Vân Dương thầm truyền âm qua:
- Không cần cẩn thận như vậy, coi như hôm nay ta hẳn phải chết, Niên tiên sinh cũng nhất định chờ ta nói xong, mới có thể mở sát cục. Bởi vì có một số việc, cũng đã khốn hoặc hắn hồi lâu, cấp thiết muốn biết đáp án.
Kế Linh Tê gật đầu, nhưng tâm tình khẩn trương vẫn khó mà giải.
Biết rõ phía trước là nguy cơ vô hạn, sao có thể thực sự trầm tĩnh, muốn trầm tĩnh, cần trái tim bao lớn a?!
Từng bước lên núi, Kế Linh Tê lại nhiêu thêm một phần cảm xúc, một cỗ lực lượng khó thể kiềm tỏa đã sớm tồn tại trong không khí, khiến nàng không thoải mái.
- Đây chính là Khống Linh đại trận.
Vân Dương vừa đi, vừa hăng hái giải thích:
- Đây chính là thủ đoạn quen dùng của Tứ Quý lâu, lúc trước bọn hắn dùng Khống Linh đại trận này để phong tỏa năng lực hóa tướng của huynh đệ chúng ta, để chúng ta chỉ có thể dùng da thịt vo lực chiến đấu với bọn hắn, cũng bởi như vậy, mới dẫn đến bi kịch của chúng ta.
Thanh âm Vân Dương dị thường bình ổn, hoàn toàn không có sắc thái tình cảm xen vào.
Kế Linh Tê lo lắng nói:
- A? Vậy ngươi giờ còn có thể…
Vân Dương hơi cười:
- Cái gì gọi là có thể hay không, ta đã sớm không phải là ta lúc trước, bọn hắn không làm khó được ta!
Hai bên đường đồng thời phát ra tiếng xùy, hiển nhiên đang khịt mũi coi thường lời Vân Dương.
Đối với thanh âm cười nhạo, Vân Dương làm như không nghe thấy, vẫn chậm rãi bước lên, trầm ổn như nước.
Nhưng mà sát khí từ hai bên đã như thủy triều đánh tới, từng đợt từng đợt, hiển nhiên, đám cao thủ Tứ Quý lâu đã muốn ngăn trở Vân Dương, muốn diệt nhuệ khí của hắn trước khi gặp Niên tiên sinh, muốn hắn chưa gặp mà, mà đã thua trước một bậc.
Nhưng Vân Dương vẫn bình chân như vại, tựa như không hề thấy.
Một đường tiến lên, hoàn toàn dùng tư thái du sơn ngoạn thủy, tốc độ như người thường để leo lên núi, tiêu dao thoải mái.
…
Cửu Tôn miếu.
Vân Dương phát hiện, tượng thần trong miếu vốn đã sụp đổ trong lần đại chiến trước, đã được tái tạo toàn bộ, giống như chưa có chuyện gì.
Hết thảy tượng thần đều uy nghiêm túc mục, sừng sững trong Cửu Tôn miếu.
Đó là hình tượng chín người áo đen bịt mặt.
Kế Linh Tê ngẩng đầu nhìn lại, ánh mắt tập trung vào hai tôn sau cùng, phía sau hai tượng thần này, đều hiện một đoàn vân khí vội vã phi hành.
Đó là phong vân chi tượng.
Chủ nhân của nó, tự nhiên là Phong Vân Song Tôn.
Trong đại điện, đã bày một bàn trà.
Chỉ có một người áo xanh, bình yên ngồi trên chủ vị, chuyên tâm pha trà, hương trà lượn lờ, đập vào mắt, chỉ thấy thủ pháp pha trà của người này như mây trôi nước chảy, toàn bộ quá trình đều tự nhiên tới cực điểm, khiến người nhìn thấy cũng cảm giác dễ chịu thông thuận, tựa như chỉ cần nhìn hắn pha trà, cũng đã là hưởng thụ lớn lao.
Vân Dương mỉm cười nói:
- Vị Niên tiên sinh này, chắc hẳn không phải là giả đi? Bản tôn giáng lâm sao?!
Người áo xanh ngẩng đầu, mỉm cười:
- Vân Tôn đại nhân tự mình gặp, bản tọa cần gì phải che giấu, như vậy có khác gì làm trò cười cho đại nhân?
Người này tướng mạo gầy gò, một bộ phiêu nhiên xuất trần, khí chất siêu phàm thoát tục, vừa nhìn liền có hảo cảm.
Tướng mạo này, rất quen thuộc a.
Nhưng Vân Dương lại gật gật đầu:
- Quả không ngoài sở liệu của ta, Phượng Huyền Ca.
Niên tiên sinh mỉm cười:
- Vân Tôn đại nhân thần cơ diệu toán, không hổ là Trí Tôn, đương nhiên đoán không sai. Không sai, Tửu Thần Phượng Huyền Ca, chính là thân phận mà ta hay dùng để hành tẩu giang hồ.
Hắn thân thiết mỉm cười:
- Có điều, không biết số rượu ngon mà ta trân tàng kia, Vân Tôn đại nhân có hài lòng?
Vân Dương cười ha ha một tiếng:
- Hương vị không tồi, thực sự không hổ là rượu tốt, chỉ tiếc là hơi ít, không được thoải mái cho lắm.
Niên tiên sinh cười ha ha:
- Ta đem rượu ngon trân tàng cả đời đều cho ngươi, ngay cả bản thân cũng không để lại một vò, ngươi lại còn ngại ít, cái gọi là uống thoải mái phải đến mức nào, ta thực vô lực làm được a.
Vân Dương thản nhiên ngồi xuống, trước gọi Kế Linh Tê ngồi theo, sau mới hứng thú nhìn:
- Rượu mà Tửu Thần cất nhưỡng, thực sự là tuyệt thế vô song, vậy không biết trà này lại thế nào?
Niên tiên sinh nói:
- Nếu Thiên Vấn tiên sinh ở đây, nhất định có thể biết được.
Vân Dương cười nhạt một tiếng:
- Chúng ta không cần nói vòng vo, hiện Thiên Vấn đã đi Huyền Hoàng giới, không còn ở Thiên Huyền.
Niên tiên sinh thở dài:
- Kết giao cả đời, trong lúc vô tình đã lại mỗi người một phương. Không biết khi ta đi Huyền Hoàng giới, liệu còn có thể gặp lại không.
Hắn nâng bình trà, châm trà cho Vân Dương cùng Kế Linh Tê, cười nói:
- Trong thiên hạ, trước ngươi có thể khiến ta ra tay pha trà, cũng chỉ có một người, chính là Cố Trà Lương.
- Bây giờ, lại nhiều thêm một người là ngươi, còn có vị cô nương này.
- Đương nhiên, có thể may mắn dâng trà cho người được cả thế gian tôn Thần như Vân Tôn đại nhân, càng là vinh hạnh của Niên mỗ mới đúng.
Vân Dương nâng chung trà lên, nhẹ nhàng uống một ngụm, ánh mắt sáng lên:
- Trà ngon!
Niên tiên sinh cười to:
- Tự nhiên là trà ngon. Trà này, năm đó ta phải vượt Cửu Trọng sơn, vượt Cửu trọng quan, qua Cửu Thiên hà, dừng ở Cửu Tuyết phong, thu thập chín loại tuyết liên, trước khi tuyết liên chưa mở, mỗi đóa ta chỉ mấy một cánh khép cạnh nhị, sau đó dùng Cửu U chi thủy, ngâm chín ngày chín đêm, lại dùng chín vị xử nữ, dẫn động Cửu Thiên chi vân khí, lấy Thuần Âm Huyền khí hong khô trong vòng chín hơi thở mà thành tuyệt phẩm trà ngon.
Hắn nhẹ nhàng cười cười:
- Ta dám chắc, trà này, trong thiên hạ chỉ có mình ta có, mà tất cả, cũng chỉ mới có chín lượng chín tiền!
Vân Dương thận trọng hỏi thăm:
- Xin hỏi, trà này tên gì?
Niên tiên sinh cười cười:
- Trà này… tên là… Cửu Tôn trà.
Vân Dương vô tay cười to:
- Tên rất hay, trà tốt, tên càng tốt hơn!
Niên tiên sinh híp mắt lại:
- Đúng là cái tên càng tốt hơn, mỗi lần phẩm trà này, ta đều phi thường trân quý, không dám có chút sơ thất. Bởi vì trong quá trình phẩm trà này, ta tựa như đem cả Cửu Tôn hòa vào trong chén trà, quá trình uống vào như uống cả Cửu Tôn. Loại cảm giác này, thực sự là ưa thích từ tận đáy lòng mà.
Vân Dương cười cười:
- Thật sao, chỉ tiếc ta lại có nhận biết hoàn toàn khác.
Niên tiên sinh nói:
- Ồ? Mời Vân Tôn đại nhân chỉ giáo.
Vân Dương nói:
- Lý giải của ta rất đơn giản… cái gọi là Tứ Quý lâu, cái gọi là Niên tiên sinh, đã hao hết tâm lực để chế là trà này, hết lần này tới lần khác, lại còn lấy tên là Cửu Tôn. Điều này khiến ta cảm thấy, Niên tiên sinh tựa như nông dân trồng chè cho Cửu Tôn, vì thu được vui vẻ của chủ nhân, dùng bất cứ thủ đoạn nào, quả thực danh xứng với thực.
Niên tiên sinh ngưng mắt nhìn Vân Dương, sau một hồi mới cười nhạt một tiếng:
- Mỗi lần uống trà, ta đều vô cùng thận trọng số lượng cho vào, bởi vì ta sợ uống cạn, liền sẽ khó mà phẩm vị nữa. Càng từ một năm trước, ta không còn dám uống trà này. Bởi trà này, chỉ còn một đủ cho một ấm cuối cùng.
- Ta muốn đem ấm trà này giữ lại, uống cùng Cửu Tôn, như vậy mới không phụ công nó xuất hiện trên đời.
Niên tiên sinh nói:
- Khi ngâm trà này mà uống, Cửu Tôn, sẽ biến mất khỏi thế giới này.