Thượng Quan Linh Tú đứng sau Vân Dương thấy thế, trên mặt cũng lộ một tia thần sắc không hiểu.
Thân là hoàng tử, biểu hiện lại kém cỏi như vậy, đối mặt nguy hiểm không những không phản kháng mà ngay cả tiểu tiện cũng không thể khống chế, dũng khí này, thực không hợp với thân phận.
Hơn nữa, hắn cũng phải hiểu rõ một điều, Vân Dương tuyệt đối sẽ không giết hắn như vậy, lại còn sợ tè ra quần!
Biểu hiện này thực không còn dùng từ không thể chịu nổi mà hình dung được nữa, thực sự nhát như chuột nhắt!
Mà người như thế, lại còn vọng tưởng ngai vị trữ quân, một lần trèo lên đại bảo!
Nếu quả thực để người như vậy làm Hoàng đế, đó mới thực là bi ai của con dân Ngọc Đường!
Kết quả này, Thượng Quan Linh Tú không những không muốn gặp, càng quyết chí ngăn chặn, quyết không để cho cố gắng bao đời của Thượng Quan tướng môn, lại để người trước mắt chà đạp, khinh nhờn!
Giờ khắc này, Thượng Quan Linh Tú quyết chủ ý, hạ quyết tâm, kiên định lập trường!
Lúc này, đám thủ hạ lệ thuộc tam hoàng tử cũng đã từ dưới lầu chạy lên, hiển nhiên là nghe được động tĩnh gì đó.
Vừa thấy hai bộ thi thể dưới đất, cùng với tam hoàng tử mặt cắt không còn giọt máu, đám thủ hạ cùng bị dọa đến ngây người, hoàn toàn không có động tác.
Mặc cho ai cũng không thể nghĩ tới, Vân Dương lại lớn gan lớn mật đến thế, ngay ở nơi công cộng này, trực tiếp giết hai tay phụ tá của tam hoàng tử!
Hành vi như vậy, chẳng khác nào trực tiếp làm phản!
Vân Dương nhìn đám đông chạy lên, lông mày không tự chủ mà nhíu lại.
Vừa rồi hắn mơ hồ cảm nhận được một khí tức nguy hiểm, nhưng trong đám người này của tam hoàng tử lại tuyệt không có khí tức kia... Rốt cục là có chuyện gì?
Đám người chạy lên như ong vỡ tổ, nhanh chóng bao chặt lấy tam hoàng tử, mấy tên lúc trước bị Vân Dương đuổi đi bước lên hừ lạnh:
- Vân Dương, chuyện gì cũng có mức độ của nó! Hôm nay ngươi làm hơi quá, tự nhiên sẽ có người đến tính toán với ngươi!
Tam hoàng tử được đám người bảo vệ, tự nhiên cảm thấy an toàn hơn nhiều, lúc này mới khôi phục mấy phần thần sắc, nhưng mà nhìn về phía vvdg, ánh mắt vẫn mang mấy phần sợ hãi, thế nhưng lúc này không thể để yếu thế, lập tức nhắm mắt nói:
- Vân Dương, ngươi chờ đó cho ta!
Lời tam hoàng tử còn chưa dứt, Thượng Quan Linh Tú từ sau lưng Vân Dương đã nhẹ nhàng thở dài:
- Tam hoàng tử điện hạ, ngài mau trở về đi, ở đây tranh chấp, chỉ lộ cái xấu cho người, thực sự có thể tranh được kết quả gì sao?
Ánh mắt tam hoàng tử lướt qua Vân Dương, tập trung lên gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Linh Tú, trong mắt nhiều thêm mấy phần thâm trầm oán độc.
Lấy nhận biết của hắn, cảm giác của hắn, chuyện hôm nay coi như có cáo trạng với phụ hoàng, phân nửa cũng không thể làm gì được Vân Dương, thậm chí, rất có thể là phụ hoàng cũng biết hành vi của hắn.
Chỉ chờ hắn chủ động đến cửa, nếu nói như thế, nhẹ nhất thì hắn cũng phải ăn một trận thống mạ.
Nói đến đây, tam hoàng tử cũng có mấy phần nhanh trí, kiên trì kêu gào cũng chỉ là muốn để Vân Dương tức giận lỡ tay gây thương tích, tốt nhất là tạo ra mấy vết thương nhẹ, dù sao Vân Dương cũng không thể thực sự giết hắn hoặc là đánh hắn trọng thương.
Nếu có thương thế trên người, hắn liền biến thành khổ chủ, thành nạn nhân, tình thế lập tức thay đổi, chí ít có đến trước mặt Ngọc Đường hoàng, cũng có chỗ để nói, ít nhất phụ hoàng nể tình hắn có thương thế trên người, sẽ không trừng phạt thêm nữa.
Thế nhưng câu nói chêm vào của Thượng Quan Linh Tú, lại khiến hắn không thể nào xuống đài, dù có nhanh trí cũng không có chỗ thi triển.
Nhưng mà tam hoàng tử tự hỏi không thể trêu vào Vân Dương là một chuyện, còn Thượng Quan Linh Tú lại không đủ tiền vốn để hắn phải như thế, tự nhiên lập tức đồn oán khí sang người Thượng Quan Linh Tú vốn một mực đứng ngoài quan sát.
Ta không thể chọc Vân Dương, chẳng lẽ Thượng Quan Linh Tú ngươi còn có thể đem ta ra làm trò cười? Ta không dám nhắm vào Vân Dương, còn không dám trả thù ngươi sao?!
- Thượng Quan Linh Tú!
Tam hoàng tử gằn từng chữ:
- Hóa ra là ngươi!
Lúc nói ra câu này, tròng mắt tam hoàng tử đã sớm biến lạnh.
Câu nói này vừa ra, người trong cuộc như Vân Dương cùng Thượng Quan Linh Tú đều có chút choáng váng.
Việc này nãy giờ là chuyện giữa Vân Dương cùng tam hoàng tử, có can hệ gì với Thượng Quan Linh Tú ta?
Đột nhiên lại quẹo cua?
- Ta còn nghĩ... Xưa nay không oán không thù với Vân Vương thế tử, thế mà thế tử lại đột nhiên nhằm vào bản hoàng tử...
Tam hoàng tử cười hằn:
- Thượng Quan Linh Tú, rõ ràng là ngươi cố tình tới trước phủ Thái tử đợi Vân Dương, sau đó trở về nơi này, mục đích cuối cùng chính là để Vân Dương đối phó ta? Có phải thế không?!
- Hóa ra là ngươi đứng sau châm lửa thổi gió.
Tam hoàng tử rốt cục nghĩ rõ.
Thượng Quan Linh Tú không thể tin nổi mà nhìn tam hoàng tử: Nói vậy cũng được sao? Vì ta nên mới vậy? Có chuyện thế?!
Đầu óc gia hỏa này, đến cùng hắn lớn đến tuổi này bằng cách nào a?
Tam hoàng tử tức giận kêu:
- Hừm, ta phái người tới Thượng Quan tướng môn cầu thân, chẳng lẽ thân phận bản hoàng tử còn không xứng với ngươi?! Bây giờ ngươi làm như thế, là có ý gì?
Cầu thân?
Thượng Quan Linh Tú lập tức nghi hoặc, tràn đầy nghi hoặc, nàng chưa từng nghe nói có ai tới cầu thân a.
Vân Dương lập tức nheo mắt, vốn đã giận, nay càng giận thêm.
Cầu thân?
Lại còn có chuyện như thế?
Thực đúng là người si nói mộng, con cóc mà muốn ăn thịt thiên nga, đáng chết!
Cảm xúc của tam hoàng tử trực tiếp bị lời nói của bản thân dẫn nổ, tức giận đến bọt nước bắn khắp nơi, khuôn mặt đỏ bừng:
- Các ngươi cự tuyệt thì cũng thôi, lại còn muốn làm nhục ta như vậy?!
- Ngươi tìm Vân Dương tới đối phó ta? Mục đích là gì?!
Hắn lớn tiếng gầm rú, phát tiết.
- Các ngươi giết thủ hạ của ta, suy yếu lực lượng của ta, làm nhục ta như vậy, chính là muốn ta mãi không thể ngóc đầu lên được sao?
Hắn gào lớn, thần thái dữ tợn. Hiện tại hắn đã hoàn toàn không biết bản thân đang nói gì, càng không biết mục đích thực sự của bản thân là gì.
Đó là trạng thái tỉnh ngộ, xấu hổ sau khi sợ hãi tới cực độ, nên sinh ra cảm giác vô cùng nhục nhã, cuối cùng sinh ra phẫn nộ tới cực hạn.
Tinh thần, lý trí của hắn hoàn toàn bởi một câu của Thượng Quan Linh Tú mà không thể ngăn được nữa.
Vì vậy những lời định nói, trực tiếp đứt đoạn.
Thượng Quan Linh Tú nhíu mày, có chút chán ghét:
- Tam hoàng tử điện ta, ta nghĩ ngươi có chút hiểu lầm, vừa rồi ta nói như vậy, thực sự là có ý tốt, không muốn làm cho song phương tiếp tục tranh chấp gay gắt, không có ý gì khác.
- Ta hiểu lầm? Ý tốt?
Tam hoàng tử cười hắc hắc, ánh mắt khinh bạc nhìn Thượng Quan Linh Tú, lạnh lùng nói:
- Thượng Quan Linh Tú, ngươi chớ có tự cho mình là cao quý, ngươi có cự tuyệt ta, cũng có thể cự tuyệt bất kỳ nam nhân nào... Nhưng...
Hắn gằn giọng, ác độc nói:
- Nhưng nhất định có một ngày nào đó, kiểu gì ngươi cũng sẽ nằm dưới thân thể một nam nhân nào đó, mặc người đùa bỡn. Đây vốn là số mệnh của một nữ nhân như ngươi, bất kể ngươi cao quý thế nào, cũng sẽ không tránh được bị người...
- Hỗn trướng!
Ầm!
Vân Dương không thể nhịn được nữa, một cước không chút khách khí đá vào bụng tam hoàng tử.
Vị hoàng tử đang cất đầy lời ô ngôn uế ngữ lập tức bị đá lăn ra ngoài.