Mai Trang tiểu hồ,
Tống Khuyết lúc này đứng trên mặt hồ đang chậm rì rì múa quyền.
Dưới chân nhàn nhã bước nhẹ, nhưng kỳ lạ là bàn chân không hề ngập nước nửa phân. Nếu để ý kỹ sẽ thấy mỗi bước chân hắn hạ xuống, lực đạo đều sẽ dàn trải phân tán ra bán kính gần nửa mét, cứ như Tống lão gia đang gắn một cặp ván gỗ vô hình trên chân vậy.
Động tác của hắn nhìn như thong thả nhưng mỗi chiêu mỗi thức tầm đó đều ẩn chứa lực bộc phát kinh khủng đến khó mà tin được, hành gia nhìn vào liền sẽ biết kẻ này đã bắt đầu nắm giữ một tia cử khinh nhược trọng cảnh giới.
Cử trọng nhược khinh, cử khinh nhược trọng. 2 loại cảnh giới trái ngược nhưng đại đồng tiểu dị, thông qua Thiết gia chuỳ pháp nắm giữ cử trọng nhược khinh yếu lĩnh, hơn nữa Tuệ Vô dốc lòng giảng dạy, đến bây giờ Tống Khuyết coi như đã mò được phần còn lại môn hạm.
Trên tay động tác lúc thì hung mãnh như hổ đói vồ mồi, khi thì phiêu dật như chim ưng bắt thỏ, đôi lúc lại quỷ dị giống độc xà thổ tín. Khí thế theo đó biến đổi thất thường để trên bờ quan sát mấy người đều đều cảm thấy tinh thần hỗn loạn, nhất là Dương Mật, Dương Tử 2 tiểu nha đầu, chỉ xem một hồi đã thấy chóng mặt buồn nôn, liền nhanh chóng di dời tầm mắt, không dám nhìn thêm.
Tống Khuyết không rảnh để ý ngoại giới, hắn đang toàn tâm cảm ngộ một tia ý cảnh mới nắm giữ.
Qua hồi lâu sau, Tống đại quan nhân mới vui vẻ mở mắt, chân đạp mặt nước 2, 3 bước phi thân lên bờ.
Vừa rồi chỉ nhìn như đơn giản diễn luyện nhưng để đạt đến hiệu quả mong muốn, Tống Khuyết coi như phải sử dụng trên thân thể từng tấc cơ gân da thịt, lúc này hắn đã là mệt mỏi vô cùng.
Thấy thiếu gia nhà mình mồ hôi tuôn ra như tắm, Dương Mật cảm thấy đau lòng không được, vội vàng tiến lên nhón chân cho hắn lau trên mặt mồ hôi.
Nha đầu này làm cực kỳ dụng tâm, thân thể hầu như dán sát vào người Tống lão gia, tỉ mỉ cho hắn lau khô từng tấc da thịt khiến hắn thích ý cực kỳ.
Ngửi trên người tiểu nha đầu mùi hương thơm ngát, Tống tặc tâm viên ý mã, cười ngả ngớn:
“Hắc, thật là thơm!”
Dương Mật mặt lập tức liền đỏ rực như trái táo chín, nhìn cực kỳ đáng yêu. Sẵng giọng kiều sân:
“Thiếu gia!”
Nói nhưng vẫn không dừng lại động tác, tuỳ ý nhà mình chủ nhân trêu ghẹo.
“Hắc hắc, a Mật, dùng bản thiếu gia chế tạo xà phòng cảm giác thế nào?”
Nói đến cái này, nha đầu liền yêu thích không được, vui vẻ gật đầu liên tục:
“Thiếu gia, thực sự tốt dùng. Cảm giác thật sạch sẽ, hơn nữa mùi hương còn giữ lại thật lâu. Thiếu gia ngài thật sự là thiên tài! Thứ này nếu như để trong thành những nữ nhân khác biết được chắc chắn họ sẽ điên cuồng không tiếc mọi giá để sở hữu nó, thiếu gia ngài sau này cũng không phải lo thiếu tiền sài.”
Nhìn nàng hai mắt bắt đầu phát quang, Tống gia thầm buồn cười. Không nghĩ đến tiểu nha đầu này còn là một tiểu tham tài đây. Cưng chiều lấy tay quát nhẹ mũi nàng, hắn lắc đầu cười:
“Có tiền lại chưa chắc có mạng dùng. Bây giờ còn chưa phải lúc để nó xuất thế.”
“Còn là thiếu gia suy nghĩ chu toàn!” - Dương Mật sùng bái nịnh nọt.
Tống Khuyết tự nhiên cực kỳ thụ dụng, sung sướng cười lớn:
“Ha ha, ngươi cái này nịnh hót tinh. Mau trở về cho ta chuẩn bị nước tắm, bản thiếu gia cần tắm rửa qua.”
“Dạ, thiếu gia!” - Nha đầu cười hì hì liền tung tăng chân nhỏ trước tiên chạy về.
Trong những ngày rảnh rỗi, hắn là bắt đầu nghiên cứu đến sau này phát tài chi đạo, được lợi ngày trước việc gì cũng thích tự tay mày mò Handmade, xà phòng thuần thiên nhiên cũng từng làm qua, hắn vậy tự nhiên liền đem thứ này cho vào danh sách hậu bị.
Đáng tiếc ngày xưa đi học lười biếng, không hiểu điện phân cái này cao cấp thao tác không thể tinh lọc được kiềm nguyên chất, Tống Khuyết cũng chỉ đơn giản dùng dầu thực vật, mỡ động vật cùng mấy loại tro cây cỏ có tính kiềm chế tạo ra 2 loại thô sơ xà phòng để tắm và giặt quần áo.
Nhưng dù như thế cũng đủ khiến yêu thích sạch sẽ như Dương gia tỷ muội 2 người hưng phấn không được.
….
Ngồi trong sân vườn thích ý uống trà đọc sách, hưởng thụ Dương Mật, Dương Tử 2 người bóp vai. Tống đại lão gia đối với bây giờ cuộc sống cơm đến há mồm, y đến giơ tay đó là càng lúc càng quen thuộc.
Có Dương gia 2 tiểu mỹ nhân thiếp thân hầu hạ cuộc sống thằng này là càng ngày càng lười rồi. Liền ăn cũng không buồn nhấc tay, chỉ dùng ánh mắt là mấy tiểu nha đầu liền hiểu ý phục vụ tận mồm.
Đúng lúc này, Nhiếp Phong đi tới:
“Thiếu gia, trong Các huynh đệ đến báo. Từ đại nhân cùng Ngô đại nhân gửi lời, hi vọng ngài về thành một chuyến, có việc gấp.”
“Ồ, mấy ngày này trong thành có chuyện gì sao?” - Tống Khuyết nhướng mày dò hỏi.
“Thiếu gia, hẳn là việc trong thành xuất hiện hái hoa tặc. Mấy ngày này ta cũng nghe nói qua, toàn thành hiện đều lo sợ bất an.”
Hái hoa tặc!
Vậy đó là loại người Tống gia ghét nhất. Ỷ vào mình võ công cao cường liền tuỳ ý khi nhục đàng hoàng dân nữ, bị hại người sau đó cuộc sống thường phi thường bi thảm. Không bị tại chỗ lăng nhục đến chết vậy cũng là sống trong tủi hổ không bằng chết.
Kẻ như này đáng chết vạn phần.
Tống Khuyết ánh mắt lạnh lùng trầm giọng phân phó:
“Chuẩn bị xe ngựa, chúng ta về thành!”
……
Huyện lệnh phủ,
Đây là lần đầu Tống Khuyết đến chỗ này, xe hắn vừa dừng lại, gác cổng 2 người đã lập tức tiến lên chắp tay:
“Ra mắt Tống thiếu hiệp, Từ đại nhân cùng Ngô đại nhân vẫn đang trong phủ chờ ngài. Có dặn dò ngài một đến mời lập tức vào trong.”
“Vậy phiền huynh đệ dẫn đường!” - Tống gia khoát tay để những người khác về trước Tổng bộ, chính mình liền đi theo vị kia quan sai vào trong.
Đến khách phòng,đã nhìn thấy Từ, Ngô 2 người mặt mũi ưu sầu ngồi đó.
“Ra mắt 2 vị bá phụ!”
“Tống Khuyết, ngươi đến rồi! Mau ngồi!” - Từ Thanh nhìn thấy người đến, tâm tình yên phân nửa, vui mừng bắt chuyện.
Cùng lão Ngô gật đầu tỏ ý, hắn liền tuỳ ý ngồi xuống. Cũng không màng uống nước mà lập tức hỏi thăm:
“Bá phụ, các ngài tìm ta có phải do việc trong thành xuất hiện hái hoa tặc?”
“Đúng vậy! A Khuyết ngươi đã nghe chuyện vậy tốt nhất.” - Ngô Thiên ngưng trọng gật đầu.
“Ta còn chưa quá rõ ràng, bá phụ có thể hay không cho ta giảng giải kỹ càng. Việc nghiêm trọng đến mức nào rồi?”
“Rất nghiêm trọng!” - Lão Ngô cũng là thập phần mệt mỏi.
Mỗi lần Thanh Hà dũng mãnh ùa vào một lượng lớn võ giả, bọn hắn Phủ nha bộ khoái người liền là bận rộn chân vắt lên đầu.
Mà dường như mỗi lần đều là do vị đại gia này gây nên náo động, Ngô Thiên nhìn trước mặt đã mang theo mấy phần uy nghi thiếu niên lòng cũng không nhịn được cười khổ.
Huyện thành nhỏ bằng mắt muỗi này là không đủ đối phương dày vò đấy. Ngô gia có thể bám vào điều này kim đùi thật sự là vừa đau vừa khoái hoạt.
“A Khuyết ngươi có chỗ không biết, tặc nhân mấy ngày trước liền xuất hiện trong thành. Sau đó mỗi đêm đều là liên tiếp gây án,đến bây giờ cũng đã ra tay tổng cộng 5 lần. Nạn nhân mỗi người đều là hoàng hoa khuê nữ, rất có tư sắc nữ nhân, chứng tỏ kẻ này đã quan sát chọn lựa kỹ càng.
Người bị hại sau khi chịu đủ lăng nhục đều sẽ bị hung thủ tàn nhẫn sát hại rồi phơi thi nơi đông người dễ thấy. Chính vì thế mới gây nên trong thành cực độ khủng hoảng, người dân, nhất là trong nhà có con gái những bách tính kia bây giờ ngày ngày đều là nơm nớp lo sợ.”
Tống Khuyết nghe vậy sắc mặt giận giữ, trầm giọng nói:
“Hai vị bá phụ yên tâm, ta sẽ để Nguyệt Khuyết Các toàn lực phối hợp với quan binh, nhất định phải đem kẻ này tìm ra thiên đao vạn quả.”
Từ, Ngô 2 người nghe hắn nói cũng không cảm thấy hưng phấn, trái lại càng thêm ưu sầu:
“A Khuyết ngươi không biết, việc cũng không giống mặt ngoài đơn giản như vậy.”
“Ồ, chẳng lẽ còn có gì uẩn khúc, hay tặc nhân này lai lịch có điều bất thường?” - Tống Khuyết nhíu mày hiếu kỳ.
Ngô Thiên lúc này cười khổ gật đầu:
“Chính là như thế, theo như Lục Phiến Môn tình báo cung cấp, này tặc phạm chính là trên giang hồ có tiếng hái hoa tặc Điền Hoành, trước đó tại các nơi cũng có nhiều tiền án.
Vốn như bình thường kẻ thế này đã sớm bị tra bắt kết án từ lâu. Làm sao hắn phụ thân Điền Bất Nhị chính là một vị Bát giai cường giả, tại Quan Nội Đạo cũng rất có tiếng bao che. Hơn nữa kẻ này cũng tinh minh, chuyên môn chọn các thành thị nhỏ gây án, vì thế bên trên người đối với hắn cũng coi như nhắm một con mắt.”
“Điều này khiến hắn trở nên càng thêm hiêu trương bạt hỗ, hoành hành không cố kỵ. Cậy vào thân pháp cao minh, giỏi về dịch dung, hơn nữa 5 giai thực lực vậy khắp nơi gây án. Chỉ khổ chúng ta tầng dưới những này quan lại, gặp được người như này thật sự thúc thủ vô sách. Báo lên trên không ai quản, đánh cũng không đánh được, không đánh vậy đồng dạng bị bách tính thóa mạ vô năng, thật sự là....haizzz.”
Đối phương sau lưng vậy mà đứng một vị 8 giai Thông mạch cảnh võ giả, Tống lão gia cũng cảm thấy đau đầu.
Bằng hắn mấy lượng thực lực, nhân gia động động một ngón tay cũng có thể dễ dàng đưa mình chơi chết. Thực lực cách biệt quá xa, vây công cũng sẽ không làm nên chuyện gì.
Trầm mặc một hồi, Tống Khuyết mở miệng hỏi:
“Điền Bất Nhị vậy thực sự rất bao che cho con?”
“Đúng vậy, tình báo có ghi, trước đó không ít lần Điền Bất Nhị không màng giang hồ quy củ ra tay thay con mình giải hận. Vì thế mọi người mới đối với hắn kiêng kỵ đến như vậy.” - Ngô Thiên trả lời chắc như đinh đóng cột.
Tống đại quan nhân nghe vậy đôi mắt khẽ nheo lại tàn nhẫn, miệng vểnh lên cười nhạt gật đầu:
“Được, 2 vị bá phụ yên tâm. Việc này ta sẽ đích thân giải quyết, các ngài không cần lo lắng nữa.”
“A Khuyết, không cần nóng nảy hành sự. Chúng ta gọi ngươi đến đây chỉ mục đích là bàn cách giải quyết, ngươi còn trẻ, đối phó với những người như này sau còn rất nhiều cơ hội.”
Thấy hắn bộ dáng này Từ, Ngô 2 người đồng dạng lo lắng, vội vàng tiến lên khuyên. Rất sợ hắn nóng đầu liền làm ra chuyện tày đình, bằng vị này thực lực vậy hạ sát vị kia hái hoa tặc Điền Hoành hẳn không khó khăn gì.
“Ha ha, bá phụ chớ lo lắng. Ta sẽ không thật sự cùng đối phương giao thủ đấy, ta con đường phía trước còn dài, còn chưa dại dột bây giờ cùng một vị Bát giai kết thù đây.” – Tống lão gia cười sang sảng trấn an nhị lão.
“Vậy chúng ta yên tâm, Tống Khuyết, chuyện lần này làm phiền ngươi rồi.” – Từ Thanh nghe hắn nói thế cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Hai ngài cứ chờ tin vui đi, ta sẽ cho các ngài làm một cái xinh đẹp. Tiểu tử trước hết cáo từ!”
“Được, vậy chúng ta liền trông đợi vào ngươi rồi.”
“Giao cho ta, 2 vị bá phụ, tiểu tử trước cáo từ.”
Việc lửa sém lông mày, Tống Khuyết cũng không ở lâu, cùng 2 lão bàn giao lập tức đứng dậy cáo từ. Từ, Ngô 2 người cũng thập phần khách khí tiễn hắn ra cổng, nhìn kẻ này bóng lưng rời đi bọn hắn 2 người mới thật sự yên tâm thở nhẹ một hơi.