Cầm lên Hồng ca thư, Tống Khuyết trong lòng không khỏi bồn chồn. Không biết phải chăng lại có chuyện gì nguy cấp, dù sao đối với người xuyên việt nhân phẩm bây giờ là hắn triệt để tuyệt vọng rồi.
Cũng may,
Trong thư Chung Hồng cũng không có chuyện gì đặc biệt, chỉ là thông báo một vài chuyện trong thành. Khu thành tây hắn yêu cầu mua sắm đất đai xây dựng Thuận Phong mới Tổng bộ đã hoàn thành san nền, gần 20 mẫu,ngày mai chính thức bắt đầu đặt móng.
Được lợi nơi đó dân nghèo, vật giá rẻ, Tống Khuyết mới có thể như thế dễ dàng gom hàng. Còn nữa là việc Ngô Diệc mấy hôm nữa sẽ chính thức quay lại Thanh Hà, hỏi hắn có cần hay không tổ chức tiệc đón tiếp.
Cái này thì Tống lão gia không câng chút nào do dự tại chỗ cho viết thư trả lời từ chối. Dù sao huynh đệ gặp nhau còn nhiều dịp, cái mạng nhỏ mình vẫn là quan trọng nhất. Một ngày chưa phục dụng Kim Cốt Quả là Tống gia hắn sẽ quyết không xuống núi 1 bước.
Đợi hồi thư xong cho Hồng ca, lão Nhiếp không sai biệt lắm lúc này cũng đọc xong Giang Hồ Ký Sự đưa qua, hắn hứng thú bừng bừng cầm lấy nghiên cứu xem hiện nay báo chí so với tương lai báo có điều gì khác biệt.
Thanh Tàng đạo biên giới thảo nguyên Thiên Lang Quốc xuất hiện nhiều nhóm nhỏ mã tặc thường xuyên hoạt động.....
Thiên Độc Tông mới kế nhiệm Thánh nữ Nguyễn Thiên Hương, chính đạo giang hồ lo lắng tương lai một vị độc công Tông sư xuất hiện....
Mỗ mỗ vị giang hồ cự phách tiệc mừng thọ...
Mỗ vị thiếu hiệp lượng kiếm Hà Đông một đạo, tiền bối danh túc lục tục ngã ngựa....
Cẩn thận từng trang từng trang đọc, Tống Khuyết không sai biệt lắm đã đầy đủ đối với bản này nguyệt san hiểu biết rõ ràng.
Bên trên tin tức quả thật vô cùng toàn diện, từ chuyện quốc gia đại sự cho đến tân tú giang hồ, những tin giải trí bên lề cũng có thể đề cập. Tất nhiên số trang có hạn, người có thể nêu danh trên này không một ai không phải là thanh danh vang dội, mức độ nổi tiếng cực cao.
Nhìn nhìn, một tin tức gây nên Tống gia hứng thú.
Diễm áp quần phương, Thiên Hà Kiếm Phái công chúa Triệu Minh Nguyệt tuổi chưa cập kê đã được vinh dự Dương Nam Đạo đệ nhất mỹ, tương lai thiên hạ thập mỹ một trong, xưng hào Huyết Nguyệt Yêu Cơ. Trước Dương Nam Song hoa hết thảy ảm đạm thất sắc.
Chậc chậc, việc ngay sát bên mình, đối với mấy vị mỹ nữ này Tống Khuyết cũng tò mò gấp.
“Lão Nhiếp, ngươi đã gặp qua mấy vị này?”
Nhìn vào mấy cái tên thiếu gia chỉ, Nhiếp Phong không khỏi trầm ngâm hồi ức hồi lâu.
“Vị kia Thiên Hà Kiếm Phái tiểu công chúa Huyết Nguyệt Yêu Cơ Triệu Minh Nguyệt ta còn chưa gặp qua, nhưng Dương Nam song hoa 2 vị Cảnh Điềm cùng Trịnh Sảng ta đã có duyên gặp một lần, quả thực không thẹn với mấy chữ chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa.”
“Ha hả, có thể khiến lão Nhiếp ngươi bây giờ còn nhớ mãi không quên, quả thật khiến ta càng thêm tò mò rồi. Sau này có dịp nhất định phải nhìn qua một lần.”
Nhiếp Phong bị hắn trêu ghẹo cũng không thấy ngượng ngùng, chỉ cười trả lời:
“Ha ha, thiếu gia ngài thiên tư trác tuyệt. Tương lai chỉ cần khiêu chiến một vài vị giang hồ lão tiền bối thành công dương danh, hẳn không khó sẽ được mời tham dự Dao Trì Tiệc Trà, khi đó sẽ không thiếu cơ hội nhìn thấy người.”
“Dao Trì Tiệc Trà? Đó là cái gì?”
Tống đại quan nhân cảm thấy quyết định thu lưu lão Nhiếp người này quá mẹ nó anh minh rồi, tên này thật không khác gì từ điển sống, để người nông dân quê mùa như hắn mở mang không biết bao nhiêu kiến thức.
Đối với mình thiếu gia không biết, Nhiếp Phong cũng không cảm thấy có gì quá ngạc nhiên. Dù sao thiếu gia dã lộ xuất thân, trước đây còn chưa từng nghe qua những thứ này cũng là bình thường, hắn kiên nhẫn mỉm cười giải thích:
“Thiếu gia, Dao Trì Tiệc Trà là một buổi giao lưu truyền thống của giới thanh niên tuấn kiệt Dương Nam Đạo. Hàng năm tổ chức 2 lần dịp đầu xuân và trung thu, những người tuổi dưới 25, thực lực không thua Tứ giai hơn nữa phải có danh vọng nhất định sẽ nhận được thư mời.
Dựa vào thứ này khi đến Dao Trì Hồ sẽ được người đón lên đảo tham dự tiệc trà. Ta năm trước mới may mắn được tham dự một lần, với bản lĩnh của thiếu gia, chỉ cần ngài muốn thì việc lấy đến một tấm thiệp mời quả thật dễ như trở bàn tay.”
“Ha ha, trước không vội, sau này tất nhiên sẽ có dịp.”
Đối với lão Nhiếp lời nói thật, Tống gia cười đến mười phần hưởng thụ vui vẻ chấp nhận.
“Lão nhiếp, giang hồ xưng hào là chuyện như nào? Làm sao để có xưng hào? Ai cho người khác xứng tên?”
Tống gia đối với mình giấc mơ Thiên đao canh cánh trong lòng đây, nhìn thấy mấy người trên báo còn kèm theo phía trước một đống vang dội xưng hào tự nhiên nhịn không được hiếu kỳ hỏi thăm.
“Thiếu gia, chỉ có Nhất lưu cao thủ hoặc những thanh niên tuấn kiệt thiên tư trách tuyệt, thanh danh vang dội mới có tư cách xứng danh hào.
Đối với bình thường người xưng hào đại đa số đều do Thiên Nhai Hải Các người xứng tên, chỉ có mấy vị hàng đầu cao thủ thì do đôi bên thương lượng. Dù sao lấy một cái xưng hào nhân gia không thích, ngươi đi ra đường gọi bừa rất có thể dính phải tai bay vạ gió, việc này cần cẩn trọng suy xét.”
Nhớ lại trước đây lão Vân cho mình giới thiệt mấy vị cao thủ trong Linh Giang Quận quả thật cũng là như thế, xem ra Tống thiên đao hắn còn một chặng đường dài phải đi.
Học thêm được một rổ kiến thức, Tống Khuyết hài lòng ôm Giang Hồ Ký Sự về bắt đầu mùi ngon nghiên cứu, không thiếu cảm thán nếu trên này phối thêm tranh minh họa thì mới là nhất tuyệt.
Nhưng nghĩ đến thời đại này công nghệ in sách, hắn lắc đầu bỏ suy nghĩ viển vông đó ra khỏi đầu.
......
Từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua, cũng không còn gì sự việc đột xuất phát sinh. Nhưng theo Kim Cốt Quả thành thục ngày càng gần, Tống Khuyết tâm trạng càng trở nên dễ nóng nảy bất an.
Nhiều lúc hắn thật muốn gia tốc sinh trưởng lập tức thúc giục quả thành thục, nhưng cuối sùng sót lại lý trí giúp hắn cản lại hành động này.
Thực ra với năng lượng Tesseract của Tống Khuyết hoàn toàn có thể thúc giục Kim Cốt Quả thành thục nhanh hơn, nhưng nếu hắn làm như thế, Kim Cốt Thụ coi như phế. Cũng giống như trồng cây trong một cái chậu, lượng dinh dưỡng chỉ có thế, ngươi thúc trái cây trưởng thành vượt qua hạn mức hấp thụ của cây vậy chính là hi sinh toàn bộ sinh cơ của cây.
Giết gà lấy trứng việc ngu đần này nếu không phải bị buộc không còn cách nào là Tống gia tuyệt đối sẽ không làm đấy.
Cũng may trên núi hoàn cảnh thanh tĩnh, hít thở không khí trong lành khiến hắn tâm tình khá hơn mấy phần, gắng gượng chịu đựng qua hơn 10 ngày này, đến hôm nay nếu dự kiến không sai thì đêm nay chính là lúc quả thành thục, có thể sử dụng.
......
Vô danh sơn, đêm.
Hắc Thiết Trại hôm nay có thể nói đề phòng sâm nghiêm, tuy các vị trại chủ không có gì đặc biệt dặn dò nhưng người tinh ý cũng sẽ phát hiện hôm nay tuần tra cảnh giới so với những ngày khác có thể nói tăng lên vài cấp bậc.
Nhất là những nơi gần chân núi vô danh, bất cứ gió động cỏ lay nào cũng sẽ khiến đám lính gác điều tra đến tận cùng.
Tống Khuyết sau khi dặn dò Lý Tín túc trực tại biệt viện cẩn thận đề phòng liền dẫn theo Hùng Bá, Nhiếp Phong 2 người âm thầm chạy ra sau núi, chui vào trong sơn động nơi có Kim Cốt Quả chờ sẵn.
Sơn Tước hiện đã bị hắn thả cho tự do ra bên ngoài bay lượn, mấy ngày gần đây hắn đều định kỳ thời gian thu hồi phân hồn trên người Tia Chớp cộng sinh lên con chim nhỏ này để vào trong động chăm sóc cây. Đến bây giờ cũng là lúc cho nó được thoải mái phóng túng một hồi.
Phía ngoài bên trên bầu trời, Tia Chớp không ngừng quay quanh đỉnh núi bay lòng vòng, mắt ưng sắc bén chăm chú quan sát từng động tĩnh nhỏ bên dưới.
Ngồi trong hang động, dưới ánh sáng nhạt nhòa của Dạ Minh Châu, cả 3 người đều trầm mặc không nói gì tập trung nhìn vào ở giữa gốc cây. Hùng Bá tuy còn chưa hiểu chuyến này đi có việc gì nhưng cũng không thấy tò mò, chỉ đàng hoàng ngồi bên cạnh chờ nghe thiếu gia phân phó.
Không biết qua bao lâu, trong tu luyện Tống Khuyết mấy người bừng tỉnh cảm nhận bên người làn gió, xung quanh không khí như bị một lực hút vô hình cuốn vào trung tâm Kim Cốt Thụ, ngay trong hang động bịt kín cũng khiến 3 người quần áo khẽ lay động.
Tống lão gia thần tình căng thẳng nhìn chằm chằm ở trung tâm gốc cây, qua khoảng nửa khắc thời gian, không gian mới quy về bình tĩnh. Lúc này trong sơn động bất ngờ nổi lên mùi thơm thoang thoảng dễ ngửi, mấy người không nhịn được hít thêm mấy ngụm mê say thưởng thức.
“Thiếu gia, đã tốt rồi!” – Nhìn trên cây 3 viên quả đã hoàn toàn chuyển thành màu nâu đỏ Nhiếp Phong không nhịn được phát run nói.
Tống đại quan nhân giờ phút này cũng kích động không kém, đối với nổi danh trên bảng kỳ trân hắn cũng rất muốn biết tác dụng ra sao, có thể hay không giúp Tesseract tiến giai thêm một lần nữa. Dù không được, chỉ cần nó khiến căn cốt con người cải tạo thành tiên thiên hoàn mỹ cũng đã đủ khiến người thỏa mãn.
“Hùng Bá, Nhiếp Phong. 2 người cho ta hộ pháp!”
“Rõ! Thiếu gia!”
Tống Khuyết trầm giọng quát rồi không chút nào do dự tiến lên từ trên cây gỡ xuống một viên Kim Cốt Quả. Cẩn thận bóc tách ra lớp vỏ cứng rắn để lộ ra bên trong phần lõi trắng ngà bằng quả trứng gà, hắn cho tất cả vào miệng rồi vội vàng ngồi xuống vận công tiêu hóa.
Chỉ thấy quả nhập khẩu liền tan, Tống Khuyết như ăn kem vậy thấy cảm giác mát lạnh truyền từ đầu lưỡi đến trong bụng, ngay sau đó không lâu, toàn thân hắn bắt đầu nóng lên, theo thời gian trôi qua càng ngày càng nóng.
“Thiếu gia, mau đóng lại lỗ chân lông!”
Cảm giác từ xương cụt truyền lan tỏa đến toàn thân cảm giác tê tê thoải mái làm Tống lão gia tinh thần mất tập trung không nhịn được rên rỉ, nghe Nhiếp Phong nhắc nhở hắn liền vội vàng nhắm kín miệng, khóa chặt trên cơ thể toàn bộ lỗ chân lông, đảm báo dược lực không bị trôi qua lãng phí.
Dựa theo Lưu Ly Vô Cấu Thể Nội luyện thiên, Tống Khuyết bày ra tư thế bắt đầu dựa vào Kim Cốt quả tiến hành rèn cốt.
Từ từ, theo cảm giác từ thoải mái đến ngứa ngáy, cuối cùng là đau nhức dữ dội, Tống Khuyết đều cắn răng nhẫn nhịn đi qua, có lúc quá khó chịu hắn liền dùng dòng điện Tesseract làm tê liệt hệ thần kinh, như thế mới khiến bản thân không phải chịu dày vò lớn như vậy.
Không biết qua bao lâu, cảm giác trong cơ thể không còn có thêm sự biến hóa, hắn mới buông ra tinh thần, nhẹ nhàng thử hoạt động thân thể.
Một cảm giác vô cùng kỳ diệu truyền đến khiến Tống gia cũng phải lâm vào mê say.