Sau một hồi lâu, Vân Dương thu lại đống đồ của Âu Dương Tiêu Sắt, cũng không có đặt hai tấm bảo đồ lại chung chỗ. Mà cầm lấy tấm bảo đồ của Lão Độc Cô, tham lam xiết chặt vào trong ngực, nói khẽ:
- lão cha, yên tâm đi, đồ của nhà chúng ta, ta đã cầm về rồi!
Hét dài một tiếng, một chưởng đánh lên mặt đất tạo thành một cái hố, đem thi thể Âu Dương Tiêu Sắt chôn xuống hố thật sâu.
Sau đó, Vân Dương huy động hai tay, nhắn mắt bầu trời giăng kịt mây đen, tầng mây càng lúc càng dày, một tiếng sét chợt vang, mưa như trút nước rơi xuống.
Rơi trên mặt đất đã sớm bị đốt đến đổ bừng...
Mưu to kéo dài trút xuống. Thực sự mà nói, thời tiết rét lạnh như thế, gần như không thể có mưa, càng không thể có lôi điện trợ thế, nhưng... dưới sự điều khiển của Vân Dương, lại vẫn cứ trút xuống.
- nơi này là ta đốt, là ta phá hư, dù thế nào cũng phải tận khả năng bù đắp một hai.
Trận mưa này, một mực rơi xuống, tận lực hồi phục sinh cơ...
Mà thân ảnh Vân Dương, cũng đã sớm biến mất trong mưa gió.
...
Chân trời kinh hiện cảnh tượng kỳ dị, một bên mưa như trút nước, một bên lại trời trong nắng vàng, vạn dặm không mây.
Tử khí từ phương đông dần dâng lên, đã thấy một vòng mặt trời màu đỏ sắp nhảy ra khỏi mặt đất, chiếu rọi đại địa.
Vân Dương vẫn mang một bộ tử bào, thản nhiên đi lại trên Thông Thiên trường nhai, tựa như trích tiên tắm trong tử khí, khuôn mặt trầm tĩnh dị thường.
Vân Dương như chậm thực nhanh, yên lặng đi vào một tiệm cầm đồ bên đường.
Trong tiệm cầm đồ, Thủy Vô Âm mặc bộ đồ chưởng quỹ hơi ngẩng đầu, khẽ đối mắt với Vân Dương, lập tức liền lại cúi đầu, cũng không lên tiếng phản ứng, mà bên cạnh lại có hai tên tiểu nhị tiến lên ân cần hỏi thăm.
- chỗ các ngươi có đồ tốt mà người khác cầm hay không? Lấy ra ta xem, giá cả không thành vấn đề.
Vân Dương chắp tay nói.
- đồ tốt? Vậy cũng là cơ duyên chỉ ngộ chứ không thể cầu a!
Thủy Vô Âm ngẩng đầu:
- hiện tại thực sự không có, nếu là đồ tốt, đương nhiên hiếm ai đem đi cầm đồ, nhưng nếu công tử cần, sau này chúng ta có thể chú ý giúp ngài một chút.
Vân Dương hừ một tiếng:
- chú ú cái gì mà chú ý? Cái gì mà có thể ngộ không thể cầu? bản công tử có tiền, còn sợ không mua nổi đồ tốt, thứ mắt chó xem người thấp!
Khẩu khí không vui, khói chịu xoay người rời đi.
Thủy Vô Âm lại đợi một hồi, cũng đứng lên:
- các ngươi trông coi cửa hàng, ta đi có việc một chút.
Tiến vào nơi bí ẩn, Thủy Vô Âm phát hiện lệnh.
“Quan trên có lệnh, không cần để lại!”
...
Lúc này, đám sát thủ ở khu đông cũng đã đến mức sơn cùng thủy tận.
Vốn có tới mấy vạn sát thủ nổi danh, đến vây giờ, đã không còn đủ bảy ngàn người, thương vong lên tới bảy tám phần mười.
Cái gọi là liên minh sát thủ, dù không đến mức tan thành mây khói, thế nhưng cũng chỉ còn trên danh nghĩa, khắp nơi một mảnh bàng hoàng.
Mà đám cao thủ giang hồ vây ở vòng ngoài, lai vẫn cứ vây chật như nêm cối, thủ vững như tường đồng, hiện tại, ai nấy đều đang thầm tính toán, tình huống giờ đã sáng tỏ, chiến thắng là kết cục đã định, thế nhưng trong trận tranh đoạt này, cuối cùng có thể thu hoạch không a? Đây mới là vấn đề vô cùng hiện thực!
Người có chút đầu óc linh hoạt, đã bắt đầu lôi kéo khắp nơi, kéo bè kết phái, phát triển đồng minh.
Mà tại trung tâm đông thành, Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm đang tập hợp ba mươi tên sát thủ có thực lực mạnh nhất.
- thế nào rồi?
- không sai biệt lắm.
Hai người khẽ giao lưu ánh mắt, cùng phát hiện hàn quang sâm nhiên trong mắt đối phương.
Thời cơ đã đến.
Chỉ cần đến lúc thích hợp, hai người cùng ba mươi người này sẽ hợp lực xông ra ngoài, nhất định có thể mở một con đường máu, có lẽ còn không cần quá tốn sức a.
Giằng co đến hôm nay, thực sự là Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm không đi được sao?
Không phải, nguyên nhân chính là vì bọn hắn không muốn đi!
Âu Dương Tiêu Sắt cùng đám giang hồ kia còn nghĩ ra được mánh khóe, như vậy hai tuyệt đỉnh sát thủ đương thời này, sao có thể không nghĩ ra?
Nếu chỉ có hai người bọn hắn muốn chạy, chỉ sợ đã sớm đi, dù là Vân Dương muốn chặn thì cũng phòng bị không nổi!
Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm đều không phải người thường, nói khiêm tốn thì cũng là nhân vật kiêu hùng hung ác, từ lúc cầm bảo đồ trong tay, bọn hắn bắt đầu bố cục, mượn bố cục của Vân Dương mà mở thêm cục trong cục!
Hiệp nghị ban đầu của liên minh tuy đúng là cản trở, nhưng cũng không phải không thể lách, nhưng bọn hắn lại muốn giết chóc nhiều hơn nữa, trong huyết quang, diễn sinh chuyển cơ mà bọn hắn muốn!
Tranh đấu, đương nhiên có người chết.
Cao thủ giang hồ chết, mà sát thủ cũng chết.
Cấp tốc giảm bớt sát thủ phe mình.
Trong mấy vạn sát thủ ban đầu, mặc dù đều nói là sát thủ nổi danh, thế nhưng cao thủ chân chính trong đó cũng không nhiều. thậm chí, cho dù là những cao thủ này bị tình thế ép lưu lại đây, cũng chưa hẳn chân chính một lòng.
Mà điều Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm cần, chính là từng bước loại trừ những kẻ không hợp cách, hoặc từ từ chuyển hóa những kẻ hai lòng này.
Chỉ hoàn thành mục tiêu này, mới có thể tạo ra thành viên tổ chức tinh nhuệ nhất, thậm chí còn tinh nhuệ hơn cả số tinh nhuệ trước đó.
Trận chiến thế kỷ này, cũng chính là thời cơ để hai người mượn sóng lớn đãi cát.
Tu vi thấp, chết sớm. Không may, cũng chết sớm. Những người còn sống đến cuối cùng, chẳng những có tu vi đủ cao, mà vận khí cũng không tồi!
Đi lại trên giang hồ, hai chữ vận khí này, có thể nói vô cùng trọng yếu, nhiều khi còn quan trọng hơn cả tu vi!
Ví dụ về trên này có rất nhiều, có người ra ngoài, đi hai bước lại nhặt được một kỳ ngộ, cho dù gặp hung cũng có thể hóa cát. Nhưng cũng có người, mặc dù có tu vi cao thâm, nhưng, vừa bước nửa bước ra đường, đã bị lưu tinh bắn chết!
Cái này chính là vận khí, bá đạo không nói lý!
Tuyên cổ dĩ hằng, chỉ có người có vận khí, mới có thể đi đến đỉnh phong. Ngươi thấy Lăng Tiêu Túy Độc Cô Sầu không, mà ngay cả hai đại sát thủ cũng thế, đều là người có vận khí tốt, nên đi được càng xa, càng đi càng ổn.
Coi như ngươi có thiên tư đệ nhất thì sao? Vừa ló đầu ra khỏi giang hồ đã bị người làm gỏi, tư chất có tốt hơn nữa thì cũng có tác dụng gì?!
Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm đều nghĩ, những người kia sẽ cùng bọn hắn đi thu bảo tàng, nên đặc biệt cần người có vận khí tốt... bản thân ngươi không may thì không sao, nhưng đi cùng ta mà liên lụy ta sẽ không tốt a...
Loạn chiến liên tục diễn ra, cũng tạo thành tác dụng không nhỏ, ép đám sát thủ rời rạc thành bền chắc như thép.