Vân Dương thực sự cảm giác hôm nay mình ra ngoài không xme hoàng lịch, thật quá xui xẻo. Con mẹ nó hôm nay ta mới lập môn phái, ngươi lại đưa ta một cây cờ đại biểu cho đầu hàng?
- Sao lại là cờ trắng?
Người bên trên quát lớn:
- Cờ trắng thì sao? Chẳng lẽ ngươi còn muốn cờ tử tinh chắc? Vừa thành lập phái không cho cờ trắng thì cho cái gì? Chẳng lẽ cho ngươi cặp mông trắng à? Ngu ngốc! Ngươi rốt cuộc ngu tới mức nào”
Bên cạnh vang lên tiếng cười trầm trầm:
- Giờ trên thế gian còn có kẻ ngu ngốc tới mức này… Quả nhiên hiếm thấy…
- Ngươi đừng chà đạp hai chữ hiếm thấy, thằng nhãi này rõ ràng là nhà quê mới lên… Đồ cơ bắp chẳng biết cái gì… Được mỗi cái mã ngoài tàm tạm, ngươi cứ giơ mông trắng ra nói với hắn cũng là hết lòng hết dạ nhắc nhở hắn nhỉ…
Vân Dương xạm mặt.
Trời xanh ơi, mặt đất à, cường giả nơi tinh không xa xôi hỡi, xin hãy cho ta giết người đi!
Anh thật sự không chịu nổi nữa.
Nhưng vẫn phải nhịn.
Không nhịn được thì bị sét đánh, thiên lôi rầm rầm, thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục!
Vân Dương lẩm bẩm trong lòng:
- Nhịn một bước gió yên biển lặng, lui một bước trời cao biển rộng… Nhịn… Nhịn… Trên đầu chữ “nhẫn” có chữ đao, mặc dù lửa giận trong lòng có cháy bừng bừng, đến lúc buông tay vẫn phải buông tay, có thể thu thứ vẫn nên tha thứ… Ta nhịn!
- Mọi chuyện xong xuôi rồi sao còn chưa đi?
Bên trong vang lên tiếng nói:
- Đợi ta mời ngươi ăn cơm chắc? Thưởng thức cái mông trắng của ngươi… Cờ trắng vẫy cao…
Vân Dương trên trán nổi gân xanh, oán hận cắn răng đi ra.
Sau lưng vang lên tiếng nói chuyện:
- Hôm nay tên ngu ngốc này chắc chắn bị ta làm tức chết, nhìn bộ dáng hắn chỉ dám giận chứ không dám nói thật hài hước, thật quá vui vẻ.
- He he he… Giờ ta thích nhất là giày vò đám ngu ngốc này… Đây chính là thú tiêu khiển kiêm phúc lợi lớn nhất của chúng ta.
- Ha ha ha...
Một tràng cười vang lên.
Giọng nói lại lập tức vang lên:
- Tiếp theo là ai? Mau mau lên, đừng lề mề.
Vân Dương ôm bụng ra ngoài, không che bụng khéo cái bụng này tức tới nổ tung mất.
Cửu Tôn Vân Tôn Trí Tôn, tiếu ngạo thương khung, chưa từng bị trêu đùa nhục nhã như giờ. Chuyện hôm nay quả thật là dốc hết nước trong ba sông năm hồ cũng không rửa sạch được nhục nhã lần này!
Ghi danh môn phái thành công dẫu sao cũng là việc vui. nhưng Vân Dương giờ chẳng chút ý mừng, ngược lại cảm giác như muốn phát nổ, cần nhanh chóng phát tiết một phen.
Tiểu mập mạp sắc mặt vui mừng, hào hứng chạy tới:
- Đại ca, thành công chưa?
- Vân Dương hữu khí vô lực đáp:
- Thành công.
- Ai da, tốt rồi… Tổ chức chúng ta tên gì?
Vân Dương trợn mắt một hồi:
- Ngươi để ta thở chút đã.
Nửa ngày sau Vân Dương mới thở một hơi nói:
- Cửu Tôn phủ!
- Cửu Tôn phủ?
Tiểu mập mạp Tiền Đa Đa mặt mày hớn hở:
- Cái tên thật bá đạo! Cửu Tôn phủ… Ha ha… Tên như ý nghĩa, vậy là có chín lãnh tụ tối cao phải không? Vậy ta có tính trong đó không?
- Ngươi là tổng quản!
- Tổng quản... Tính thế nào?
- Tổng quản, chính là tổng quản!
- Không phải... Tôn?
- đương nhiên không phải, nói thừa.
Tiểu mập mạp hồn bay phách lạc, vẻ mặt mất mát nói:
- Không phải Tôn à...
Vân Dương thở dài:
- Ngươi muốn làm tôn cũng được, nhưng mỗi lần có nhiệm vụ cần ra ngoài đều phải tự ra tay, giết người cướp của, liều mạng chém giết, bảo xuống nước phải xuống, nhảy vào lửa phải nhảy, chỗ nào nguy hiểm cũng phải đi, chỗ nào gian nan phải lao tới, xông pha tuyến đầu.
- Hả?
- Nếu không xung phong đi đầu, không sợ nguy hiểm, làm sao thành tôn?
- Cái này...
- Ngược lại, tổng quản chính là làm hậu cần, quản tiền, quản người, quản con đường, quản vật tư, toàn bộ tài sản của Cửu Tôn phủ đều trong tay ngươi. Thật ra chức năng quan trọng nhất của ngươi là kiếm tiền, để Cửu Tôn phủ trở thành thế lực nhiều tiền nhất thiên hạ… Trở thành xứng với cái tên Tiền Đa Đa mới là mục tiêu cuối cùng của ngươi.
- Giờ đã rõ chưa, mặc dù ngươi không phải tôn nhưng trong Cửu Tôn phủ này ngoại trừ ta, quyền lợi của ngươi lớn nhất.
Vân Dương từng bước từng bước một, tâng bốc khoa trương hắn lên.
Tiểu mập mạp nghe vậy hai mắt bừng sáng, đầu lưỡi không ngừng liếm môi:
- Ừ ừ ừ…
- Như vậy đi, ta cho ngươi một cơ hội. Nếu ngươi thật sự muốn làm tôn, ta có thể phá lệ cho ngươi làm Tiền Tôn, phụ trách thu mệnh thu bạc. Nếu ngươi không muốn làm tôn thì làm Tiền đại tổng quản tiền đi!
Vân Dương nói:
- Hai chọn một, chọn đi.
Tiền Đa Đa nhảy lên nói:
- Ta muốn làm Tiền đại tổng quản!
- Vậy được rồi, Tiền đại tổng quản của ta. Từ nay trở đi ngươi bắt đầu chính thức nhận chức nhận việc, thật đáng chúc mừng, cho ngươi một cơ hội, mời bản tôn chủ ăn cơm đi.
- Tiền đâu?
- Tiền gì?
“...”
Tiểu mập mạp khóc không ra nước mắt:
- Đại tổng quản ta đây quyền lợi lớn như vậy, cho dù môn phái chúng ta chỉ mới thành lập nhưng dẫu sao cũng có thứ gì để quản chứ… Ngươi không cho ta tiền thì cho ta mấy thứ khác cũng được… Tóm lại phải có cái gì để ta quản chứ…”
Vân Dương suy nghĩ một chút rồi nói:
- Được rồi, giờ ngươi quản cái này đã. Lúc nào không có tiền lại cần tiền thì dùng cái này đổi.
Một chiếc nhẫn không gian được ném vào tay tiểu mập mạp Tiền Đa Đa.
Tiền Đa Đa bĩu môi.
Chỉ một tiểu nhân vật vừa phi thăng như ngươi có thể có đồ tốt gì chứ, cùng lắm là tu vi hơi cao một chút, chắc quá khứ đã tiêu hao hết tài nguyên thu hoạch được… Giờ lại dám ba hoa chích choè như vậy… Nói không có tiền thì lấy cái này đổi… Không sợ chém gió rát lưỡi à.
Nhận lấy xem xét, chỉ thấy bên trong quả thật không có nhiều đồ, chỉ có mười thứ màu tím óng ánh.
- Đây là cái gì?
Sức mạnh thần thức của Tiền Đa Đa phát động, lấy một khối ra, nắm trong tay!
Sau đó…
Tiền Đa Đa lập tức ngây ngẩn, cứng họng á khẩu, ngây ra như phỗng nghẹn họng không trả lời được!
Trong lòng bàn tay hắn là một viên tinh thạch lấp loáng ánh tính, toả ra ánh sáng dìu dịu, khối tinh thạch này vừa xuất hiện, mật độ linh khí bốn phía lập tức tăng cường mãnh liệt, chỉ lát sau đã nồng đậm tới khó lòng tưởng tượng, cảm giác thôi cũng rợn cả người.
Đầu óc tiểu mập mạp lập tức đứt đoạn!
Hắn vốn tưởng Vân Dương không có thứ gì tốt, kết quả lấy ra xem lại là thứ bảo vật thần dị kinh thiên động địa bậc này! Vả lại chỉ bản thân hắn biết, bảo vật như vậy trong nhẫn không gian trên tay còn tới mười khối nữa!
Tiểu mập mạp ngây ngẩn tại chỗ, đầu óc không còn tỉnh táo nổi.
Mãi tới khi bên cạnh đột nhiên có người hô lớn:
- Tử Cực Thiên Tinh!
Tiếng hô cực lớn, kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc!
Đám người xung quanh đều xao động.
Vô số ánh mắt tập trung tới vật trong tay tiểu mập mạp.
Tiểu mập mạp lập tức thu lại Tử Cực Thiên Tinh, chỉ thấy trái tim đập thình thịch, lòng bàn tay đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt sợ hãi nhìn quanh.
Vật quý giá như vậy mà mình lấy ra ngay trước mặt mọi người? Còn đứng ngây ra đó?
Ta ta ta… Ta phạm sai lầm lớn rồi…
Trời đất ơi… Phiền toái sắp tới rồi!
Phiền phức còn lớn hơn Vạn Cảnh Băng Lan vài lần…
- Đi, đi nhanh lên.