Ta Muốn Làm Thiên Đao

Chương 103: Linh Giang bang Lâm Bình

Một ngày 3 lần thi triển siêu tuyệt kỹ Thất Tinh Tục Mệnh Châm, chỉ tốn 3 ngày Nhiếp Phong thương thế đã coi như khỏi hẳn.

Tống Khuyết lập tức quyết định đêm đó hành động, tránh cho đêm dài lắm mộng.

Lão Nhiếp sợ Tống gia tiêu hao tinh lực quá độ, còn khuyên hắn thư thư mấy ngày. Nào đâu biết để diễn ra mệt mỏi, tâm hắn còn mệt hơn. Chỉ cần ăn một đống bổ dược bổ sung năng lượng, hắn hết thảy đều sẵn sàng.

Không lay chuyển được thiếu gia, Nhiếp Phong, Hùng Bá 2 người đều vâng mệnh về chuẩn bị đồ đạc tĩnh dưỡng tinh thần.

“Đại ca, cho ta đi với ngươi”.

Ngồi bên cạnh nghe Tống đại quan nhân phân phối nhiệm vụ, chính mình lại không có việc gì Lý Tín nóng nảy xung phong nhận việc.

“Việc này rất nguy hiểm, chúng ta cũng chưa chắc nắm phần thắng. Ngươi tốt nhất không cần tham dự”.

Nghe hắn nói Tống Khuyết không chút do dự lắc đầu. Bằng vào thực lực 1 giai gà mờ như hắn, đi cũng không làm nên chuyện gì, còn có khả năng thành vướng bận.

Bị từ chối Lý Tín cả người như quả bóng xẹp hơi ỉu xìu đi xuống, mất mát hỏi:

“Đại ca, bao giờ ta mới có thể cùng các ngươi làm việc nha?”.

“Hừ, bao giờ ngươi tại dưới tay Hùng Bá đi qua được 100 chiêu rồi nói. Ngươi xem Hùng Bá, cùng tiếp xúc võ học với ngươi thời gian không sai biệt lắm bây giờ lực đạo cũng đã hơn 1 Hùng lực. Nhìn lại ngươi mãi còn không đột phá Nhị giai, còn mặt mũi hỏi ta sao?”.

Đối với thằng này Tống gia cũng là hận thiết bất thành cương mắng. Có lẽ nhận gen di truyền từ lão Lý. Tiểu tử này lười nhác so với hắn Tống đại quan nhân cũng có thể liều mạng.

Tuy không thể nói biếng nhác, nhưng tinh lực là không hoàn toàn tập trung vào luyện võ, ham chơi vô cùng. Tống gia cũng ham chơi, nhưng Tống gia có BUG, tiểu tử này có sao?

Thế nên bây giờ thực lực của hắn đã bắt đầu bị hất ra, nếu không thêm quản giáo. Có lẽ không được mấy năm sẽ hoàn toàn vô dụng.

Bĩu bĩu môi, nhìn Hùng Bá to bằng cái đầu mình quả đấm. Lý Tín cũng không cấm nhịn được hoa cúc xiết chặt, đừng nói 100 chiêu, bây giờ hắn ngay cả 3 chiêu còn chưa chắc qua.

Biết việc này không có cửa, Lý Tín đành đàng hoàng ngồi im ngoan ngoãn.

“Đừng có cả ngày nghĩ theo Hồng ca chơi chơi. Hắn không luyện võ, tâm tư không ở chỗ này. Tiểu tử ngươi trong vòng 1 tháng tới còn không thể đột phá Nhị giai, sau này đừng hòng ta dẫn ngươi đi Quận thành đi dạo”.

Tống đại gia còn chưa chịu buông tha quát mắng, Lý Tín khóc tang mặt như cha chết mẹ chết, ánh mắt nhìn xung quanh nhưng không được ai cứu trợ.

Đúng lúc này, ngoài cửa Thạch Đầu hấp tấp xông vào cho hắn cơ hội giải thoát.

“Tống gia, ngoài cửa có mấy người từ Linh Giang bang chỉ tên muốn gặp ngài”.

Trong phòng Tống Khuyết cùng Nhiếp Phong đột nhiên biến sắc, nhưng rất nhanh trấn định. Việc lão Nhiếp đến nay rất bí ẩn, bị người tra ra khả năng vô cùng nhỏ.

“Có lẽ là có chuyện khác. Các ngươi trước tránh né, ta ra ngoài gặp người xem có chuyện gì”.

Không còn tâm tình để ý Lý Tín, Tống Khuyết căn dặn mấy người rồi nhanh chân ra ngoài xem thực hư thế nào.

......

Ngoài cửa Tống phủ lúc này đứng 2 người nam nữ, phía sau đi theo 4 vị đại hán.

Dẫn đầu 2 người, nam là một vị trung niên nhân, mặt lược hiện vẻ âm nhu. Nữ lại đã từng cùng Tống đại gia có 2 lần duyên gặp mặt Ông Hồng.

“Tống công tử, ngươi để thiếp thân chờ đợi đủ lâu nha. Hôm nay mạo muội bái phỏng, không biết có hay không làm phiền”.

Thấy Tống soái ca đi ra, Ông Hồng lập tức cười duyên nháy mắt hỏi thăm. Nhìn nữ nhân này hắn cũng đau đầu không thôi, vội gượng cười chắp tay chào:

“Ra mắt 2 vị tiền bối, vãn bối dạo này có nhiều chuyện quấn thân không thể thoát ra được, mong Ông tiền bối thứ tội”.

“Khanh khách, chuyện Tống công tử chúng ta cũng có nghe qua, ngươi chớ lo. Lần này chúng ta đến đây chính là vì thay ngươi giải nạn, vị này chính là chúng ta Đường chủ Lâm Bình”.

“Ra mắt Lâm tiền bối, tiền bối đại danh vãn bối nghe qua đã lâu, hôm nay mới may mắn gặp mặt”.

Hóa ra người này chính là Thanh Hà huyện đệ nhất cao thủ, Tống Khuyết ngạc nhiên lần nữa chắp tay chào. Lão đầu này tính cách cũng như mặt ngoài lạnh lùng, nhàn nhạt gật đầu nói:

“Ân, nơi này không phải nơi nói chuyện. Ngươi không mời chúng ta vào nhà sao?”.

“Ấy, vãn bối sơ xuất. Xin mời 2 vị vào nhà” – Còn có thể làm sao, Tống đại gia đành tươi cười niềm nở chào đón. Xem vẻ mặt 2 người cũng không như đến hưng sư vấn tội, hắn cũng hiếu kỳ có chuyện gì đây.

“Khanh khách, lão đầu này mặt như cá chết như thế, Tống công tử đừng để ý”.

Đứng bên cạnh Ông Hồng nhanh chóng đi sát bên người, thổi phù bên tai trêu chọc làm Tống Khuyết ngứa ngáy không chừng. Tống đại gia thật muốn đưa nàng đè xuống đất hung hăng dạy dỗ.

“Không biết ngươi vị kia bằng hữu Hùng Bá đâu rồi, hôm nay làm sao không thấy mặt?”.

“Hắn đang có việc phải làm, chắc chiều mới về nhà.”

Nữ nhân này khẩu vị quá nặng đi? Muốn chủ và thợ thông ăn?

Tống gia trong đầu lập tức tưởng tượng ra cảnh yêu nữ ăn chuối, bên trái chuối to bên phải chuối nhỏ, trước đỏ sau vàng các loại hình ảnh.

Nghĩ đến đây dù hỏa khí vượng cỡ nào Tống đại quan nhân cũng không nhịn được rùng mình, dục niệm quét sạch sành sanh, không còn một tia diễm tưởng miên man, chạy nhanh cho mấy người dẫn đường.

Cho mấy người dâng trà, không để ý thêm Ông Hồng đang bất cứ giá nào khoe khoang hàng khủng, Tống Khuyết quay sang đối với Lâm Bình hỏi:

“Không biết tiền bối tìm ta có chuyện gì?”.

“Ân, lão phu cũng không lòng vòng. Nhà chúng ta bang chủ nghe ngươi sự tích liền nổi lòng ái tài, muốn mời ngươi gia nhập Linh Giang bang. Nếu Tống Khuyết ngươi đồng ý, Thanh Hà bến tàu còn khuyết một chức Phó đường chủ chính là của ngươi. Hắc Thiết Trại uy hiếp chúng ta cũng sẽ thay ngươi giải quyết”.

“Chỉ là như thế?”

Đối với Tống đại quan nhân nghi ngờ, Lâm Bình chỉ nhàn nhạt trả lời:

“Tất nhiên trên đời không có ai cho không ai cái gì, đã ngươi Tống Khuyết nhận trong bang nâng đỡ che chở, ngươi cũng cần có tinh thần cống hiến với bang. Không phải trước đó ngươi đạt được Linh Ứng Tự một cái hứa hẹn sao, đem nó nộp lên cho Bang chủ, tất nhiên Bang chủ cũng sẽ không keo kiệt bạc đãi với ngươi”.

Hóa ra mục đích vẫn là ở đây, bấy lâu nay không thấy Linh Giang bang người tìm mình, Tống Khuyết còn tưởng đối phương không động tâm đây.

Thật ra hắn trách nhầm Đỗ Như Hối, quả thật thời gian trước lão Đỗ người này toàn tâm toàn lực tập trung đối phó Trần gia mà, nghe qua việc về hắn cũng chỉ tạm thời gác lại. Bây giờ việc giải quyết xong rồi nhớ đến, tự nhiên là sai người đi thu phục Tống Khuyết.

“Đa tạ Đỗ Bang chủ hậu ái, chỉ tiếc Tông sư chính miệng ưng thuận vãn bối ước nguyện. Sao dám tự tiện chắp tay nhường cho người ngoài làm phật lòng Tông sư. Việc lần này chỉ có thể cô phụ quý bang tâm ý”.

Trong một mẫu ba phần này tác uy tác phúc đã quen Lâm Bình nghe người dám từ chối Linh Giang bang mình cứ tưởng nghe lầm, tiện đà giận dữ, 2 mắt nheo lại lạnh lùng nhìn Tống Khuyết.

“Hình như ngươi không nghe hiểu lão phu lời nói, đây chính là chúng ta Bang chủ kim khẩu mở lời”.

Lâm Bình một thân khí tràng không thể nói không mạnh, nhưng đối với Tống đại quan nhân chỉ như gió thoảng bên tai. Nếu Đỗ Như Hối trước mắt Tống gia có lẽ còn trù trừ cân nhắc.

lão Lâm mà, who care?

Đánh cũng không biết có qua được Tống gia hắn không đây?

“Biết làm sao được, Tông sư kim khẩu không thể trái. Nếu không Lâm Đường chủ giúp ta chuyển cáo Đỗ Bang chủ, nếu có thể thuyết phục được Trí Không đại sư đồng ý, tiểu tử tuyệt đối không nói 2 tay dâng lên”.

“Ha ha, tốt.... tốt.... tốt”.

Lâm Bình giận quá hóa cười, liên tục nói ba thanh tốt mới gằn giọng:

“Tống thiếu hiệp quả nhiên thiếu niên anh hùng. Xem ra lần này ta là đến uổng công.”

Trong mắt Tông Sư, Đỗ Như Hối hắn cũng chỉ là một con tôm nhỏ thôi, làm gì có tư cách mở miệng.

Lâm Bình ánh mắt âm ngoan nhìn qua Tống Khuyết một lần nữa rồi đứng dậy.

“Trước khi đi lão phu có lời dành cho ngươi. Đồ vật trong tay cho dù tốt, nhưng cũng phải có mệnh dùng mới được”.

“Cáo từ”.

Nói rồi lạnh lùng phất tay áo bỏ đi, Ông Hồng do dự hồi lâu mới đuổi theo, trước khi đi còn không tha buông lời:

“Tống công tử, thiếp thân không biết nói gì với ngươi tốt. Ngươi làm vậy sợ là đã đắc tội Lâm Đường chủ cùng Đỗ Bang chủ. Ngươi tốt nhất suy nghĩ lại, có gì thiếp thân sẽ thay ngươi nói đỡ”.

Nhìn bóng dáng mấy người đi xa Tống Khuyết cười lạnh.

Từ khi thu nhận lão Nhiếp, chúng ta chú định đã là đối địch. Có Linh Ứng Tự tấm chiêu bài, lão Đỗ cả gan làm loạn cũng không dám ngoài sáng đối phó hắn. Chỉ có thể trong tối âm thầm.

Nhưng mà Tống lão gia thực lực đối với bọn họ vẫn là một mê, thật sự âm nhau cũng chưa biết ai âm ai đâu.

Hơn nữa sống trên đời phải ép buộc chính mình một chút mới tốt, có Linh Giang bang này tôn quái thú thúc sau đít, đảm bảo sau này hắn cũng không dám tiếp tục lười biếng.

“Thiếu gia, Linh Giang bang người đến vì chuyện gì?”.

Đợi Tống Khuyết đi vào, Nhiếp Phong mấy người liền nhịn không được hiếu kỳ hỏi.

“Muốn trên tay ta Linh Ứng Tự tấm bùa này thôi, vẫn còn rất hào phóng ban ơn cho ta một chân Phó Đường chủ, tất cả bị ta đuổi đi rồi” – Tống lão gia mạn bất khinh tâm bâng quơ trả lời.

“Thiếu gia, làm vậy có sợ hay không đem bọn nó đắc tội. Đỗ Như Hối kẻ này tâm nhãn rất nhỏ, nhất không chịu được người khác vi phạm ý mình, ta sợ hắn sẽ đối với ngươi xuống tay”.

Dù trong lòng hận chết Đỗ Như Hối, nhưng tỉnh táo Nhiếp Phong vẫn không nhịn được vì thiếu gia lo lắng. Thấy hắn trung tâm như vậy, Tống Khuyết cũng hơi cảm động cười:

“Đằng nào cũng phải đắc tội, cần gì lá mặt lá trái. Hơn nữa chúng ta chú định là không đem vật giao cho hắn, dù kéo dài thời gian cũng không được bao lâu. Việc cấp bách bây giờ là tiêu diệt Hắc Thiết Trại, tăng lên tự thân thực lực.

Hắn Đỗ Như Hối có nhỏ mọn nữa cũng sẽ không tự hạ thân phận tìm ta gây chuyện, đơn giản là cho thuộc hạ tới o ép thôi. Cùng lắm chúng ta né tránh một đoạn thời gian, đợi thực lực đủ rồi lại quay về”.

“Cũng chỉ có thể đến bước nào hay bước đấy”

Nhiếp Phong không nhịn được cười khổ, một mất tất cả hắn đã sớm minh bạch thực lực tầm quan trọng. Không có thực lực, tất cả đều chỉ là lời nói suông.

“Không cần nghĩ quá xa, mục đích của bọn hắn là ép ta hiệu trung chứ không phải ta mệnh. Ít nhất trong một đoạn thời gian là sẽ không có uy hiếp về tính mạng” - Tống Khuyết cười.

“Được rồi, không quản bọn hắn. Chúng ta về nghỉ ngơi chuẩn bị, đêm nay phải quyết một trận thành công”.

“Rõ, thiếu gia!”.