Làm bộ lơ đãng quấn một vòng đi qua nơi này, Tống tặc mới gạt ra một khuôn mặt ngạc nhiên nhìn rất giả lớn tiếng hô lên:
“Tuệ Vô lão đệ, hóa ra ngươi ngồi ở chỗ này à!”
Tuệ Vô:.....
Dù trong lòng đem đối phương mắng không biết bao nhiêu lần, đầu trọc còn là không mất lễ phép mỉm cười chắp tay:
“A Di Đà Phật, Tống huynh!”
“Ra mắt Tống thiếu hiệp!” – Vây quanh thằng này một chúng mỹ nữ cũng oanh oanh yến yến dịu dàng thi lễ, để Tống gia tâm cũng là say.
Bất động thanh sắc hít mấy ngụm u hương, Tống đại quan nhân mặt cười hòa ái gật đầu:
“Ra mắt chư vị tiên tử! Tuệ Vô, có thể hay không giúp ta giới thiệu?”
Còn có thể làm sao, biết hàng này mặt rất dày, có đuổi thẳng mặt cũng chưa chắc cút đi đấy, Tuệ Vô đành nuốt hận vào lòng cho Tống tặc giới thiệu mấy vị Bách Hoa Cốc mỹ nữ.
Ra là Bách Hoa tiên tử, thảo nào như thế thơm!
Bách Hoa Cốc, vậy cũng là Dương Nam hàng đầu thế lực, chuyên kinh doanh nước hoa, son phấn cùng các mặt hàng liên quan đến nữ nhân sinh ý đây. Trong Cốc có đến 3 vị Nhất lưu cao thủ, Cốc chủ càng là Bát giai Thông Mạch cảnh.
Hơn nữa các nàng đều là nhất đẳng mỹ nữ, có vô số người ái mộ cùng liếm cẩu theo đuôi, thanh thế cực kỳ khổng lồ, vì thế thế cũng không có ai dám trêu chọc vào.
Tống tặc trong lòng lập tức hoạt lạc:
“Hóa ra là Bách Hoa Cốc các vị tiên tử, thảo nào vừa đặt chân vào Vọng Nguyệt Đình ta đã ngửi thấy mùi không cốc u hương lay động lòng người, thật sự người so với hoa đẹp, hương so với hoa thơm.”
“Lạc lạc... Tống thiếu hiệp thật biết nói chuyện.” – Mấy tiểu cô nương được hắn khen liền híp mắt vui vẻ cười duyên.
“Không biết mọi người đang nói chuyện gì mà như thế náo nhiệt?”
Bách Hoa Cốc mấy vị mỹ nữ cũng là người hay chuyện, nghe Tống Khuyết hỏi liền líu ríu giải thích:
“Hì hì, bọn ta đa nhờ Tuệ Vô đại sư giúp coi bói đây.”
Cao, thật sự rất cao!
Tống gia nhìn về vẻ mặt thành thật đáng tin hòa thượng kia tràn đầy sùng kính.
Còn biết giả làm thần côn dụ dỗ lừa gạt ngốc manh thiếu nữ, đầu trọc này kịch bản rất sâu nha. Tống Bán tiên vậy cũng không khách khí học theo:
“Thì ra là thế, ta cùng Tuệ Vô trước đó cũng không thiếu cùng nhau tham khảo chiêm bặc chi đạo, đối với cái này cũng hiểu sơ một hai. Mấy vị không ngại có thể đưa tay ra để ta giúp các ngươi xem mệnh.”
“Thật sao, thật sao?” – Mấy cô nương liền hưng phấn reo hò.
Thấy ngồi một bên chỉ buồn bực niệm Phật hiệu không phản bác Tuệ Vô, đơn thuần các nàng liền tin là thật, sôi nổi chìa ra tay ngọc cho Tống tặc nhìn.
Cạc cạc cạc...
Gian kế được thực hiện Tống lão gia sung sướng phát rồ, bắt đầu so bó đũa chọn cột cờ, trong mấy người chọn chuẩn một vị nổi trội nhất gọi Cơ Dao mỹ nữ, cầm lấy tay nàng đặt lên bàn tay to như cái bồ của mình bắt đầu cẩn thận quan sát.
Bị xa lạ nam tử nắm tay như thế cô nương kia sắc mặt cũng là đỏ lên, nhưng thấy tiểu tặc này không có hành động gì quá đáng liền lặng yên quan sát, có phần chờ mong xem vị này đại sư phán thế nào.
Ngắm nghía trước mặt tinh điêu ngọc trác bàn tay nhỏ, Tống đại quan nhân kích động đến lệ rơi đầy mặt.
Đã bao năm rồi, cuối cùng hắn bàn tay cũng coi như nếm qua mặn một lần, thời gian mình cái kia đại hung khí được khai quang vậy còn xa lắm sao.
Mặt ngoài bất động thanh sắc giả bộ nhìn ngó một hồi, Tống bán tiên mới mở miệng:
“Cơ tiểu thư đường sinh đạo dài mà cứng cáp, từ nơi này bắt đầu kéo dài xuống tận dưới cổ tay, vậy chứng tỏ ngươi đời này luôn là bình yên khỏe mạnh, không gặp sóng gió trắc trở gì. Có phải hay không từ nhỏ đến giờ ngươi luôn vô tai vô bệnh, kể cả ốm vặt cũng cực ít gặp phải.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Tống thiếu hiệp nói thật chuẩn, ngươi tiếp tục cho ta xem đi.” – Cơ Dao mắt sáng lên, gật đầu như gà mổ thóc trả lời.
Hắc hắc, người luyện võ mấy người bị đau ốm, hơn nữa cô nàng nàng dáng vẻ phấn điêu ngọc trác, tu vi cũng có Ngũ giai rồi, nếu bảo trước đó nàng ăn qua đau khổ hay đau ốm quấn thân mới là gặp quỷ đây.
Mấy cô nàng này còn là non, đón nhận ánh mắt sùng bái của đám Bách Hoa Cốc mỹ mi, Tống gia tiếp tục:
“Từ tướng tay có thể thấy, Cơ tiểu thư ngươi là người nhân hậu, ôn hòa, không bon chen, cạnh tranh với đời. Nhưng sâu trong nội tâm ngươi còn là khát vọng phiêu lưu, mạo hiểm, muốn nếm trải cuộc sống trường kiếm thiên nhai, hành hiệp trượng nghĩa, nhưng mà tính cách lại quá hiền hòa rồi, xung quanh các vị trưởng bối khuyên răn ngươi liền đem ý nghĩ này chôn sâu trong lòng, cái này hẳn không sai đi?”
“Trời ạ, quá đúng rồi!”- Cơ Dao kinh ngạc thốt lên.
“Đúng thế, đúng thế, Tống thiếu hiệp gặp mặt liền phán ra Cơ sư tỷ tính cách, thật sự quá chuẩn rồi. Mau mau, đến lượt ta!”
“Không, Tống ca ca, xem cho ta trước!” – Ôi chao, lại còn cả ca ca nữa, ca thích!
“Yên lặng, Tống huynh còn chưa cho ta xem hết đây!” – Cơ Dao lập tức lôi ra sư tỷ uy nghiêm trấn trụ đám này yêu diễm tiện hóa, mặt bắt đầu đầy chờ mong nhìn sang.
“Tống huynh, có thể hay không cho ta xem đường tình duyên sau này?” – Nói đến này, sắc mặt nàng cũng đã đỏ rực như trái táo chín, cực kỳ mê người.
Cố nén kích động ghé mồm cắn nàng một ngụm, xung quanh các tiểu mỹ nữ cũng là hô to gọi nhỏ chen lấn càng lại gần, thiếu chút để Tống tiện nhân noãn ngọc ôn hương ôm đầy cõi lòng. Mất sức chín trâu hai hổ mới đè xuống mình kình thên trụ, dù trong lòng bắt đầu tâm viên ý mã hắn còn cố tỏ ra lạnh nhạt nghiêm trang.
“Cơ tiểu thư ngươi đường tình duyên không hẹp không rộng, lại có màu hồng rõ nét, chứng tỏ là một người cực kỳ trung trinh chuyên tình. Nhìn chỗ này có thể thấy hiện nay đang có rất nhiều nam tử ái mộ và theo đuổi ngươi, nhưng ngươi trong lòng còn chưa mãn ý, vẫn đang chờ đợi đời mình bạch mã hoàng tử đến đón.”
“Đúng... đúng là như thế, vậy không.. không biết người đó liệu có xuất hiện?” – Cơ Dao hơi lộ nhút nhát nhưng vẫn rất khát vọng hỏi thăm.
“Có, người đó đã xuất hiện!” – Tống Khuyết trả lời chém đinh chặt sắt.
Đón nhận cô nàng này hai mắt bắn ra kích động quang mang, hắn bắt đầu lộ nguyên hình cười ngả ngớn:
“Trong kiếp số của Cơ tiểu thư ngươi ngày hôm nay sẽ gặp được đời mình mệnh trung chú định hoàng tử. Người đó vẻ ngoài cao lớn anh tuấn, nội tâm lại nhân hậu vị tha, chính là người mà ngươi vừa gặp lần đầu liền tin tưởng đưa tay cho hắn dắt qua mọi chông gai sóng gió cuộc đời. Chúc mừng ngươi, chỉ cần ngươi bằng lòng đối phương lập tức sẽ đón ngươi về lâu đài từ nay quá tiêu dao khoái hoạt cuộc sống, thật sự lãng mạn biết bao.”
Cơ Dao ngẩn người, nhưng huệ chất tâm lan nàng lập tức ý thức được mình không phải nãy giờ đưa tay cho hắc tiểu tặc này nắm sao, lập tức cả người sắc mặt phi hồng, tức giận rút tay về trừng mắt nũng nịu:
“Ngươi xấu lắm!”
Xung quanh nàng mấy tỷ muội lúc này cũng hiểu mình bị Tống tặc lừa gạt, cả đám như ong vỡ tổ đứng dậy cách xa, còn không gián đoạn cười mắng, trêu chọc mình Cơ Dao sư tỷ.
“Tống bại hoại!”.... “Cơ sư tỷ, chúc mừng ngươi tìm được như ý tình lang, hì hì hì...”
Nhìn quanh mình mỹ nữ lập tức tán cái không, Tống Khuyết vội vàng níu kéo:
“Mấy vị mỹ nữ, các ngươi còn chưa coi bói đây, chạy xa như thế làm gì. Có hay không ai vừa ý ta rồi, yêu phải lớn mật nói ra nhé, chớ dấu trong lòng rồi để người nẫng tay trên mất, lúc đó hối thì đã muộn nha.”
“Khanh khách...”
“Hừ, ngươi này tặc nhân mặt đen, tâm cũng đen, chuyên lừa gạt nhẹ dạ nữ nhân. Về nhà tự mình đa tình đi thôi” – Cơ Dao tức giận chưa tiêu, lúc này trừng mắt bĩu môi. Nhìn kẻ này một hồi, nàng lại không nhịn được bật cười:
“Hắc Kim Cương, Hắc Kim Cương... lạc lạc.. Thiên Nhai Hải Các cho ngươi lấy danh hào quả nhiên thật xứng.. lạc lạc..”
“Khanh khách...” – Xung quanh không thiếu người đều bị chọc cười che miệng run rẩy không ngừng.
Tống gia mặt càng đen, không phục quát lớn:
“Đen một chút lại có làm sao, đen khỏe, đen đẹp. Các ngươi có thấy ai có lồng ngực rộng rãi, có bờ vai vững chắc như ta chưa, tưởng tượng có phải hay không dựa vào cảm giác đặc biệt an tâm, hơn nữa ta lại còn biết nấu ăn, nhà lại có tiền, quả thật chính là siêu cấp bạch mã hoàng tử, trong mộng hoàn mỹ tình lang nha.
Mấy vị mỹ nữ, qua thôn này không còn cửa này, cơ hội ngàn năm một thuở đến rồi. Tâm động phải lập tức hành động, có vị nào muốn cùng tại hạ đến một đoạn oanh oanh liệt liệt, lưu danh bách thế tình yêu không? Đừng để ta cái này đóa hoa tuyệt thế bị người hái đi rồi, lúc đó mới muộn màng ngộ ra là không có thuốc hối hận để ăn đâu.”
“Hơn nữa bật mí cho mọi người một bí mật cực kỳ quan trọng, tại hạ nguyên bản dung mạo có thể nói là thiên hạ đệ nhất mỹ nam tử đấy. Ta thật sự là một viên ngọc thô, hơn nữa là đặc biệt quý cái loại kia chỉ chờ mấy vị tỷ muội đem về đánh bóng nha. Bỏ lỡ liền quá đáng tiếc rồi.”
“Khanh khách...”
Nghe Tống Khuyết nước bọt tung bay chào hàng bản thân, tại trong phòng mấy chục người đều không nhịn được lòng cuồng hãn. Bách Hoa Cốc mấy người còn là không thèm để ý hình tượng ôm bụng cười run rẩy.
Lâm Chấn Kiệt, Chúc Doãn Minh bên kia còn là khinh bỉ quang sang ánh mắt thương hại, nghĩ đến chính mình anh tuấn khuôn mặt, mấy thằng này bất giác lòng tin lại quay về mấy phần.
“Lạc lạc... ngươi cái này Hắc Kim Cương bọn ta còn vô pháp tiêu thụ nổi, còn là nhường cái này tuyệt hảo cơ hội cho vị khác cao minh đi.” – Cười đủ rồi Cơ Dao lè lưỡi phun tào một câu rồi dẫn mấy vị tỷ muội cách xa thằng này một chút.
“Chớ nha, cơ hội khó được, mọi người không nên vì ngại ngùng mà bỏ qua nha!”
“Bên kia mấy vị mỹ nữ, mặt đỏ như vậy có phải hay không tâm động rồi?” – Cảnh Điềm, Trịnh Sảng mấy người bị hắn hỏi liền tức giận trợn mắt nhìn.
Tống đại gia không tin tà còn quét mắt tìm kiếm một vòng, đáng tiếc ngay cả bên mình Vân đại mỹ nữ cũng là đen mặt cúi đầu xuống không quản thằng này, cái này để hắn yếu ớt tâm hồn thụ thương rất nặng.
“Mấy vị mỹ nữ, tại đây đông người có thể các ngươi ngượng ngùng thổ lộ. Vậy sau đó có thể âm thầm tìm ta, hay viết thư tình cho ta đều được nha, chúng ta có thể trước bắt đầu từ yêu xa, tìm hiểu trước cái một hai năm cũng không vội.” – Tống tiện nhân còn không cam lòng cố níu kéo.
Đáng tiếc nhìn thằng này mặt mũi hung tướng, mấy vị mỹ nhân đều cảm thấy lòng dạ ăn không tiêu, dồn dập tránh lui.
Chỗ này ngồi người không phải thiên chi kiêu tử cũng là hào môn quý nữ, ai trong lòng không có một bạch mã hoàng tử mộng. Dù có tâm cơ nữ thì bằng Tống gia hiện giờ con tôm nhỏ thực lực cũng chưa đủ đánh động các nàng đấy, vì thế lần này hắn chú định phải thất vọng mà về rồi.
Nhìn xung quanh mình một vòng DeBuff – Mỹ nữ tuyệt tích, Tống đại quan nhân buồn bực kéo theo sắc mặt đồng dạng như ăn con ruồi vậy Tuệ Vô trở lại bàn mình.
Ăn không được liền đạp đổ, tiện nhân Tống chính là không quen đầu trọc này âm thầm hưởng diễm phúc một mình.