Ta Là Chí Tôn

Chương 95: Kinh hồng nhất kích

Chuyện ở Thanh Vân phường vừa truyền ra, hiềm nghi trên người Vân Dương không rửa mà tự sạch.

Hơn nữa, bắt đầu từ lúc này, một cái phiền toái vô tận bám dính lấy Đông Thiên Lãnh cùng nhị đại công tử Xuân Hạ hai nhà.

Chuyện này, Vân Dương cảm thấy mình làm được thiên y vô phùng. Nhất là dưới sự phối hợp của Vân Túy Nguyệt… từ đó càng không có kẽ hở.

Từ đầu đến cuối, Vân Dương Vân công tử… đều được hai bên cảm kích hắn a!

Nếu không phải có hắn, chuyện hôm nay đúng là làm lớn mọi chuyện …

Trong màn đêm.

Vân Dương vui vẻ dạo bước trên đường, tâm tình thứ sướng.

Trong miệng lẩm bẩm mấy cái tên mà người ngoài khó thể nghe thấy:

- Thủy Nguyệt Hàn, Phó Quan Sơn. Giọng vịt đực, Mễ chưởng quỹ…

Vân Dương hừ lạnh trong lòng:

- Mà tên Thủy Nguyệt Hàn, lại có giao hảo cùng với Hàn Vô Phi kia…

Tứ Quý lâu, có lẽ kế sách của các ngươi đúng thực là thiên y vô phùng, hay cho một cái thiên la địa võng…

Nhưng, hiện nay lão tử đã là Kim Thiền thoát xác, chuyện còn lại, các ngươi cứ từ từ chơi với Tứ đại thế gia đi.

Huống chi, các ngươi còn có nhiều người lộ ra trước mặt ta như vậy…

“Phải làm thế nào để lợi dụng cơ hội này?”

Vân Dương vừa đi, vừa cau mày cân nhắc, nên dùng phương thức, lực lượng nào mới tối ưu?

Chẳng mấy chốc, Vân phủ đã xuất hiện trước mắt.

Lần này Vân Dương một mình xuất phủ làm việc, chính vì có kế hoạch rõ ràng cụ thể. Hắn cùng Đông Thiên Lãnh đều không mang theo hộ vệ, như vậy khi có việc thì Đông đại hoàn khố sẽ tự mình xuất thủ.

Nếu hắn mang theo Lão Mai cùng Phương Mặc Phi, như vậy lúc đó, Lão Mai cùng Phương Mặc Phi thân là hộ vệ, gặp chuyện tất phải ra mặt trước, như vậy… kế hoạch lần này không những không có tác dụng, thậm chí còn phản ngược, trực tiếp khiến đầu mâu của Tứ Quý lâu trực tiếp hướng vào hắn.

Vân Dương đang trầm tư, bỗng nhiên một cảm giác nguy cơ đột nhiên dâng lên trong lòng hắn!

Một cỗ sát khí sắc bén đột nhiên xuất hiện từ phía sau. Dưới ánh lửa đền thưa thớt chiếu rọi trên đường, đâm thẳng tới hậu tâm của hắn!

Lần ám sát này, không chút dấu hiệu báo trước!

Hơn nữa, đối phương vô thanh vô tức xuất hiện trong gang tấc!

Trong chốc lát, Vân Dương chỉ cảm thấy lông tơ toàn thân như dựng đứng, một cỗ tử ý đột nhiên dâng lên. Hắn liều mạng vạn vẹo thân thể, khẽ động, Vân Vụ quyết toàn lực vận hành, vị trí lồng ngực bắt đầu chuyển hóa thành mây mù…

Phốc!

Một mũi đáo léo sáng, từ trong lồng ngực Vân Dương xuyên ra.

Vân Dương nổi giận gầm lên một tiếng, thân thể phi tốc lao về phía trước mười bảy mười tám trượng, trên không trung liều mạng chuyển động thân thể, phần lưng oanh một tiếng, trực tiếp đập vào đại môn Vân phủ, thần trí cơ hồ lập tức mơ hồ. Theo thân thể hắn lao nhanh về phía trước, mũi đao kia từ trước ngực hắn trực tiếp bị rút ra…

Trong Vân phủ, Phương Mặc Phi gầm lên một tiếng phẫn nộ:

- Ai!

Xoát xoát… Phương Mặc Phi cùng Lão Mai cơ hồ đồng thời xuất hiện trên đầu tường.

Sau lưng, một cái bóng ảo đang muốn bổ thêm một đao về phía trước, nhưng Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đã kinh hô một tiếng lao đến:

- Công tử!

Bóng dáng hư ảo kia lung lay, hừ lạnh một tiếng:

- Coi như ngươi mạng lớn!

Thanh âm rất thấp.

Vân Dương cố đè nén sự đau nhức, liều mạng mở to hai mắt, chỉ thấy một cái bóng mơ hồ quay người rời đi. Mới bước ra một bước, thân thể đã hòa tan hoàn toàn trong màn đêm!

Một chút thanh tỉnh sau cùng của Vân Dương chỉ có một loại cảm giác: bóng lưng này… tựa hồ… có chút quen thuộc…

Sau đó, hắc ám vô biên xông tới bao phủ hắn, Vân Dương phun một ngụm máu tươi, hôn mê bất tỉnh!

Lúc Vân Dương tỉnh lại, hắn đã ở trong phòng của mình. Hai cỗ nguyên khí tinh thuần, một trước một sau, không ngừng ôn nhuận thân thể hắn…

Đó là Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đang dùng huyền khí trị thương cho Vân Dương.

Khẽ nuốt nước bọt, Vân Dương cảm thấy trong đó ẩn ẩn có hương vị dược liệu.

Vân Dương từ từ mở mắt, thở ra một hơi, hư nhược nói:

- Hiện tại là lúc nào?

- Sắp đến canh năm ngày…

Lão Mai đầu đầy mồ hôi, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên là huyền khí tiêu hao quá đọ:

- Công tử không cần nói nữa, trước tiên chữa thương mới quan trọng.

Phía sau, thanh âm Phương Mặc Phi cũng có chút nhẹ nhõm. Khẩu khí ngưng trọng:

- Lần này công tử thật may mắn… thương thế này không khác đào một cái động, từ phía sau xuyên thấu tới phía trước…bất quá, vô cùng xảo diệu, lại chỉ lách qua lục phủ ngũ tạng … nếu không… lần này, thật đúng là…

Trên mặt Lão Mai cũng có dáng tươi cười:

- Không sai, lần này là công tử phúc lớn mạng lớn… bất quá, tên thích khách này đâm một đao cũng thật trùng hợp… vừa vặn lách qua lục phủ ngũ tạng … thực sự là…

Hai người lúc vừa nhìn thấy Vân Dương, thiếu chút nữa bị dọa đến hồn lìa khỏi xác.

Một lỗ thủng xuyên từ sau tới trước, máu tươi chảy ra như suối.

Cái này cơ bản là một vết thương chí mạng.

Thế mà sau khi kiểm tra, lục phủ ngũ tạng không chút tổn thương, hai người đều cảm thấy ngoài lý do Thần tiên phù hộ ra, không còn cách giải thích hợp lý nào khác…

Loại chuyện như vậy… tính cả cái Thiên Huyền đại lục, trăm ngàn năm cũng chưa chắc có thể xuất hiện một lần! Quá huyền ảo!

Thậm chí, hai người cũng không biết, từ sau lưng đến trước ngực còn có kẽ hở giữa lục phủ ngũ tạng…

Trong lòng Vân Dương hơi động, may mắn công pháp của hắn đã luyện đến tầng thứ ba, có thể nháy mắt đem lồng ngực hóa thành hư vô, nên mới có thể tránh một kích kinh hồng này.

Nếu không, lúc này sợ là hắn không còn nằm đây mà thở được!

Vân Dương hít sâu một hơi, yếu ớt nói:

- Các ngươi thu công đi, huyền khí của ta đã có thể tự điều động.

- Được.

Hai người đáp ứng một tiếng.

Huyền khí truyền vào từ bên ngoài dù có cường đại đi chăng nữa, cùng lắm cũng chỉ có tác dụng kéo dài tính mạng, nhưng nếu muốn chân chính chữa thương, vẫn phải cần đến huyền khí tự thân, như vậy mới càng thêm tác dụng trị liệu.

Điểm này, hai người đều là đại hành gia, tự nhiên biết rõ ràng.

Khống chế huyền khí vận chuyển tuần hoàn trong cơ thể. Vân Dương cảm giác rõ ràng, từ trong đan điền dâng lên một cỗ sinh mệnh lực tinh thuần.

Trong thức hải.

Lục Lục lo lắng vung vẩy dây leo, từng đoàn từng đoàn sinh mệnh nguyên khí xanh lá bị nó cuộn lại, ném ra, lại tức giận nắm một đoàn khác. Nó không ngừng vặn vẹo, nếu nó có thể nói chuyện, chắc chắc sớm đã kêu oa nha nha.

Lập tức, Lục Lục vung vẩy dây leo hưng phấn, đem sinh mệnh nguyên khí đã góp nhặt được truyền cả ra bên ngoài.

Vân Dương tỉnh.

Nếu Vân Dương vẫn hôn mê, Lục Lục chỉ có thê vận chuyển sinh mệnh nguyên khí truyền vào kinh mạch, để cho sinh mệnh nguyên khí thuận theo kinh mạch chuyển đến nhưng nơi bị thương. Chỉ như vậy, hiệu suất sẽ rất chậm.

Mà sau khi Vân Dương tỉnh lại, có ý thức tự chủ, lúc này có thể đem sinh mệnh nguyên khí vô hạn truyền ra, nuôi dưỡng nhưng vết thương!

Hai hoàn cảnh, hai cách làm, hiệu quả hoàn toàn khác biệt.

Vân Dương hư nhược vận công, khó khăn thở dốc, cùng với huyền khí trong thể nội được điều động, sinh mệnh nguyên khí của Lục Lục không ngừng tiến vào. Sắc mặt Vân Dương từ từ khôi phục…

Dần dân, trên người hắn bắt đầu xuất hiện sương trắng nhàn nhạt…

Quanh quẩn không tan.

Lúc này, thân thể Vân Dương như đang trong lồng hấp, sương mù tràn ngập, bao trumg toàn bộ thân thể hắn.

- Đã qua giai đoạn nguy hiểm!

Phương Mặc Phi như trút được gánh nặng, thở phảo nhẹ nhõm.

Lão Mai ngừng thở, nhìn sắc mặt Vân Dương, thấy vết thương không chảy máu nữa, hơi thở cũng dần mạnh mẽ, rốt cục nâng người lên, vuốt mồ hôi một cái:

- Nguy hiểm thật!

Hai người quay mặt nhìn nhau!

Trong mắt đều hiện lên một câu hỏi: người ám sát Vân Dương là ai?

Ngay trước cửa Vân phủ, ám sát Vân phủ Tiểu hầu gia! Lá gan này, rất lớn a!

Còn có, có một địch nhân ẩn trong bóng tối như thế, thực khó lòng phòng bị.

Nếu người này lại tới một lần nữa… chẳng lẽ Vân Dương còn có thể có vận khí tốt như vậy?

- Lão Phương, ngươi xem…

Thần sắc Lão Mai u ám.

- Ngươi cũng đã nhìn ra?

Phương Mặc Phi trầm ngâm một chút:

- Người này, tu vi không dưới ta. Ít nhất, cũng đạt đến thất trọng thiên!

Hơn nữa, người này lại có hận ý rất sâu nặng đối với công tử!

Lão Mai nói:

- Một đao này của hắn nhanh như thiểm điện. Cao thủ như vậy, hoàn toàn có thể khống chế lực đạo. Hắn hoàn toàn có thể khiến mũi đao không đâm xuyên ngực, như thế có thể khiến công tử thống khổ hơn, càng khó có thể phán đoán thương thế, nhưng hắn vì để cam đoan công tử chết chắc, lại trực tiếp đâm từ sau tới trước!

- Không sai. Hơn nữa, ngay khi lưỡi đao đâm vào cơ thể công tử, huyền khí bám trên đao liền bạo tạc ra bốn phía… nhưng, rất kỳ quái là, nội tạng của công tử không chịu chút thương tổn…

- Có điều, tà mị chi khí, âm nhu chi lực kia vẫn còn giữ lại.

Phương Mặc Phi trầm mặt:

- Nếu đổi thành ngươi ta, chỉ sợ giờ phút này đã sớm mất mạng. Bất quá công pháp của công tử có chút thần dị, loại công pháp âm độc như vậy, cũng không thể tạo thành tổn hại đối với công tử!

- Bất kể người này là ai, đều là một tên địch nhân cường đại. Sau này hai ta cần càng đề coa cảnh giác!

Sắc mặt Phương Mặc Phi rất khó nhìn:

- Tại cửa nhà mình, lại khiến công tử bị người ám sát như thế, thực sự mất mặt!

Lão Mai hung hăng gật đầu.

Sắc trời đã sáng rõ!

Vân Dương thở phào một hơi, thử động thân thể, xuống giường. Chỉ cảm thấy thân thể lay động một cái, một cỗ cảm giác choáng váng xông lên đầu. Kém chút khiến hắn ngã xuống đất.

- Mất máu quá nhiều.

Vân Dương nhanh chóng đánh giá tình huống cơ thể mình:

- Nguyên khí bị hao tổn. Mặt khác, cũng không có vấn đề gì.

Vân Dương hoảng sợ một trận.

Nếu như hắn không thể sớm cảnh giác trước một nháy mắt, toàn lực vận hành Vân Tôn tâm pháp, đem lồng ngực vụ hóa, như vậy giờ khắc này hắn sớm là một thi thể!

Tốc độ một đao này, thực sự nhanh tới cực điểm, tâm niệm hắn thay đổi thật nhanh, thân thể cấp tốc vụ hóa. Tốc độ như vậy, mà vẫn bị một đao xuyên qua ngực!

Căn bản không đợi hắn hoàn toàn vụ hóa, nếu hoàn toàn vụ hóa, như vậy sẽ không bị thụ thương.

- Muốn đạt đến mức như vậy, nhất định phải đạt đến Vân Vụ quyết tầng thứ tư mới được…

Vân Dương hít thở, không ngừng điều động năng lượng, đem miệng vết thương của mình khép lại.

Sau một hồi lâu, rốt cục Vân Dương đứng dậy, từng bước từng bước rời khỏi phòng, cảm thụ gió mát mơn man trên mặt, lại có một loại cảm giác như trải qua mấy đời.

Nhặt được một cái mạng a!

- Công tử, ngươi ra làm gì…

Phương Mặc Phi giật nảy mình.

Vân Dương tái nhợt nghiêm mặt:

- Không có chuyện gì, cũng không phải là trọng thương, đi ra hít thở, mới có lợi cho vết thương khôi phục.

Cũng không phải là trọng thương?

Phương Mặc Phi nén lời muốn nói trong cổ.

Đổi thành người khác, chỉ sợ giờ phút này đã sớm chuyển thế đầu thai. Vậy mà ngài… cũng không phải là trọng thương?

Ta cũng bó tay rồi a.

Mặc dù trong miệng Vân Dương nói như vậy, nhưng trong lòng hắn rõ ràng, thương thế lần này, thật không nhẹ. Chỉ sợ mười bữa nửa tháng cũng không chắc có thể khôi phục hoàn toàn!

Tại thời điểm then chốt, chuẩn bị triển khai hành động, thế mà hắn lại bị thương nặng như vậy!

Chẳng nhẽ phải trì hoãn kế hoạch sao?

Vân Dương trầm mặt.

- Công tử, lần ám sát này…

Phương Mặc Phi thử hỏi:

- Công tử, có manh mối hung thủ sao?

Hàn quang trong mắt Vân Dương lóe lên.

Trong đầu, thầm hồi tưởng lại bóng lưng kia.

Bóng lưng quen thuộc. Người này, nhất định là hắn đã gặp qua!

Nhưng loại khí thế âm trầm như vậy, hắn hoàn toàn không có chút ký ức. Người này, rốt cục là gặp nơi nào? Hơn nữa, lại có hận ý với mình sâu nặng như vậy…

Rốt cục, mình đã đắc tội người nào?

----------

Phóng tác: xonevictory