len lỏi đến khắp các tế bào trên cơ thể Tống Khuyết, khiến hắn thoải mái đến rên rỉ.

Hơn nữa, hắn còn chân thật cảm nhận được đã chững lại hồi lâu thân thể lại trở nên mạnh mẽ. Vậy xem như Tesseract lên level mới là lại có thể tiếp tục cường hóa thân thể hắn.

Nghĩ đến tiềm năng không hề bị giới hạn của mình, Tống Khuyết âm thầm kích động.

Tiền đề là sau này tìm được nguồn năng lượng càng ngày càng cao.

Phát hiện mới giúp xua đi phần nào nỗi đau buồn, Tống Khuyết nhẹ nhàng thở hắt ra rồi chìm vào trong giấc ngủ.

- ------

Sau đó mấy ngày, Tống Khuyết sinh hoạt điệu thấp vô cùng. Như là biến mất trong tầm mắt người dân Cự Liễu thôn.

Hắn hầu như ở lại bên Kính Hồ, chỉ có lúc tổ chức đám tang cùng với hạ huyệt cho Lý Thiết là có xuất hiện. Còn lại chưa từng bước chân ra khỏi nơi này nửa bước.

Trong lòng có thẹn hắn cũng không muốn đối mặt với Lý gia, cho nên chỉ có thể súc đầu ở đây tự túc sinh hoạt.

Mấy ngày này cũng không phải ngồi không. Trừ rèn luyện, tiêu hóa hết trọn vẹn củ nhân sâm để Tesseract triệt để biến thành đỏ sẫm, hắn còn nghiên cứu làm một việc khác là nấu rượu.

Đúng vậy, hắn còn nhớ lời hứa mời lão Lý uống rượu mạnh đây. Cũng không muốn làm thất vọng ước muốn cuối cùng của hắn.

Vì thế qua mấy ngày thử nghiệm, dụng cụ cũng là nhất đơn sơ ống trúc. Cuối cùng cho hắn chưng cất ra được hai vò rượu mà chất lượng được coi là hài lòng.

Cũng coi như hoàn thành một cọc tâm sự Tống Khuyết hôm nay quyết định ra ngoài. Hai hôm nữa là đến ngày cúng 7 ngày của Lý thúc, hắn vẫn nhớ trong lòng.

Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về nơi xa Đại Lĩnh sơn, có chút bút trướng cũng nên kết.

- ----

2 ngày sau,

Cự Liễu thôn nghĩa trang.

Một đám thôn dân sợ hãi đứng nơi xa, không ngừng thấp giọng bàn tán, chỉ trỏ về phía một ngôi mộ mới xây.

Một ngôi mộ mới cũng không có gì lạ đáng xem, thứ đáng xem là trước mộ đó đứng 1 người thiếu niên và một con hổ khổng lồ đang bị trói chặt, không ngừng lăn lộn dưới chân hắn.

......

Cuộc sống tinh thần người dân Cự Liễu thôn chưa bao giờ phong phú như tuần vừa qua. Đếm không hết đề tài để nói chuyện, không ngừng có tin tức mới oanh tạc spam đầu đề, sự tĩnh lặng đã lâu của cuộc sống nơi đây hoàn toàn bị kíp nổ.

Sáng nay, Tống gia con mồ côi lưng vác một con hổ nặng hơn 500 cân trở về lập tức chấn động cả thôn làng.

Thân cao 1,6m Tống Khuyết vác theo cự hổ mà bị gần như che khuất, kèm theo tiếng hổ rên rỉ nức nở, người dân gặp hắn đi trên đường ngỡ như mãnh hổ tập thôn, quả thật dọa ngất vài người.

Trước đó mọi người còn đàm luận kẻ này một người quật ngã một đám thợ săn, còn có người âm thầm không phục. Nhưng hôm nay việc này vừa ra, sau này tuyệt đối không có kẻ nào dám nghi ngờ nửa chữ.

Dám độc thân một mình xong Đại Lĩnh sơn, còn bắt sống cái kia đại gia hỏa mang về. Không phục ngươi làm cho mọi người xem.

......

Tống Khuyết lúc này đang đứng trước bia mộ Lý Thiết. Mộ bia do hắn lập, cả thôn nghĩa trang chỉ có mỗi ngôi mộ này đề tên, dễ nhận biết vô cùng. Cũng may 2 chữ Lý Thiết hắn có biết qua.

Trên mộ có 3 nén nhang đang cháy, phía trước có đặt một vò rượu đã mở nắp. Là do Tống Khuyết chuẩn bị, trên tay hắn cũng đang cầm một vò.

Ngửa cổ uống một ngụm lớn rồi đổ xuống xung quanh bãi đất, hắn thì thầm:

“Thúc, nói với ngươi một bí mật, ta không phải Tống A Ngưu. Nhưng ngài yên tâm, ân tình ngài đối với ta ta nhớ rõ, ta sẽ thay ngài chiếu cố Cẩu Đản cùng Nhị Nha.

Thù của ngài hôm nay ta cũng sẽ cho ngài báo, ngài yên tâm đi thôi.”

Lúc này, đám người nơi xa tự động tránh ra một hàng. Mấy người từ từ đi đến gần Tống Khuyết, chính là lão Chung cùng Lý gia 3 người.

Thấy người đến, Tống Khuyết đôi mắt thoáng lên nét bối rối. Nhìn ngày xưa hoạt bát Nhị Nha sưng đôi mắt thấp thỏm bám chặt lấy ống quần mẹ hắn thấy không đành lòng. Gượng cười chào:

“Chung bá, thẩm, các ngươi đến rồi. Cẩu Đản, Nhị Nha xin chào nhé”.

Lý thẩm nhìn dưới đất cự hổ, nghĩ đến chồng mình lập tức anh anh khóc lên. Không ra một lát 3 mẹ con lại ôm nhau khóc thút thít.

Lão Chung mắt đăm đăm nhìn còn đang trên đất giãy giụa đại gia hỏa. Trong lòng quả thật dời non lấp bể.

Thứ này không phải là mèo Kitty khoác lên da hổ chứ, nếu thế con mèo Kitty này cũng quá to chứ.

Trước mặt gia hỏa này tuyệt đối không phải người, người tuyệt đối không hung tàn đến thế.

Chung Khôi cho mình nhắc nhở, cũng âm thầm mặc niệm cho cha con Triệu gia, hi vọng đôi này không bớt việc cha con ánh mắt sáng lên một chút. Thiếu trêu chọc vị này đại gia.