Nhưng mà chỉ cần có sát thủ hiện hình, lại rút lui hơi chậm, lập tức sẽ có một người xuất hiện dây dưa, hai người khác phụ trách đả kích.

Loại đả kích này, tận dụng mọi thứ, chưa từng có nửa điểm sơ hở!

Kỹ xảo, kinh nghiệm giết người của Tứ Quý lâu, thực sự hoàn hảo đến đáng sợ!

Cũng bởi vì chiến thuật này, cho dù sát thủ có đột kích xảo diệu, quỷ quyệt thế nào, vẫn thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Máu tươi, tay

cụt, tàn chi...

Gần như không chút gián đoạn mà bay múa đầy trời.

Toàn bộ bóng đêm, tràn ngập mùi máu, máu chảy như suối.

Tình hình chiến đấu thảm thiết, liếc qua có thể thấy, nhân thủ Tứ Quý lâu nửa bước không lùi, công thủ phối hợp, mặc cho sát thủ dùng bao thủ đoạn, vẫn có thể bảo đảm không nguy, nhưng mà một khi nhìn được sơ hở của đối phương, lập tức liên thủ cường công.

Chiến thuật này tuy không có gì mới, thậm chí hết sức đơn giản. Thế nhưng, sau khi tính toán cẩn thận, Vân Dương phát hiện chiêu pháp này thực sự tuyệt diệu ứng phó cho tình thế trước mắt, đơn thuần chỉ là lấy bất biến ứng vạn biến, đã đủ ứng phó chiến sự này!

Với gian đoạn hiện tại mà nói, cao thủ đứng đầu Tứ Quý lâu còn chưa hiện thân, tương tự, đám sát thủ đỉnh tiêm cũng không có hành động thiếu suy nghĩ.

Bởi vì...

Bọn hắn không dám, song phương đều có đòn sát thủ chưa lộ, cho nên bên nào cũng không dám nói chắc, không muốn tùy tiện hành động, tránh một nước vô ý, cả bàn đều thua.

Ai xuất thủ trước, chẳng khác nào bại lộ bản thân!

Chỉ có thể để ác chiến như này tiếp tục kéo dài, kết quả duy nhất chính là không có kết quả gì, cho dù tử thương nhiều hơn nữa, cũng không thể đạt đến mức thương cân động cốt.

Vân Dương thầm tính toán, tam tôn của Tứ Quý lâu dù tận lực gây thù hằn, nhưng mà bọn hắn cũng không muốn chết sớm, bởi vì chỉ có tiếp tục làm thù hận song phương thêm sâu sắc, thậm chí kết thành tử thù không chết không thôi, mới là kết quả hợp tâm ý bọn hắn nhất, mà muốn xuất hiện kết quả này, vậy vẫn phải tiếp tục chiến đấu lâu dài.

Mặc kệ là bên nào, người chết càng nhiều càng tốt!

Căn cứ vào tiền đề này, Tứ Quý lâu càng không thể ném hết lực lượng ra trong một lúc.

Tình hình chiến đầu không ngừng tăng lên, tỉ lệ thương vong của đám sát thủ cũng càng lúc càng nhiều, bất kể là thủ đoạn ám sát nào cũng đều có sơ hở, chỉ cần thi triển ra, thế nào cũng khó tránh khỏi bị Tứ Quý lâu nhìn ra cơ hội, thủ đoạn có tinh xảo cũng không còn gì bí ẩn.

Nhưng mà theo số lượng sát thủ tử vong tăng mạnh, nhân thủ Tứ Quý lâu cũng đã thay đến ba lần, thương vong càng không ít.

Hai nhóm nhân thủ trước, có tới mười lăm người chiến tử, chín người còn lại cũng đều chịu trọng thương, cho dù được tiếp ứng trở về, nhưng cũng đã không còn năng lực tiếp tục xuất chiến trong chiến dịch này nữa.

Lấy kết quả này mà nói, Tứ Quý lâu tổn thất ít người hơn, nhưng bên sát thủ lại cảm thấy vui mừng hơn, bởi chiến lực cao cấp hai bên còn chưa biết thế nào, nhưng về mặt nhân thủ thì bên sát thủ chiếm thượng phong, cho dù tỉ lệ thương vong có thảm trọng hơn, nhưng lại không tạo thành ảnh hưởng với chỉnh thể cuộc chiến.

Tam tôn của Tứ Quý lâu thủy chung chưa từng hiện thân qua, khiến cho đám sát thủ không tránh khỏi nghi hoặc.

Tựa như tam tôn, không thèm để ý thương vong này thì phải?!

Đám sát thủ ở đây, đều là loại người có kiến thức, có đảm lượng, thủ đoạn cũng vô vàn, thế nhưng bọn hắn nhìn qua, lại nhận thấy rõ ràng, người của Tứ Quý lâu đều rất lạ mặt, lạ đến mức khiến người kinh ngạc.

Cao thủ Tứ Quý lâu từ đâu mà tới?

Nội tình Tứ Quý lâu, thực sự sâu đến thế sao?!

Chúng ta nhiều người như vậy, thế mà không có một ai nhận biết người của đối phương, đây rõ ràng là một vấn đề không thể không chú ý! Không ai biết cả, chẳng nhẽ đám người này từ trên trời rơi xuống?

Loại nghi hoặc này, cố nhiên tồn tại, nhưng cũng không chiếm mấy phần tâm tư.

Có thể trở thành sát thủ có danh hào, chắc chắn không phải hạng người tâm chí không kiên, giờ phút này có ưu thế nhân số tuyệt đối, một vài sát thủ uy tín lâu năm, thậm chí siêu cấp sát thủ cũng bắt đầu chuẩn bị nhập chiến, chiến cuộc vốn hơi chút cân bằng lập tức xuất hiện độ nghiêng nhất định.

Chí ít, đám cao thủ Tứ Quý lâu đang nghênh chiến hiện tại, lập tức cảm nhận được áp lực tăng mấy lần.

Hai người Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm ẩn thân trong chỗ tối, chăm chú nhìn đại chiến trong sân, hai người hiện có cùng một suy nghĩ: Trận này, đến cùng Tứ Quý lâu cử bao người tham dự?

Tiến thêm một bước, lại nghĩ: Thực lực Tứ Quý lâu, đến cùng mới hiện ra mấy thành?

Nhưng bất kể nói thế nào, cho dù hiện sát thủ chiếm thượng phong, nhưng trong lòng hai người lại thầm cay đắng khó tả.

Nguyên nhân rất đơn giản, liền như tam tôn dự đoán, hai đại tổ chức sát thủ, bị buộc phải làm như vậy!

Hai chữ trọng điểm nhất, bị buộc!

Bị buộc!

Vốn ban đầu bọn hắn đến Thiên Đường thành là muốn làm ăn, muốn kiếm tiền, chỉ cần giết một đứa nhỏ nào đó, hoặc một vị vương gia nào đó, hoặc là một tay công tử nào đó... Thế là được!

Chỉ cần làm được, là đại công cáo thành.

Liền có thể thu được thù lao phong phú, sau đó trở lại giang hồ, dù Ngọc Đường có muốn tĩnh bình Thiên Huyền, nhưng núi cao Hoàng đế xa, lại có thể làm gì được bọn hắn!

Nhưng tất cả chỉ là nghĩ, còn chưa kịp làm gì, người Tứ Quý lâu đã ngang ngược vọt lên.

Một đường giết giết giết...

Chúng ta đắc tội các ngươi hả?

Vô số thủ hạ đắc lực, cứ thế mà chết thảm, một số người vốn chấp hành nhiệm vụ, không hiểu sao đã bị giết. Rất nhiều nhiệm vụ cứ thế mà chết yểu, khó mà tiếp tục, cứ như vậy, buộc hai đại khôi thủ tự mình tìm tới, muốn xử lý cái biến cố này.

Bình tĩnh mà xem xét, hai người đều e ngại hung danh Tứ Quý lâu, sơ sơ cũng không có tính trực tiếp hưng sư vấn tội với Tứ Quý lâu, vẻn vẹn chỉ muốn hỏi một chút, hỏi rõ chuyện gì xảy ra, liệu có hiểu lầm gì không... Sau đó nghĩ cách hòa giải.

Nhưng... Chỉ có ngần ấy yêu cầu, Tứ Quý lâu cũng không chịu cho!

Vẫn trực tiếp khai chiến, cường thế động giết!

Trực tiếp đẩy hai tổ chức lên mặt đối lập, hơn nữa còn giết chóc không ngừng!

Cách làm như vậy, không thể nghi ngờ chẳng khác nào đẩy cả sát thủ khắp thiên hạ lên đối lập với Tứ Quý lâu.

Vì cái gì?

Không biết làm như vậy là rất ngu sao?!

Cách làm như vậy, hiển nhiên không nên xuất hiện với Tứ Quý lâu.

Thế lực Tứ Quý lâu tuy lớn, có thể cường thế động giết tổ chức sát thủ mạnh nhất thiên hạ như Sâm La đình, giết đến mười không còn một, đây là sự thật, nhưng mà căn cứ tình báo biểu hiện, biến cố lần đó xuất hiện bởi Sâm La đình gây chuyện, cố tình nhằm vào Tứ Quý chi chủ Xuân Hàn Tôn Chủ, mới khiến Tứ Quý lâu phản công đại quy mô, có thể nói là làm việc có nguyên nhân.

Nhưng mà hiện tại, lại đột nhiên ra tay với hai đại tổ chức sát thủ khác, điều này cũng thực quá bất thường?

Hận Biệt Ly cùng Hồng Trảm nghĩ đến nát óc, cũng không thể hiểu đến cùng có chuyện gì xảy ra.

Chỉ cảm thấy mơ mơ hồ hồ.

Nếu nói đến cái chết của Băng Tôn Giả, Hồng Trảm đúng là có góp phần, nhưng cái chết của Băng Tôn Giả rõ ràng có nội tình, nếu phải nói cho rõ, đạo lý vẫn không phải trong tay Tứ Quý lâu!

Thế nhưng, vấn đề lớn nhất hiện tại, Tứ Quý lâu căn bản không thèm phân rõ phải trái, chỉ có hung hăng giết người, ngươi có thể làm sao?!

Bị động ứng chiến, sau đó để đến mức như hôm nay, thế mà vẫn không thể hiểu được nguyên nhân chân chính?!

Đây cũng là lần đầu, hai đại thủ lĩnh gặp phải chuyện quỷ dị như này.

- Cảm giác duy nhất hiện tại của ta, chính là sau chuyện này có một bàn tay thúc đẩy.

Hận Biệt Ly nhíu mày:

- Cảm giác này dù có chút mơ hồ, thậm chí hoàn toàn không có căn cứ nào để nói, thế nhưng ta khẳng định, nhất định có tồn tại.

Hồng Trảm cũng thở dài một hơi:

- Ta càng có cảm giác này, trước đó bất kể làm chuyện gì, cũng không không thuận như mấy ngày nay. Nhưng lần này tới Thiên Đường thành, từ đầu đến cuối không có nửa chuyện được như ý, không, há chỉ phải là không như ý, mà rõ là ngồi trong nhà cũng bị họa từ trời rơi xuống, muốn tránh cũng không tránh được... Tựa như có người nào đó cố tình thôi thúc, nhưng ta hoàn toàn không tìm được nửa điểm đầu mối.

- Bởi vì người có thể làm như vậy, căn bản không nên tồn tại.

- Điều càng đáng sợ hơn, tình báo mà Tứ Quý lâu nắm giữ, không khỏi cũng quá đáng sợ a, chúng ta ẩn nấp khắp nơi, rất nhiều còn ẩn trong nhà dân, tùy cơ mà đổi vị, căn bản không cần báo lên, ngay cả người mình cũng không biết, có thể nói là thần không biết, quỷ không hay, nhưng mà người Tứ Quý lâu vẫn có thể nắm bắt chính xác, một người nối tiếp một người... Đồng thời giết chết!

Hận Biệt Ly hít một hơi:

- Tứ Quý lâu thực sự có mạng lưới tình báo đáng sợ như vậy sao?

- Hơn nữa, người Tứ Quý lâu dường như phát điên vậy... Điều này, thực sự bình thường sao?!

Hắn nhìn vào trong sân, giờ phút này, lại có hai tên cao thủ Tứ Quý lâu bị sát thủ vây công, phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Sau đó, lập tức lại có ba tên cao thủ Tứ Quý lâu từ trong phòng lách mình qua, bù đắp chỗ trống.

Nhưng mà lần này lại khác những lần tước, có bốn người bỗng xuất hiện từ trên nóc phòng. Bốn người này vừa xuất hiện, lập tức khiến không trung như bị xé ra một vết máu, máu tươi bắn khắp không trung.

Rất nhiều sát thủ còn chưa kịp xuất thủ, vẫn còn trong trạng thái ẩn tàng, đã bị bốn người khóa chặt phương vị, cường thế đánh giết.

Trải qua biến cố này, tình thế chiến đấu lập tức biến đổi!

- Tứ Quý lâu thay đổi chiến lược.

Lệ quang trong mắt Hận Biệt Ly lóe lên, lập tức hạ lệnh:

- Thay đổi đấu pháp!

Thanh âm của hắn, rung động bầu trời đêm.

Tất cả sát thủ, đều đang nghe theo chỉ huy của hắn, bắt đầu thay đổi chiến thuật của mình.

Bết kể là có được hay không, nhưng mệnh lệnh này của Hận Biệt Ly, đã khảm vào sâu trong óc đám sát thủ ngày thường độc lai độc vãng này.

Tình hình chiến đầu ngày càng thảm liệt, song phong đều phải nhận tổn thương nặng nề.

Màn đêm vốn yên tĩnh bình hòa, đã sớm bị giết chóc ở đây đánh vỡ.

Vân Tiêu Dao đứng ngoài quan sát, đã sớm một bước truyền lệnh:

- Quan phương, quân đội Ngọc Đường không được phép tham tiếp cận phạm vi ngàn trượng, mỗi người quản lý chặt thuộc hạ của mình, tất cả đều án binh bất động.

- Kẻ trái lệnh, chém!

Cứ để bọn hắn chó cắn chó a, tốt nhất là cùng chết sạch... Mới tốt.

Thậm chí, đám cao thủ tuyệt đỉnh đứng sau, cũng chết sạch thì...

Càng tốt!

...

Cũng trong đêm này.

Lăng Tiêu Túy cõng một người, mang theo kiếm quang lạnh thấu xương phóng tận lên trời, đạp không mà đi.

Bên cạnh hắn còn có Độc Cô Sầu, cũng mang theo một thân lửa giận.

Phượng Huyền Ca chậm hơn một bước, nhưng cũng chỉ cách có một khắc đồng hồ sau cũng theo đó mà đi.

Ba đại cao thủ, hai trước một sau, cùng đi về một địa điểm nào đó.

...

Trên đỉnh Linh Phong sơn.

Hai đạo nhân ảnh, một sáng một tối, nhìn lên bầu trời đêm, lẳng lặng chờ đợi.