Trở về biệt viện, mặc kệ Manh Manh tùy ý trong phòng nghịch ngợm, Tống Khuyết bắt đầu nhắm mắt cảm ngộ hôm nay chiến đấu thu hoạch.
Từ lần trước đè ra Lữ, Đổng 2 người đánh một trận xong, sau đó 1 tuần Tống gia quả nhiên nói được làm được, trốn trong Hắc Thiết Trại không ló đầu ra nữa.
Ở lại nơi đây hắn cũng không buồn chán, chỉ cần Hùng Bá không bận đi áp tiêu, hắn cùng lão Nhiếp, ngốc Hùng 3 người liên cho nhau giao lưu luận võ tăng tiến kinh nghiệm.
Tất nhiên là Tống lão gia độc đấu 2 tiểu đệ, nhưng 2 người này Nhiếp Phong hàng thật giá thật Tứ giai, Hùng Bá lực đạo cũng vượt qua 2 Hùng lực, trên thân kiêm tu mấy môn võ học không tầm thường. Bọn họ song kiếm hợp bích quả thật cũng cho Tống Khuyết áp lực không nhỏ.
Cả 3 đều là loại da dày thịt béo, chiến đấu đó là không cần quá mức bảo lưu, cứ thẳng tay thẳng chân phát huy, vẻn vẹn mấy hôm thôi, mỗi người đều có thu hoạch không nhỏ.
Tất nhiên hoạch ích lớn nhất vẫn là Tống Khuyết, dùng Thiết Gia Chùy Pháp đối phó Hùng Bá Thiết Gia Chùy Pháp, dùng Ngũ Hành Trấn Thế Quyền va chạm Nhiếp Phong Ngũ Hành Trấn Thế Quyền.
Hấp thu 2 người này kinh nghiệm thêm nữa hắn tự thân cảm ngộ, mấy môn vũ kỹ này ngắn ngủi mấy ngày đã được Tống đại quan nhân tìm hiểu đến đăng đường nhập thất, làm hắn trong lòng vui sướng cực kỳ.
Quả nhiên các cụ nói cấm có sai, chiến đấu mới là cách nhanh nhất tăng lên võ công.
Về sau cần nhiều hơn cùng người giao đấu, không thể ru rú một góc đóng cửa tạo xe, như thế là không có tương lai đấy.
Hai mắt nhắm chặt, từ đầu đến cuối bắt đầu diễn luyện Ngũ Hành quyền, Thiết Gia chùy pháp mấy lần, đợi đến khi hoàn toàn tiêu hóa ngày hôm nay thu hoạch, Tống Khuyết mới hài lòng mở mắt.
......
Thấy Tống lão gia tu luyện hoàn tất, đang nằm trong đống sách chơi đùa Manh Manh tiểu gia hỏa liền không chần chờ lập tức lao đến tiếp tục quấn lấy hắn.
Bất đắc dĩ vò vò nó đầu nhỏ, Tống Khuyết căn dặn:
“Manh Manh, về sau không nên đùa nghịch sách vở của ta, cẩn thận làm rách.”
“Chít chít.. chi..”
Ta mới không đùa nghịch, ta là đang đọc sách – Manh Manh said.
Tống lão gia nghe thế buồn cười:
“Ngươi gia hoả này một chữ cắn đôi không biết, còn dám nói xạo đọc sách.”
“Chít..chít...chít… ngươi có thể nói xấu ta nhân...à không hồ cách, nhưng không thể nghi ngờ bản vương trí tuệ.” - Manh Manh phẫn nộ rồi.
“Được, vậy ngươi đọc một đoạn cho bản thiếu gia nghe, nếu ngươi làm được ta sẽ có thưởng lớn!”
Tâm tình vui vẻ Tống đại quan nhân cũng không ngại cùng nó chơi đùa.
Manh Manh nghe thế thở phì phì từ trên vai hắn nhảy xuống, chạy lên bàn cầm lấy quyển sách bắt đầu mở ra đọc.
Yoo, còn diễn rất giống thật sao? Không biết có cầm hay không ngược?
“Chi chi.. Học mà không học, tu mà không tu, ung dung ở ngay chính giữa, không thiên lệch về một bên nào.
Không đi không ở, không giữ không bỏ, không vui không buồn, không sống không chết, không xưa không nay, đó mới thật là giác ngộ và giải thoát…”
Đậu đen rau muống!
Lần này Tống gia bị chấn kinh không nhẹ, đầu óc hỗn độn hắn cũng không để ý con hồ ly này còn đang tiếp tục nói gì.
Đây thật sự là Manh Manh? Không phải bị yêu ma quỷ quái nơi nào nhập vào người đi?
Chẳng lẽ là Ma Giáo người dùng nào đó bí thuật định thăm dò Tống mỗ bí mật?
Tống Khuyết không nhịn được bắt đầu nghi thần nghi quỷ, nhanh nhẹn tiến lên, không màng tiểu gia hoả chống đối cầm lấy cổ nó đem xách lên.
“Chít chi… ngươi định làm gì?”
“Hỗn đản chủ nhân, ánh mắt hướng về đâu nhìn? Dừng lại! Tay ngươi đang định làm gì?”
“Cứu, Husky, mọi người! Mau cứu bản vương!”
Manh Manh nhanh khóc, giãy giụa lợi hại miệng chít chít kêu lớn.
“Ngươi là ai? Manh Manh ở đâu rồi?” - Tống lão gia trợn mắt quát.
“Hỗn đản, đừng giả ngây giả dại. Mau thả bản vương!”
Hừ, vẫn còn mạnh miệng. Tống đại quan nhân cười lạnh.
Tesseract không phải là âm hồn quỷ quái khắc tinh sao, Tống gia bên kia tay lập tức xuất hiện màu cam hồ quang tia điện.
“Lách tách…”
“Chủ nhân … chủ nhân … ngươi định làm gì?” - Hồ ly kia thấy cảnh doạ người này liền hoảng thần điên cuồng giãy giụa.
“CHÍTTTTT CHI”
Ăn trọn Tống gia một đạo lôi điện, Manh Manh lập tức lông tóc dựng ngược, bị nướng cho ngoài tiêu trong nộn.
Tống lão gia căng mắt lên nhìn tiểu gia hoả này biến hoá, nhưng ngoài việc nó điên cuồng giãy giụa la hét cũng không có gì khác biệt hắn mới chậm rãi thu tay.
Nhìn Manh Manh một thân lông biến xoăn, mùi thịt khét thoang thoảng bay lên thì không còn gì khác, Tống Khuyết cau mày hỏi:
“Ngươi thực sự là Manh Manh?”
Lần này con Hoả Hồ này làm sao dám chậm trễ, hai mắt lã chã gật đầu như giã tỏi.
Moá, nhìn bộ dạng này hẳn là thật.
Tống đại quan nhân còn chưa mấy tin tưởng:
“Ngươi làm sao biết chữ? Ai dạy cho ngươi?”
Nói đồng thời trên tay lôi điện nổ lách tách dọa Manh Manh cái chết khiếp, vội vàng đem đầu đuôi câu chuyện nói ra.
…….
Hóa ra Hỏa Hồ này khi còn ở Cự Liễu thôn liền thích loanh quanh đi dạo, một lần vô tình thấy Hứa Tiên dạy đám nhóc học chữ nó liền hiếu kỳ đứng xem. Cảm thấy rất thú vị.
Làm một con có lý tưởng cao thượng hồ ly, phong phú chính mình tri thức chính là một điều không thể thiếu. Manh Manh những ngày sau đó chính là đều đặn tiến tới dự khán, không được bao lâu cũng đã là đem trong đầu lão Hứa một thân kiến thức học trộm được 4,5 phần.
Chính vì thế những quyển sách này tuy câu văn tối nghĩa khó hiểu, nó còn là miễn cưỡng đọc được đấy.
Nghe gia hỏa này giải thích Tống đại lão gai cũng là một trận không nói gì.
Dù biết nhà mình động vật rất thông linh, trong đó Manh Manh càng gian xảo nổi trội. Nhưng trí lực đến mức này cũng quá yêu nghiệt đi.
Mẹ nó sau này sẽ không biến thành chân chính hồ ly tinh chứ?
Nhìn mình chủ nhân ánh mắt toát ra những tia sáng nguy hiểm, Manh Manh theo bản năng rụt người, đem đuôi dài quấn tới trước mặt che đi thân thể.
Tống Khuyết bĩu môi, đã xác nhận con hồ ly này không giả sau hắn cũng thở hắt ra, yên tâm đem nó thả xuống.
“Hắc hắc, ngươi tiểu gia hỏa này cũng không tệ sao, không phải cái gì cũng vô dụng mà. Ít ra còn có điểm sáng, ngươi định đọc sách làm gì?”
Thấy háo sắc chủ nhân kinh ngạc, Manh Manh đắc ý ngửa đầu lên hừ hừ:
“Bản vương muốn tu luyện, sau này đắc đạo thành tiên ta sẽ bắt Tia Chớp con tạp mao kia làm tọa kỵ, 2 con ngựa đen xấu xí cho đi kéo xe, Husky con chó ngu này.... hừ, cho nó làm gác cổng...”
Nghe con Hỏa Hồ này mơ mộng hão huyền Tống lão gia không nhịn được cười rộ lên. Đổi lấy tất nhiên là Manh Manh trợn mắt giận giữ.
Không thèm chấp nhặt đứa này thần kinh, chỉ cần nó không bị làm sao là được rồi. Cảm nhận tâm thần rung động, Tống Khuyết liền đem nó đuổi, nhắm mắt cảm nhận bên kia phân hồn truyền đến tin tức.
Manh Manh:......
Hình như ta còn quên cái gì? Bị điện giật nhất thời không nhớ ra.
Gãi gãi đầu, cuối cùng không nhớ được nó đành buồn bực chạy đi. Quên mất Tống lão gia khi nãy hứa hẹn phần thưởng lớn đây.
.....
Trước khi trốn lên Hắc Thiết Trại, Tống Khuyết đã dặn qua Mai Viên đám người nếu có việc gì cứ việc viết thư cho hắn đặt ngoài sân, sau đó trên mái nhà buộc một dải lụa đỏ làm ký hiệu, Tia Chớp sẽ nhìn thấy sẽ tự đến lấy thư.
Lần trước Lý Huy đến báo tin cho hắn cũng là dùng cách này, hôm nay Tống gia lại một lần nữa có việc. Lần này là Chung Hồng.
Thông qua không gian đem lá thư lấy ra, Tống Khuyết ngồi xuống ghế cẩn thận đọc lên.
Thì ra Hồng Ca báo tin Vân gia người hôm nay đem hắn đặt mua dược liệu, khoáng thạch vận đến, hiện đang cất tại trong phòng. Hơn nữa những ngày gần đây, mộ danh Tống gia mà đến báo danh Thuận Phong tiêu cục có thể nói đông như mắc cửi, chất lượng đều rất không tệ, Chung Hồng không biết xử lý thế nào liền muốn hỏi ý kiến hắn.
Trầm ngâm một hồi, Tống Khuyết liền cho gọi Nhiếp Phong đến thương thảo.
“Thiếu gia! Ngài tìm ta?” – Đang tại trong phòng điều tức Nhiếp Phong nghe triệu hoán vội vàng tiến đến.
“Lão Nhiếp ngồi đi, ngươi trước nhìn là thư này.”
Cầm thư lên đọc, một lát sau Nhiếp Phong chắp tay cười:
“Chúc mừng thiếu gia, có nhiều người như thế đầu nhập ngài Thuận Phong tiêu cục chẳng mấy chốc sẽ trở thành trong Thanh Hà huyện đại bang phái, có thể cùng Kim Xà, Mãnh Hổ bình khởi bình tọa.”
Cười cười, Tống đại quan nhân lắc đầu mở miệng:
“Chuyện là chuyện tốt nhưng trong thư ngươi cũng thấy rồi đấy. Những người mộ danh mà đến không thiếu võ giả, thậm chí có cả Tam giai, Nhị gia cũng có 3 vị.
Thực lực như thế nếu không có ta hay Hùng Bá tại, Thuận Phong là không có ai ép được đám người này, Hồng ca cũng chưa tạo được uy vọng gì, như thế rất dễ xảy ra chuyện.”
Xác thực như thế, võ giả với nhau tầm đó cách nói chuyện đơn giản hữu hiệu nhất chính là so nắm đấm. Ngươi nắm đấm cứng hơn ta liền nghe ngươi.
Có Tống Khuyết uy thế, những người này ban đầu có lẽ sẽ cho Hồng ca, Quan Hưng mấy người bộ mặt. Nhưng dù sao võ công thua người, 2 người muốn quản bọn họ cũng là lực bất tòng tâm, trên yếu dưới mạnh tình hình như vậy sau này tất không tránh khỏi phát sinh xung đột.
Nhưng nếu vì thế mà đem những người này từ chối ngoài cửa, Tống lão gia lại cảm thấy đáng tiếc, hơn nữa hành động như vậy tất sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của hắn.
Muốn giải quyết việc này biện pháp ngoài Tống Khuyết đứng ra, vậy chỉ có cách tìm một người có thể trấn được bãi.
Nghĩ đến đây, 2 người đều đau đầu.
Ở đây 3 người đều có thể trấn tràng được, nhưng đáng tiếc cả 3 đều không phải nhân tuyển làm việc này tốt nhất.
Tống gia không phải nói, cụp đuôi trốn người đây há có thò đầu ra đạo lý. Lão Nhiếp còn cần quản lý Hắc Thiết Trại, Hùng Bá thì đầu không quá linh quang, hơn nữa nhiệm vụ của hắn là tả hữu bên cạnh bảo vệ thiếu gia, đều không thể lâu dài thoát thân được.
Nếu có một người nữa thì tốt rồi.
Nghĩ đến đây Nhiếp Phong 2 mắt sáng lên, trong đầu nghĩ đến một người lập tức cho Tống Khuyết giới thiệu.
P/S: Chuẩn bị một tháng mới bắt đầu, các vị huynh đệ ngày mai có NP hi vọng giữ lại cho tác đề cử nhé. Tuần này ta hứa đều đặn đăng ngày 4c phục vụ huynh đệ.:))
Tác xin chân thành cảm ơn!