Độc Cô Sầu gào lớn một tiếng, kiếm trong tay ngang nhiên vung lên, giữa không trung lập tức xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ, tất cả kim mang như thiêu thân lao vào lửa, toàn bộ bị cuốn vào vòng xoáy, theo đó là một tiếng ầm vang.

Rõ ràng, chiêu này của Độc Cô Sầu, chẳng những cản lại kim mang, mà còn cách không liều mạng với Lương Thương Hải.

Kim mang bay ngược trở lại, bay đến sau lưng Lương Thương Hải.

Dưới sự liều mạng này, dù Độc Cô Sầu đã tận lực áp chế Lượng Thiên Kim Mang, nhưng vẫn khó tránh chịu trùng kích, thân hình trì trệ lại.

Lương Thương Hải không đợi kim mang trở về, thân thể lách sang trái, lần nữa chủ động xuất kích, không chút khoa trương giả bộ tiếp một chưởng, hai bên vừa tiếp xúc, lập tức phân cao thấp, Lương Thương Hải bị thương mấy lần, lập tức bị Độc Cô Sầu đánh bay!

Ừm, không đúng, so với nói Lương Thương Hải bị Độc Cô Sầu đánh bay, chẳng bằng nói Lương Thương Hải mượn lực phản chấn, ngã nhào một cái, thừa thế trở ra, điểm rơi đã ra khỏi phạm vi vây quanh của ba người.

Nếu như không phải có một đạo kiếm quang vừa chặn đường rút của hắn, e là Lương Thương Hải cứ thế mà có thể thoát đi!

Đúng vậy, một đạo kiếm khí ảm đạm như trường long bay tới, phát sau mà đến trước, trước một bước tới điểm rơi của Lương Thương Hải, kiếm khí lạnh lẽo cũng theo đó mà phủ tới.

Lương Thương Hải quát to một tiếng, Lượng Thiên xích mới trở lại trong tay, cứ vậy lại đánh ra ngoài.

Lượng Thiên xích rời tay đối cứng với hạo nhiên kiếm khí, cả hai triển khai phương thức công kích cực đoan nhất, không chút khoa trương giả bộ.

Kim Mang Lượng Thiên được xưng là thần binh lợi khí, nhưng sự thần dị của nó chủ yếu ở lực sát thương, năng lực kháng đòn không phải sở trường của nó, nếu quyết đấu bình thường thì còn có thể, nhưng hiện tại, Lương Thương Hải liên tiếp bị thương, chiến lực giảm mạnh, giờ phút này lại vội vàng phản kích, uy năng Lượng Thiên xích cũng vì đó giảm bớt hai thành, tùy tiện đối đầu với kiếm khí cường hoành như vậy, há có thể may mắn.

Chỉ nghe một tiếng phốc trầm đục, thanh kỳ binh Lượng Thiên xích danh chấn giang hồ cứ vậy mà hóa thành kim phấn đầy trời, hòa cùng bụi bặm.

Lương Thương Hải đau lòng quát to một tiếng, tiếp đó lại rên thảm, trên vai không biết từ lúc nào đã xuất hiện thêm một lỗ thủng thông suốt.

Một kích toàn lực của Độc Cô Sầu, không những trực tiếp đánh nát binh khí của Lương Thương Hải, mà còn thuận thế xuyên thủng bả vai đối phương.

Phốc!

Cố Trà Lương xuất quỷ nhập thần xuất hiện, lăng không đánh ra một chưởn, đánh thẳng vào lưng Lương Thương Hải, Lương Thương Hải lại rên một tiếng, toàn bộ thân thể cứ như diều đứt dây mà bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, vẫn lảo đảo hai cái, cơ hồ không thể đứng thẳng.

Bóng ma trên đỉnh đầu tiếp tục phủ xuống, Độc Cô Sầu vẫn không có dừng việc truy kích, kiếm quang lăng không chém xuống, tựa như cuồng phong vũ bão trút xuống đỉnh đầu Lương Thương Hải.

Cố Trà Lương cũng không chậm chễ, trực tiếp triển khai cận thân công kích, các loại công kích không ngừng đánh tới, chiêu chiêu trí mạng, thức thức vô sinh.

Chỉ có Phượng Huyền Ca đứng tại chỗ xa, nhắm mắt điều tức, cảm giác tồn tại của bản thân thật yếu kém. Thực sự không phải hắn không muốn tham chiến, mà là vừa rồi hắn ngạnh kháng một kích liều mạng của Lương Thương Hải, nỗ lực đón đỡ một đòn, gần như bị đánh tới thần hồn câu diệt, giờ phút này còn có thể đứng đây, đã là một chuyện vô cùng khó khăn, còn đối với trận chiến này đã không còn khả năng tham dự nữa.

Nhưng cống hiến của hắn đã đủ, lúc này chỉ cần Độc Cô Sầu cùng Cố Trà Lương, đã đủ để Lương Thương Hải có mọc cánh cũng khó thoát!

Lương Thương Hải cắn răng, thân thể như đóng đinh trên mặt đất, toàn lực phòng thủ, ra sức bảo vệ bản thân.

Chuyện bất ngờ liên tiếp xảy ra, thương thế đã nghiêm trọng đến mức nhất định.

Hiện tại hắn đã không còn dự định phá vây chạy thoát nữa, lấy tình huống hiện tại của hắn, tuyệt không có khả năng tự mình chạy được.

Chỉ có thể trông cậy kiên trì thêm một khắc thì được một khắc.

Dù sao hắn cũng tin tưởng, đồng bọn của hắn nhất định sẽ tới cứu hắn!

Nhân thủ của đối phương đã có ba người ở đây, chứng tỏ bên kia chỉ có mình Lăng Tiêu Túy, dù Niên tiên sinh chưa chắc có thể chiến thắng, thế nhưng cũng có thể bứt ra mà đến đây cứu hắn.

Vấn đề mấu chốt hiện tại...

Chính là hắn có thể kiên trì đến lúc đó hay không.

Hai đại cao thủ toàn lực hành động, cùng nhau tiến công, trực tiếp ép Lương Thương Hải trong phạm vi ba trượng, không thể động đậy, hoàn toàn bị đánh mà không thể hoàn thủ, hơn nữa, đạo phòng tuyến này còn có thể tùy thời sụp đổ.

Nhưng Lương Thương Hải còn không ngừng cắn răng thúc cốc, phát động tiềm lực thiêu đốt sinh mệnh, kích phát chiến lực, cho dù tinh huyết vẫn phun ra từng ngụm, sắc mặt suy bại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, tóc đen cũng nhanh chóng biến thành tuyết trắng, nhưng từ đầu đến cuối, vẫn ổn định chống lại hai đại cao thủ.

Trạng thái hiện tại của Lương Thương Hải, có thể nói là thê lương như quỷ, ngũ quan thất khiếu tràn đầy máu tươi, bả vai lúc trước bị kiếm của Độc Cô Sầu đánh thủng, nay đã hoàn toàn bị đánh nát.

Trên lưng trước ngực, đều có xương cốt trắng hếu trần trụi, một chân cũng đã sớm khập khiễng, trong miệng không ngừng trào máu, nhưng hắn vẫn không chịu từ bỏ, đối mặt với hai đại cao thủ liên thủ vây công, vẫn có thể sừng sững không ngã!

Thậm chí còn nhân cơ hội phát động đại chiêu liều mạng phản công, đổi lấy chút xíu cơ hội thở dốc.

Một vị tuyệt thế cao thủ, lại cứ kiên trì trong tuyệt cảnh như vậy, khiến cho tất cả mọi người đều phải chấn kinh!

Rõ ràng đứng trong tuyệt cảnh chết chắc như thế, ánh mắt Lương Thương Hải vẫn kiên định tỉnh táo, không chút bối rối.

Cho dù hiện tại hắn cũng cảm thấy bản thân đã sức cùng lực kiệt, đại não hỗn độn mơ hồ, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng khó tập trung, nhưng hắn cũng biết, chỉ cần bản thân hơi chút buông lỏng, lúc đó mới thực sự xong đời!

Chỉ cần hắn còn giữ được một hơi, hắn liền có lòng tin, chống đến khi đồng bọn của hắn đến!

Nhất định phải chống đỡ, nhất định phải chống đỡ!

Lại thêm một vòng công kích, mái tóc đen nhánh ban đầu của Lương Thương Hải đã hoàn toàn trắng xóa, thậm chí còn không có nửa phần sáng bóng, tựa như hoàn toàn không còn sức sống, chỉ là một chùm cỏ khô.

Kiếm quang của Độc Cô Sầu vẫn lạnh lùng như cũ, một hóa thành ba, từ ba hướng thống hạ sát thủ, ý quyết giết đã rất rõ ràng.

- Lương Thương Hải, từ bỏ đi.

Độc Cô Sầu thản nhiên nói:

- Có Lăng Tiêu Túy kiềm chế đồng bọn của ngươi, nhất định hắn không tới được.

Hai tay Lương Thương Hải vẫn liên tục va chạm với kiếm khí, sớm đã biến thành bộ xương khô, không còn lấy nửa điểm huyết nhục, lại vẫn cứ điên cuồng đánh ra, kình phong nghiêm khắc, tiếng đương đương không ngừng rung động, đem tất cả kiếm quang mà Độc Cô Sầu đánh ra đều chặn ở bên ngoài.

Lúc này Lương Thương Hải không phải không muốn phản bác, trên thực tế hắn rất muốn nói mấy câu, chí ít khích lệ bản thân một chút, nhưng hắn cũng biết, giờ hắn dám hé miệng, chỉ sợ không phải là khích lệ bản thân, mà chỉ là đem một hơi cuối cùng trút cả ra ngoài.

Lúc đó, hắn chân chính xong đời!

Thế công của Cố Trà Lương đột nhiên đình trệ, khó hiểu quay đầu nhìn một cái, mở miệng nhàn nhạn nói:

- Lương Thương Hải, ngươi cũng coi như nhất thế cao thủ, có thể chiến đấu tới nước này, đáng quý, nếu ngươi chịu tự sát, chúng ta có thể buông tha thần hồn của ngươi, cho ngươi cơ hội chuyển thế.