Bị lão Ngô hỏi, Lỗ Thiên Hùng nghẹn không nói nên lời, cái này việc đã làm, tra một cái liền ra cũng không thể trợn mắt nói dối. Cũng không thể nói Đổng Chính cùng Lâm Bình sai sử chứ, như vậy đôi bên đều đắc tội rồi. Hắn thấy cực kỳ biệt khuất.
Thấy lão cha cái rắm không phóng được, Lỗ Trọng Khang đứng ra nói thay:
“Ngô đại nhân, việc này chỉ là hiểu lầm. Nhà ta tiểu cô nhi tử Phong Hổ vì việc cha hắn bị bắt nên có chút bất mãn cùng Tống huynh đệ, hôm nay tìm người đến Tống huynh đệ sản nghiệp chỉ phát tiết ném vỡ mấy thứ đồ, tuyệt không có nói như thế nghiêm trọng.”
Ồ, thì ra thằng nhóc xui xẻo kia là Phong Hổ, làm sao ta nói như thế thân quen đây. Tống lão gia thầm vui:
“Bá phụ, đừng nghe bọn hắn chống chế. Ta hôm nay vừa đến hỏi thuyết pháp bọn họ còn đổ xô ra chém ta đây này. Trên người còn ăn mấy đao đây này, vì thế không thể không phản kháng ngộ thương mấy người.
Cũng may mà bá phụ ngài đến kịp thời nếu không cái mạng nhỏ này không biết có giữ được không.”
Nói rồi còn chưa hết sợ vỗ bộ ngực trấn an trái tim mỏng manh yếu ớt.
Nãy giờ quan chiến người nghe Tống đại quan nhân tròn mắt nói chuyện ma quỷ mà cuồng đổ mồ hôi.
Thương hại nhìn qua Mãnh Hổ bang, Ngô Thiên kéo kéo miệng gật đầu:
“A Khuyết ngươi yên tâm, ngươi chỉ là tự vệ phản kháng, ta sẽ thay ngươi lấy lại công đạo.”
“Ngô Thiên! Ngươi đây là lấy công mưu tư, muốn bao che thiên vị sao?”
Không thể nhịn được 2 bác cháu nhà này diễn xuất, Đổng Chính tức hộc máu hô lớn.
“Ế, Đổng đại nhân! Sao nãy giờ nằm ở trên đất? Ta cứ tưởng nơi nào khất cái cơ, Đổng đại nhân hữu lễ nhé!”
Nghe lão Ngô âm dương quái khí, Đổng Chính nhịn không được hộc máu, phải cắn răng đem một ngụm nuốt vào mới không xấu mặt, tay chân giận giữ phát run.
“Ngô Thiên! Ngươi ý gì?”
“Ý gì? Ta nào có ý gì. Thanh Hà huyện này ai không biết ta Ngô Thiên ghét ác như cừu, làm việc công minh nghiêm chính, giúp lý không giúp thân.”
Nói rồi quay lại phía sau một đám bộ khoái:
“Các ngươi nói có đúng không?”
Đậu má! Chúng ta dám nói không sao? Một đám nghiêm mặt chính khí dõng dạc.
“Đại nhân khiêm tốn, quanh vùng này nhắc đến ngài ai không giơ ngón tay khen một tiếng Ngô thanh thiên.”
“Hắc hắc, quá lời, quá lời. Nào được như thế!”
Nghiêm khắc trách cứ đám nịnh bợ này một phen lão Ngô mới lạnh mặt quát.
“Việc hôm nay ta sẽ nghiêm túc, cầu thị điều tra. Còn không mượn Đổng đại nhân nhọc lòng, có gì bất mãn cứ việc đệ đơn hạch tội, ta Ngô Thiên cây ngay không sợ chết đứng. Trấn Phủ Ti người có xuống điều tra ta cũng dám nói thẳng như thế.”
Mẹ kiếp! Quá vô sỉ.
Lần đầu tiên gặp người có thể vô sỉ đến mức này Đổng Chính cũng là nghẹn lời.
Ai không biết Trấn Phủ Ti Tổng Bộ đầu là ngươi thông gia. Kiện cáo cái đầu bờ.
“Tiểu chất, cứ mạnh dạn nói ra không cần sợ. Có bá phụ ở đây không ai dám ức hiếp ngươi. Mãnh Hổ bang người là như thế nào trả thù ngươi, ngươi như thế nào bị vây công bị thương, thương thế, thiệt hại nghiêm trọng như nào? Ta Ngô Thiên không thể vì người dân đòi lại công đạo thì thật không xứng với cái mũ ô sa trên đầu này.”
Gặp Ngô đại ảnh đế thâm tình diễn xuất, Tống gia thật sự hoạch ích rất nhiều. Mình còn là quá non rồi, da mặt cũng chưa đủ dày nha. Còn phải học hỏi tiền bối dài dài.
Nặn ra mất giọt nước mắt, Tống đại quan nhân lập tức uỷ khuất trải lòng, xung quanh người nghe không một không thấy thương tâm rơi lệ.
Khá lắm một cơ khổ thiếu niên, không đành lòng nhìn quê quán hương thân sống trong bể khổ đã tự nguyện cùng Tuần Bộ phòng phối hợp điều tra tội ác của quan lại cường hào địa phương.
Làm sao thế lực kẻ địch quá sâu, diệt ngọn không diệt gốc. Chân tướng tội ác công bố không được bao lâu đã vị thù nhân tìm đến cửa trả thù cửa tan nhà nát.
Mãnh Hổ bang quá xấu rồi.
Lão Lữ người nhân phẩm quá kém rồi, không biết xấu hổ nhằm vào người ta thằng nhóc con côi.
Ầy, tuy thằng này con côi hơi to xác, nhưng vẫn chuẩn là con côi không sai.
Nói chung Mãnh Hổ bang không một thứ tốt.
“Lẽ nào lại như thế! Các ngươi Mãnh Hổ bang thật to gan, vậy mà cả gan giết người diệt khẩu, định tìm cách xóa đi nhân chứng vật chứng, bao che Ma Giáo. Hôm nay Ngô mỗ thề phải điều tra đến tận cùng, còn cho dân chúng một cái công đạo.”
Ngô Thiên căm phẫn bất bình hét lớn, dường như chịu thật lớn bất công vậy đối với sau lưng một đám bộ khoái quát lên:
“Người đâu, đem nơi này tất cả liên quan người áp tải về Phủ nha cho ta. Cẩn thận thẩm vấn xem có phải hay không ma giáo đồng đảng.”
Hình như là làm thật!
Nhìn xung quanh bang phái cao tầng tổn thương quá bán, lại còn Tống Khuyết thằng này đang đứng cạnh lăm le xoa tay, Lỗ Thiên Hùng cũng luống cuống. Vội quăng ánh mắt cầu cứu sang Đổng Chính.
Bây giờ hắn cũng hối hận cực kỳ, thật không nên nóng đầu liền nghe lời Đổng, Lâm 2 người dính vào cái này vũng nước đục.
Cuối cùng bánh vẽ còn chưa được ăn, mình trước làm một thân shit, hơn nữa sau này những gì hứa hẹn hẳn là sẽ không có, dù sao 2 người kia yêu cầu là phải phế bỏ trước mặt thiếu niên.
Đậu má, ai phế ai còn không biết đây.
Mình thật ngu không ai bằng nha. Giờ còn cách nào, chỉ có thể cầu cứu sau màn chủ mưu.
“Dừng lại! Ngô Thiên, ngươi định làm gì?” – Lão Đổng cũng coi như xứng chức minh hữu, không chối từ đứng ra viện trợ.
“Đổng đại nhân, Phủ nha làm việc, mời ngài lui ra đi.” – Ngô Thiên không thèm đếm xỉa hắn, hờ hững mở miệng.
“Ngươi đây là quan báo tư thù.”
“Hừ, cơm có thể ăn bậy, miệng đừng có nói bậy. Ngươi có gì bất mãn cứ việc viết đơn tố cáo, ta chỉ là theo phép làm việc.”
Đổng Chính tức đến nổ phổi, lập tức kêu binh lính đứng ra cản trở đám như lang như hổ bộ khoái. 2 bên giằng co không ai chịu nhường ai.
“Từ đại nhân đến!”
May mắn lúc này nghe tin tức Từ Thanh cùng Thiết Phi Long 2 người dẫn theo một nhóm người tiến đến, căng thẳng mới coi như có điều buông xuống. Đổng Chính lần này học ngoan, lập tức trước tiên tiến lên mở miệng cáo trạng.
...........
Một bên nghe lão Đổng lải nhải, mắt không đoạn quan sát trong sân hiện trường Từ Thanh trong lòng cũng chấn động cực kỳ.
Nghe tin Tống Khuyết kẻ này lần trước đánh nhau với Đổng gia không thành nay lại tiếp tục cùng Mãnh Hổ bang đấu, hắn cũng là thầm vui. Dù sao này 2 lão bất tử thông đồng cấu kết với nhau cùng mình âm thầm chống đối, bây giờ có người cho bọn hắn tìm phiền phức chẳng phải rất hay.
Vì thế Từ Thanh mới gọi thêm Thiết Phi Long, 2 huynh đệ nhàn nhã khoan thai đến chậm xem kịch vui không biết đã ra kết quả.
Kết quả ra đến, Đổng, Lỗ 2 lão âm hàng cũng ăn thua thiệt nặng nhưng quá trình là vượt xa ngoài hắn tưởng tượng nha. Tiện đà đối với Ngô Thiên cùng Tống Khuyết này đôi thế lực mới bắt đầu kiêng kỵ không chừng.
Nhìn lão đối địch bây giờ cúi đầu cầu cạnh chính mình, Từ Thanh do dự hồi lâu rồi mới mở miệng.
“Ngô Thiên, ngươi định giải quyết như thế nào việc này?”
Vừa cùng Tống Khuyết thương lượng nhanh với nhau xong lão Ngô nghiêm trang:
“Đại nhân, việc Hoàng Diệp trấn mới qua ngài cũng hiểu rõ, đây rất có thể là một vụ dự mưu trả thù. Nếu không cho nghiêm khắc răn đe rất có thể khiến cho người chạnh lòng, về sau còn có ai dám xả thân vì nghĩa.
Ta định theo trọng mà xử, tất cả những người can dự âm mưu này cần nghiêm hình tra khảo, xử lý thật nghiêm.”
Gặp hắn bộ diễn xuất này, dù không lạ gì lão này Từ Thanh cũng cảm thấy nhức hết cả trứng, ho khan một cái dừng lại hắn lảm nhảm.
“Ta xem qua hết thảy có lẽ chỉ là hiểu nhầm, vị nào người khởi sự cũng là vì cha sốt ruột, về tình cũng có thể thông cảm một hai. Gọi hắn ra đây cho Tống công tử nhận lầm, chuyện này xí xóa như thế nào?”
“Khụ khụ... Từ đại nhân, hắn Tống Khuyết lần này cố ý đả thương người, chất tử của ta...”
Theo ánh mắt của Lỗ Thiên Hùng nhìn về nằm như chó chết một góc đang được Mãnh Hổ bang chúng qua loa băng lấy tay cụt Phong Hổ, lão Từ lắc đầu xin miễn cho kẻ bất tài.
Giúp các ngươi đã là hết lòng, đắc tội bậc này hung nhân, còn trả thù tâm lớn như thế, Từ mỗ cũng xin chịu.
“Tống công tử, ngươi xem thế nào?” – Từ Thanh đem quả bóng đá cho Tống lão gia quyết định.
“Toàn bằng huyện lệnh đại nhân quyết định, tiểu tử không có ý kiến. Chỉ là trong nhà tiểu tử lần này tổn thất nhưng thảm, Đại Viêm khai quốc kỷ niệm đồ sứ vỡ mấy kiện, đại sư điêu khắc tie mỉ tác phẩm cũng tổn thất không ít, thêm nữa thuốc men chữa trị người bị thương tính qua sơ sơ không dưới vạn lạng. Mong đại nhân cho ta làm chủ.”
Mọi người nghe hắn kể mà trong lòng run rẩy, lão Thiết không nhịn được đồng tình lão đối thủ.
Huynh đệ, tiền đi thay người thôi. Chúng ta tiếp tục đồng cam cộng khổ.
Nhưng lão Lỗ là không nghĩ thoáng như vậy đấy:
“Khinh người quá đáng, Tống Khuyết, ngươi đừng có mơ.”
“Đừng có cháy nhà mà đi hôi của? Tiểu tử, ngươi tổn thương mệnh quan triều đình, việc này tính như thế nào?” – Đổng Chính cũng không chịu được vì mình tiểu đệ bênh vực lẽ phải.
“Như nào? Ngươi thích như nào thì như đấy, làm sao?”
Nghe lão tặc này còn dùng giọng quan ra dọa mình, Tống gia hung quang lóe lên. Dù sao có lão Ngô tại, hắn cũng không sợ thằng này giở trò gì.
“Ngươi...”
“Được rồi, Đổng đại nhân. Trong thành việc không liên quan đến ngươi, ngươi thích thò tay vào thì ăn đòn đừng trách ai.”
Quả nhiên Ngô Thiên không làm hắn thất vọng, một câu đem Đổng Chính đuổi rồi.
Việc lại trở nên căng cứng, mấy người đồng loạt nhìn về Từ Thanh, lão Từ cũng đành thở dài lần nữa đứng ra.
“Được rồi, đừng nói những chuyện khác. Tống công tử, dù sao cũng không có chuyện gì, việc đền bù bỏ qua được không?”
“Đại nhân nói tiểu tử tất nhiên không dám không vâng.”
Tống đại quan nhân rất ngoan, sảng khoái gật đầu đòng ý, nhưng mà:
“Hắc hắc, gần đây ma giáo lộng hành. Hai vị cùng Mãnh Hổ bang cao tầng mấy vị tối lửa tắt đèn cần cẩn thận hơn mới là, tốt nhất đừng ở một mình, các ngươi trên người khí huyết chính là ma nhân thích nhất. Đến lúc bị người chặt mấy đao cũng đừng trách ta không nhắc nhở.”
“Hỗn xược, ngươi dám đe dọa bổn quan!” – Đổng Chính giận tím mặt.
“Nói vớ vẩn, ngươi tai nào nghe thấy ta đe dọa ai rồi?”
Tống lão gia không thèm nể mặt mắng thẳng.
“Ta chỉ là lấy kinh nghiệm bản thân mới cùng ma nhân giao thủ cho các vị lời khuyên hữu ích. Nghe hay không nghe thì tùy, thật sự chó cắn Lã Động Tân, không biết nhân tâm tốt.”
“Ngươi... ngươi..”
Nhìn mấy người lại bắt đầu có dấu hiệu bạo phát, Từ Thanh đầu cũng là to như cái đấu, rất muốn hất tay bỏ đi không quản. Thật sự là tâm mệt nha.