Lời Độc Cô Sầu nói thực sự đủ đủ độc ác, giờ hắn hận người giả trang Phượng Huyền Ca đến thấu xương, quả thực chữ chữ như đao, đao đao thấy máu.
Bên kia vẫn không trả lời, mười bảy người cùng nhau nhún người nhảy lên, chỉ trong nháy mắt, đã xa xa biến mất.
Mười bảy người dù cực kỳ giận dữ, nghiến răng nghiên lợi, giận không kiềm nổi, nhưng lúc này cũng không thể không rời đi.
Thiên Đường thành này, không phải nơi thích hợp để quyết chiến với đám Lăng Tiêu Túy.
Đỉnh phong quyết chiến, ngoại trừ thực lực bản thân, thời gian địa điểm cũng có ảnh hưởng cực lớn đối với chiến quả, lần này bọn hắn đã mất tiên cơ, lại mất địa lợi sân nhà, phần thắng không cao, lại còn có Cửu Tôn phủ thần bí khó lường ở đây, tùy thời có thể bạo phát phản sát, chuyện tự làm tự chịu như vậy, một lần đã là quá nhiều, không ai muốn làm một Lương Thương Hải khác!
Mắt thấy đám người Tứ Quý lâu rời đi, Lăng Tiêu Túy hừ một tiếng, lúc này mới đưa mắt nhìn sang Cố Trà Lương:
- Cố huynh, hiện tại có thể nói rõ chuyện này là thế nào a?
Độc Cô Sầu cũng đưa mắt nhìn qua, chuyện Cửu Tôn phủ cùng Tử Ngọc tiêu, thực sự vượt qua nhận biết của bọn họ.
Cho dù hai người đạt được không ít chỗ tốt trong chuyện này, thế nhưng vẫn có cảm giác cần làm rõ nguyên do.
Cố Trà Lương ho khan một tiếng, tỉ mỉ sắp xếp những chuyện bản thân biết lại một lần, lúc này mới lên tiếng nói:
- Kỳ thực chuyện này nói ra, ta cũng có nhiều chỗ còn mơ hồ không hiểu, nhiều lắm chỉ biết một chút kiến thức nửa vời mà thôi.
- Năm đó, ta chỉ là một thiếu niên bình thường trên núi, xuất thân từ một môn phái mạt lưu Vô Tướng phái, trong một lần ra ngoài làm việc, khi ta trở về, lại phát hiện môn phái của ta đã bị người khác tiêu diệt, không một đồng môn còn sống. Cho dù ta may mắn sinh tồn, vẫn không tránh khỏi vận mệnh bị đuổi giết, rơi xuống vách núi, sinh mệnh nguy cấp… nhưng cũng chính lúc đó…
Ánh mắt Cố Trà Lương như hồi ức lại:
- Chính là cây Tử Ngọc tiêu này đột nhiên xuất hiện trước mặt ta, khi đó, ta đang đang rơi thẳng xuống vách núi, tử quan đã hiện trước mắt, Tử Ngọc tiêu phát ra một tin tức hỏi ta: Ngươi có muốn chết hay không?
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu nghe vậy nhìn nhau không nói, cứ thế ngây tại chỗ.
Đang rơi xuống vách núi.. Ai lại muốn chết?
Thời gian này gấp gáp cỡ nào?
Thực sự có thời gian suy tư, thậm chí có thời gian trả lời vấn đề này sao?
Cố Trà Lương cũng cười khổ:
- Ngay lúc đó, ta còn chỉ là một thiếu niên mới bước lên con đường tu hành, bản năng khát vọng sinh mệnh, hoàn toàn không suy nghĩ mà hét lớn, ta không muốn chết, ta không muốn chết… sau đó Tử Ngọc tiêu đột phát hào quang, hào quang bao lấy ta, đem ta nâng lên, khiến cho ta bình an tiếp đất. Lúc ấy, vốn còn nghĩ rơi xuống là không còn gì, nhưng cuối cùng lại bình an tiếp đất, ta thiếu chút phát điên, cuối cùng còn có nhất niệm thanh minh, nhận ra Tử Ngọc tiêu kia rất không bình thường…
- Sau đó, Tử Ngọc tiêu cho ta một truyền thừa, ừm, chính là công pháp mà ta đã tu luyện cả đời, thanh âm kia cũng không chỉ truyền công pháp không, mà còn rành mạch chỉ điểm ta tu luyện thế nào, ròng rã một tháng dạy bảo, mở rộng tri thức trình độ cho ta. Thế nhưng sau một tháng dạy bảo, thanh âm kia lại nói với ta, tư chất của ta quá kém, không thể kế thừa y bát của nó. Có điều, những thứ nó dạy trong một tháng, đủ để ta tung hoành giang hồ, sáng lập truyền thuyết… sau đó lại trịnh trọng muốn ta hứa hẹn, chờ một ngày, hoàn thành hứa hẹn, liền sẽ được kết thừa sở học nguyên vẹn của nó, đến lúc đó, tu đồ của ta sẽ lại có hy vọng, tiến gần Cửu trọng thiên.
- Công pháp? Tiến gần Cửu trọng thiên?!
Độc Cô Sầu mẫn cảm hỏi.
- Đúng vậy, đây chính là những gì ta biết. Có điều, tên của môn công pháp kia, ta không thể nói cho các ngươi biết.
Cố Trà Lương xin lỗi nói.
- Đó là đương nhiên.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu gật đầu ra hiệu:
- Chúng ta càng muốn biết, âm thanh kia muốn ngươi làm gì?
- Trong nhắc nhở, có hai chuyện, thứ nhất chính là… đợi đến lúc quy nguyên, hoàn trả Tử Ngọc tiêu.
Cố Trà Lương noiis:
- Chuyện này, hiện tại ta đã làm được, chỉ tiếc không phải là tự tay hoàn trả, nếu để ta tự tay hoàn trả, nhưng vậy tất cả lợi ích bên ngoài Cửu Tôn phủ sẽ đều về một mình ta.
Trên mặt Cố Trà Lương khẽ lộ vẻ tiếc nuối. Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu lại cười ha ha, có chút ngượng ngùng.
Hoàn toàn chính xác, đây là cơ duyên của Cố Trà Lương, nhưng cuối cùng lại bị ba người chia sẻ.
Độc Cô Sầu hứng thủ hỏi tiếp:
- Còn chuyện thứ hai thì sai? Có quan hệ gì với việc tiến thêm một bước mà ngươi vừa nói sao?
Cố Trà Lương nói:
- Hẳn là có liên quan đi, chuyện thứ hai chính là muốn ta… âm thầm phụ tá một người… được rồi, bí mật lớn nhất của ta cũng đã nói cho các ngươi biết… hiện tại cũng đến lúc phải cáo từ, hữu duyên sẽ gặp lại.
Lăng Tiêu Túy cùng Độc Cô Sầu khẽ cân nhắc, chợt lại đầy cảm kích.
Tin tức mà Cố Trà Lương tiết lộ cho hai người, thực sự quá trọng yếu!
- Cáo từ? Ngươi muốn đi đâu?
Lăng Tiêu Túy hỏi.
- Thiên Huyền hồng trần tận, ta muốn đi Huyền Hoàng giới, chờ duyên phận tiếp theo.
Cố Trà Lương đột nhiên cười nói:
- Việc đã đến nước này, cách cục Thiên Huyền đại lục đã định rõ, không thể thay đổi, cho dù vẫn còn khó khăn trắc trở, nhưng cũng không kéo dài thêm được bao lâu, hai vị huynh đệ cũng nên sớm dự định thì hơn.
Độc Cô Sầu nói:
- Huyền Hoàng giới…
Hắn cùng Lăng Tiêu Túy khẽ nhìn nhau:
- Năm đó, kỳ thực ta đã có cơ hội tiến vào Huyền Hoàng giới, nhưng lại bị chính ta từ bỏ.
- Vì sao?
Cố Trà Lương bật thốt một câu, vừa hỏi liền lập tức hiểu rõ.
Năm đó, vì hồng nhan nên trẽ bước áng mây, ý chỉ chính là như vậy.
- Ta sợ thê tử ta phải tịch mịch… cho nên ta quyết định, ở lại cùng nàng thêm năm trăm năm.
Độc Cô Sầu cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng thở dài.
Cố Trà Lương cùng Lăng Tiêu Túy nhìn nhau thở dài một hơi, sự si tình của Độc Cô Sầu, thiên hạ đều biết.
Cho dù đã qua mấy trăm năm, lại vẫn si tâm không đổi.
Nam nhân như vậy, chí tình chí thánh, tuyệt đối khiến bất luận kẻ nào cũng phải bội phục, càng làm cho bất cứ nam nhân nào nhìn vào cũng phải hổ thẹn.
- Huyền Hoàng giới, với ta mà nói cũng không phải hoàn toàn lạ lẫm. Có điều, ta muốn góp thêm mấy phần lực lượng rồi mới đi, biến cố lần này dù giúp ta tiến thêm một bước, nhưng một bước này quá đột ngột, ta cần triệt để củng cố, chiếm dụng cho mình, sau đó mới có thể tính đến chuyện đằng sau.
Lăng Tiêu Túy cười khổ một tiếng:
- Huyền Hoàng giới là đại thế giới, cấp độ đứng trên Thiên Huyền, cao thủ như mây, người tu hành cao thâm nhiều vô số kể. Ở Thiên Huyền, chúng ta có thực lực quát tháo phong vân, nhưng nếu đi Huyền Hoàng giới, cho dù không đến mức luân lạc thành tôm nhỏ tùy người lân, thế nhưng đã không phải là đỉnh phong. Vẫn là tự hiểu lấy mình mới là đúng đắn.
Độc Cô Sầu gật đầu tán thành, bởi vì lời Lăng Tiêu Túy nói, cũng chính là suy nghĩ trong lòng hắn.
Cố Trà Lương đưa mắt nhìn lại, mỉm cười nói:
- Sơ tâm khi mới nhập giang hồ ở đâu? Chẳng lẽ đi Huyền Hoàng giới, các ngươi lại không có dũng khí làm lại từ đầu? Cho dù không còn đỉnh phong thì sao?
Hai người đột nhiên chấn động, cùng bị một câu này động tới tâm can.
- Ta đi trước một bước, chờ hai vị huynh đệ đến sau.
Cố Trà Lương mỉm cười:
- Đến lúc đó…
Hắn cười ha ha một tiếng, quay người phiêu nhiên rời đi.
Không đợi nói hết một câu, đã liền rời đi.