Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 237: Kim Tiền Bang người tới

Mai Viên Sơn Trang,

Trên một sân nhỏ cắm đầy cành trúc, Tống Khuyết cùng Nhiếp Phong, Hùng Bá, 2 người đang kịch liệt giao thủ.

Chỉ thấy đám cành trúc này mỗi cái chỉ to bằng ngón tay, dài đến gần 2 trượng, mảnh khảnh như này ngay cả đặt Manh Manh lên cũng bị uốn gãy đấy nhưng lúc này 3 người chính là đạp trên ngọn trúc mà đi, chiến đấu từ hồi nãy đến giờ còn chưa ai để chân chạm đất.

Mỗi người bộ pháp đồng dạng tiêu sái phiêu dật, lại quỷ dị khó lường như chim én bay liệng, nếu Điền Bất Nhị có mặt tại đây chắc chắn sẽ nhận ra đó chính là mình áp hòm khinh công Phi Yến Bộ không sai.

Hơn 1 tháng này Tống Khuyết 3 người cùng nhau tìm hiểu, chia sẻ tâm đắc mấy môn hắn từ Điền Hoành lấy được võ công, bây giờ đều đã nắm giữ hỏa hầu không nhỏ.

Mỗi người trên tay chiêu thức lúc quyền lúc chưởng, trảo thay nhau biến hóa, để bên ngoài đứng nhìn Đao Tử, Lý Tín, Dương thị mấy người đều thấy hoa cả mắt, không kịp bắt nhìn.

Hồi lâu sau, đợi trên mỗi người đều ra một thân mồ hôi, Tống Khuyết mới hài lòng ra dấu thu tay, cả 3 tiêu sái đạp bước bay về bên này.

“Thiếu gia, ta cho ngươi lau mồ hôi.” – Dương Tử, Dương Mật 2 nha đầu lập tức tiến lên tri kỷ cho hắn lau mặt.

Thoải mái hưởng thụ 2 tiểu phục vụ, lát sau Tống lão gia mới cười:

“Hùng Bá, ngươi thân pháp còn không được, chưa đủ linh hoạt. Nhìn ngươi dưới chân xem, đại đa số đều là phát quá thừa lực khiến đạp gãy không ít cành trúc. Cái thói quen này nhất định phải sửa.”

“Rõ, thiếu gia!” – Ngốc Hùng ồm ồm ghi nhớ.

Cùng lão Nhiếp 2 người chỉ điểm mấy câu, mấy người mới cùng nhau quay về trong viện.

Đối với những trận chiến thế này, Đao Tử, Lý Tín 2 người vậy chỉ có thể tạm thời ngước lên ao ước nhìn. Bằng bọn họ chưa đến Tứ giai thực lực, chưa xuất được Ám Kình vậy ngay cả việc chạy trên cành trúc còn chưa làm được đấy, đừng nói cái gì tham chiến.

Đao Tử hẳn cũng nhanh, có Tống lão gia không dư lực bồi dưỡng, kẻ này tiến bộ có thể nói thần tốc. Hơn nữa đáy cũng không sai, bây giờ hắn đã Luyện gân đại thành rồi, đã bắt đầu sơ bộ nắm giữ cách phát Ám Kính, trong vòng một tháng vậy chắc chắn có thể đột phá Nhị lưu.

Lý Tín vậy còn xa, nhưng những ngày nay tiểu tử này thay đổi là thấy rõ. Có lẽ tình yêu động lực quá vĩ đại rồi, thằng này có thể nói là thoát thai hoán cốt cũng không quá, bây giờ không cần Tống gia đốc thúc, cả ngày tiểu vũ trụ cứ như thiêu mãi không hết vậy cực kỳ chăm chỉ, để Tần Vũ mấy người cũng nhìn hắn với cặp mắt khác xưa.

Đem hết thảy đều nhìn trong mắt, Tống Khuyết mấy người cũng vui thay tiểu tử này.

.....

Còn mấy tuần nữa là đến tết, trong Trang không khí cũng bắt đầu trở nên tất bật.

Mùa xuân sắp đến rồi, tiểu Lý tử mùa xuân cũng đến, chỉ là không biết Tống lão gia bao giờ mới thoát được kiếp đồng tử thân.

Tống đại quan nhân chán nản ngồi bên cửa sổ đọc sách thưởng trà, thi thoảng nhìn ra bên ngoài trời mây u ám thở dài.

Nhất thất túc thành thiên cổ hận, tái hồi đầu thị bách niên cơ.

(Lỡ một bước thành mối hận ngàn năm, ngoảnh đầu lại thì thân đã trăm tuổi)

Ngày trước nếu có như bây giờ một đống tài nguyên võ học, hắn là quả quyết cũng không chọn Lưu Ly kinh cái này gặp quỷ thần công nha.

Bây giờ hối cũng đã muộn, phải tranh thủ tu luyện sớm ngày đột phá mới là chính đạo, đừng để đến 30, 40 tuổi mới thần công đại thành, vậy cũng quá thảm thương.

“Báo!” – Đúng lúc này ngoài cửa có Nguyệt Khuyết Các người đến báo.

Đợi Dương Mật ra mở cửa cho người vào, ở phòng gần đó Hùng Bá, Nhiếp Phong, Đao Tử cũng đã đồng loạt nghe tiếng chạy tới.

“Bẩm Các chủ, Linh Giang thành Kim Tiền bang Bang chủ Phong Ma côn Cổ Hà cầu kiến. Người đang chờ sẵn tại Tổng bộ, Thẩm đại nhân dặn dò ta về báo ngài một tiếng.”

Ồ!

Một vị Nhất lưu cao thủ, Kim Tiền bang người đứng đầu, địa vị cùng Đỗ Như Hối gần như ngang nhau. Không biết vị này Cổ Bang chủ tìm mình là có việc gì?

Hắn cũng là hiếu kỳ nhiều hơn, liền kêu người chuẩn bị xe ngựa lập tức về thành.

.....

Nguyệt Khuyết Các, Nghị Sự Đường.

Đợi Tống Khuyết mấy người chạy đến nơi đây, trong phòng lúc này đã ngồi 2 hàng người.

Bên trái là Thẩm Tử Minh, Thiết Phi Long dẫn đầu một đám trong Bang cao tầng, bên phải còn là 5 người, ngồi giữa một vị trung niên nam tử hắn còn có vài phần ấn tượng. Chính là lần trước tham gia Vân gia đấu giá nhìn thấy 1 lần Cổ Hà không sai.

“Ra mắt Các chủ!”

Thấy Tống gia tiến đến, bên này mấy người lập tức nghiêm nghị khởi kính đứng lên chào.

“Chư vị ngồi đi!”

Gật đầu ra hiệu cho mấy người, Tống Khuyết lúc này mới qua ra nhìn Kim Tiền Bang mấy người mỉm cười:

“Ra mắt Cổ Bang chủ cùng chư vị Kim Tiền Bang! Hôm nay có Cổ Bang chủ quang lâm nơi này, quả thật để Nguyệt Khuyết Các bồng tất sinh huy.”

Chăm chú đánh giá Tống Khuyết một hồi, thấy kẻ này không chút húy kỵ, ánh mắt tự tin đối nhãn cùng mình Cổ Hà cũng không khỏi âm thầm tán thưởng:

“Tống Các chủ quả nhiên phong thái hơn người, thảo nào tuổi còn trẻ đẫ làm ra được bậc này thành tựu, bội phục! Chúng ta đám lão nhân này hiện cũng đã già rồi.”

“Ha ha, Cổ Bang chủ nói đùa, ngài còn đang chính độ tuổi xuân, sung sức nhất đây. So với ngài ta nơi này mấy thứ tiểu đả tiểu nháo không tính là gì.”

Tống Khuyết cười sang sảng rồi dẫn theo Nhiếp Phong, Hùng Bá mấy người ngồi xuống, đối diện mà nhìn Kim Tiền mấy người.

“Nhất thống Thanh Hà, dẹp yên loạn tặc, chế Liệt Hỏa Tửu, thông Ưng Giản Sầu, mỗi việc ngươi làm đồng dạng đều là kinh thiên động địa nha. Như thế nếu còn là tiểu đả tiểu nháo vậy chúng ta đám gia hỏa này chính là cả ngày ăn không ngồi rồi, không có việc gì làm. Tống Các chủ không cần quá khiêm tốn.”

“Ha ha, đa tạ Cổ Bang chủ khích lệ! Không biết ngày hôm nay ngài đến đây là có việc gì cần làm, nếu có gì cần giúp sức, chúng ta tự nhiên sẽ hết lòng hỗ trợ.”

“Ha ha, khôn vội!” – Cổ Hà ung dung cười lắc đầu.

“Lão phu so với ngươi lớn mấy tuổi, thác đại gọi một tiếng Tống tiểu huynh đệ không có vấn đề gì đi?”

“Tự nhiên là không có ý kiến, Cổ Bang chủ ngài tùy ý.”

Gật gù đầu cho hắn cùng sau lưng mình 4 người giới thiệu, Cổ Hà lúc này mới nói chuyện:

“Lần này đi đến Thanh Hà một chuyến cũng không có việc gì, chủ yếu là muốn nhận thức một chút Tống tiểu huynh đệ ngươi, quả thật nghe danh không bằng gặp mặt, được cùng ngươi kết giao lão phu đã cảm thấy hài lòng.”

“Ngài quá khen, được tiếp đón Kim Tiền Bang mấy vị chính là chúng ta vinh hạnh, vậy trưa nay nhất định phải để ta chiêu đãi ngài bữa cơm tận tình địa chủ.” – Còn chưa đoán ra mục đích của mấy người này là gì, Tống gia không ngại trước theo bọn họ lan man hàn huyên.

“Ha ha, được. Vậy lần này nhất định phải uống cái đã, nói thật Liệt Hỏa Tửu ta chính là thích cực kỳ, làm sao quá khó mua, mỗi ngày cũng chỉ dám đến mấy chén như vậy, còn chưa đã thèm đây. Hôm nay gặp được chính chủ, nhất thiết phải mở rộng bụng uống trực một phen.”

Mấy người trong phòng đi theo cười ha hả, Tống lão gia tự nhiên không có gì dị nghị, kêu lên người trước chuẩn bị tiệc.

“Tống tiểu huynh đệ, việc của ngươi cùng Đỗ Như Hối ta cũng đã nghe qua. Hắn người này tâm nhãn cực nhỏ, ngươi sau này nhất định phải cẩn thận nhiều hơn nha.” – Đang nói chuyện, Cổ Hà bỗng nhiên thở dài thườn thượt quay sang chuyện lão Đỗ.

“Đa tạ Cổ Bang chủ quan tâm, cũng may hắn những ngày nay đang phải nằm nhà dưỡng thương, mới để chúng ta có dịp thở dài một hơi.” – Nói đến Đỗ tặc cái này ác bá láng giềng, Tống gia đối với lão Cổ cũng là lòng đầy đồng cảm.

“Không thể chủ quan nha, một trận chiến vừa rồi tuy nhìn hắn âm thầm chịu thiệt, nhưng thật sự bọn hắn hoạch ích cũng không nhỏ. Ít ra bây giờ bình thường Bát giai võ giả là tuyệt không dám đến gây hấn cùng Linh Giang Bang, Đỗ Như Hối đây cũng là đại thế đã thành nha.”

Lão Đỗ tiến bộ, Tống Khuyết đồng dạng tiến bộ nhanh hơn, hắn đối với cái này tuy có cố kỵ nhưng đã không như trước quá mức sợ hãi.

“Cũng may Nguyệt Khuyết Các cùng Linh Giang Bang khoảng cách khá xa, hơn nữa mặt ngoài lại cũng không có ích lợi gì xung đột. Tiểu tử chỉ cần cẩn thận một chút không để người nắm lấy cớ là được, hắn Đỗ Như Hối vậy hẳn cũng sẽ không thật sự làm gì chúng ta.”

“Tống Khuyết ngươi chớ coi thường người này. Tại Cửu Giang Minh Đỗ Như Hối đối với cao tầng mấy người quan hệ còn rất không tệ đây, hắn chưa chắc đã vì Trí Không đại sư một lời mà cố kỵ tay chân.” – Lão Cổ còn là tận tình khuyên nhủ.

Tống đại quan nhân mấy người bên này trong đầu cũng đã lờ mờ đoán được kẻ này hôm nay đến chủ ý, hẳn là muốn kết minh sao. Hắn cũng không có ý phản đối lúc này cười gật đầu:

“Cổ Bang chủ nói chính là, tại hạ nhất định cẩn thận nhiều hơn.”

Trẻ nhỏ dễ dạy, Cổ Hà sắc mặt hài lòng:

“Tiểu huynh đệ ngươi tiềm lực quá lớn đã gây nên người cố kỵ, hơn nữa bây giờ nắm giữ Liệt Hỏa Tửu mấy thứ gà đẻ trứng vàng này. Đây quả thật là khiến người khác ghen ghét mơ tưởng nha.” – Nói đến cái này chính bản thân lão Cổ cũng đồng dạng hâm mộ, dù sao hàng tháng nhập túi hơn 10 vạn lượng, đối với bọn hắn Kim Tiền Bang cũng là một món tiền lớn.

Tống Khuyết vậy cũng không kiêu ngạo không sợ hãi, chỉ thong dong cười:

“Không gây nên người ghen ghét vậy chỉ là hạng tài trí bình thường, việc này ta đã sớm quen.”

“Tống tiểu huynh đệ hảo khí phách!” – Tinh tế thưởng thức lời người trẻ tuổi trước mặt, Cổ Hà cũng không nhịn được 2 mắt tinh quang lóe lên.

“Nhưng thất phu vô tội, hoài bích hữu tội. Đôi khi nắm giữ lợi ích quá lớn vì thế mà lại mang đến cho mình họa sát thân. Cái này hẳn ngươi cũng hiểu đi?”

Đến, cuối cùng cũng vào chuyện, Tống gia cũng muốn nghe xem hắn muốn là như nào hợp tác, lúc này thập phần phối hợp chắp tay:

“Vậy không biết Nguyệt Khuyết Các nên làm như nào, mong Cổ Bang chủ dạy ta.”

“Ha ha, dễ nói dễ nói. Hôm nay lão phu đến đây chính là vì mục đích như vậy!”