Ta Là Chí Tôn

Chương 612: Mau thả Đại Bạch Bạch

Đương nhiên, nếu muốn thỏa mãn những yêu cầu này nhất định phải được xây dựng trên cơ sở có tài nguyên sung túc, nếu không có thực lực kinh tế cực cao, muốn tạo được căn cứ như vậy trong Thiên Đường thành này, chẳng khác nào chuyện trong thần thoại!

- Lăng Tiêu, đến cùng quan hệ của ngươi cùng vị Vân công tử này thế nào?

Vấn đề này, đã sớm im lìm trong lòng Độc Cô Sầu cả đêm.

- Quan hệ rất tốt.

Lăng Tiêu Túy cười cười:

- Ngươi không cảm thấy tiểu tử này rất thuận mắt sao? Đối với hắn, ta không có bất luận thứ gì cần keo kiệt.

Độc Cô Sầu gật gật:

- Tiểu gia hỏa này thực sự rất thuận mắt, nhưng tổng thể còn chưa đến mức khiến ta ngươi dùng lễ hạ giao tình a. Ta muốn nghe ngươi nói thật.

Lăng Tiêu Túy cười ha ha:

- Chỗ tốt của hắn, nếu ngươi không tự trải nghiệm, vậy hết thảy những gì ta nói đều chỉ là nói xuông, tin rằng ngươi ở đây một thời gian sẽ rõ, cùng hắn làm bạn, chưa hẳn chỉ là cơ duyên của hắn.

Độc Cô Sầu thản nhiên nói:

- Hy vọng là vậy đi.

- Thương thế của ngươi thế nào rồi?

Lăng Tiêu Túy nói.

- Không sao.

Độc Cô Sầu cười khổ một tiếng:

- Chỉ là bị chút ám thương thôi, đối phương có thể bức ta dùng Thương Tình kiếm, tình hình chiến đấu như thế, sao ta có thể không chút thụ thương.

Lăng Tiêu Túy nhẹ nhàng gật đầu:

- Vạn sự cần cần thận, tuyệt không thể qua loa.

Hiển nhiên Độc Cô Sầu cũng không để ý lắm:

- Chuyện này sao ta có thể không hiểu, chỉ là thực lực của niên tinh sinh kia tuy vượt dự đoán của ta, nhưng còn chưa tới mức có thể chân chính làm ta tổn thương được, xác thực không sao.

Nói tới đây, đột nhiên khẽ ngưng mắt:

- Đó là cái gì?

Đột nhiên duỗi một ngón tay, một cỗ lực lượng mạnh mẽ giải phóng ta, hút mạnh một con mèo trắng nhỏ đang nằm trên nóc nhà, mèo con meo meo kêu lớn, nhe răng trợn mắt, tức giận xoay người, liều mạng giãy dụa, thế nhưng giãy không thoát.

Độc Cô Sầu đem mèo con đặt trong lòng bàn tay, vừa nhìn vừa tấm tắc lấy làm lạ:

- Lăng Tiêu, ngươi xem xem, thủ đoạn ẩn hình của thứ đồ chơi nhở này xác thực không tầm thường, một mực tiềm hành đến tận đây mới bị ta phát hiện... Thực sự khó lường nha...

Nói nói rồi đột nhiên im bặt, mở to hai mắt nhìn, đột nhiên kinh ngạc kêu một tiếng:

- Lăng Tiêu, cái này... Thứ đồ chơi nhỏ này không phải mèo a!

Xoa xoa nắn nắn vật nhỏ trogn tay, lăn qua lộn lại giơ lên nhìn.

Lăng Tiêu Túy cười thở dài, thầm nghĩ Độc Cô Sầu đã bao lâu không xuất thế? Thế mà ngay cả một con mèo cũng phải phân biệt lâu như vậy, nghe thanh âm còn không nghe ra sao? Meo ô meo ô... Chẳng nhẽ lão hổ nhà ngươi kêu như vậy? Mà dù có kêu như vậy, cũng sẽ không nhỏ như thế a...

Đành phải đưa mắt nhìn qua.

Vừa nhìn, không khỏi cũng kinh ngạc bật thốt:

- Đây là... Thôn Thiên báo? Thôn Thiên báo non sao lại có thực lực như vậy?

Tiểu gia hỏa đáng thương dãy giụa trong lòng bàn tay Độc Cô Sầu, nhưng dưới sức mạnh của Độc Cô Sầu áp chế, đừng nói là giãy dụa bỏ trốn, cho dù muốn biến đổi hình thể cũng không thể làm được, nổ lực đưa cái đầu nhỏ nhìn Lăng Tiêu Túy, ánh mắt mở to, cực kỳ đáng thương, khiến người nhìn thấy mà không kìm lòng nổi.

Lúc này, một bóng trắng thoáng hiện, một thanh âm lạnh lùng vang lên:

- Ngươi là ai? Còn không mau thả Đại Bạch Bạch!

Người tới chính là Bạch Y Tuyết.

Dưới ánh trăng, Bạch Y Tuyết mặc một bộ bào còn trắng hơn tuyết, dánh người thẳng tắp, kiếm mi tà phi, phong thái bức nhân, hai mắt chất đầy sâm nhiên chi ý.

Hắn đưa tay đè lên chuôi kiếm, lạnh lùng nhìn qua hai người, chiến ý dào dạt.

Nếu không phải hiện đang ở Vân phủ, Bạch Y Tuyết biết đối phương cũng không giống người ngoài, không chừng đã rút kiếm động thủ.

Tiểu gia hỏa này, chính là Đại Bạch Bạch.

Gia hỏa này, mỗi ngày đều từ chỗ Niếp Niếp trở về Vân phủ một chuyến, gặp mặt nô đùa cùng các huynh đệ. Chỉ là trong thời gian rồi, do thiếu mất hai huynh đệ, Đại Bạch Bạch không những nóng lòng như lửa đốt, càng thêm lo nghĩ muôn dạng, không biết Nhị Bạch Bạch cùng Tam Bạch Bạch lúc nào mới có thể trở về, lòng thầm nhớ mong, Đại Bạch Bạch càng trở về càng thấy khó chịu.

Nào nghĩ tới, hôm nay mới trở về, còn chưa kịp đáp xuống đất, liền đã bị người bắt lại!

Chuyện này chưa từng xảy ra a.

Đại Bạch Bạch thầm gào thét trong lòng, lão tử không phòng bị, đã bị ngươi bắt vào tay?! Đây là nhà ta nên ta mới không phòng bị như thế, có gan ngươi thả ta xuống, chúng ta làm lại.

Chỉ tiếc mặc cho nó kêu thế nào, Độc Cô Sầu cũng không hiểu nửa chữ.

Coi như thực sự không nghe hiểu, Độc Cô Sầu cũng chưa chắc sẽ làm thế, kết quả đã quyết định từ lâu, không cần thử lại.

Mặc dù con non Thôn Thiên báo trước mắt này có thực lực vượt xa bình thường, nhưng thế nào có thể lọt vào trong mắt Độc Cô Sầu cùng Lăng Tiêu Túy? Kinh dị đến cực hạn, cho dù có hoàn toàn cảnh giác, dù toàn lực ứng phó, đối mặt thực lực tuyệt đối, kết quả cũng không có gì thay đổi.

- Hả? Nếu như ta không thả thì sao? Ngươi dám thế nào?

Độc Cô Sầu nhìn Bạch Y Tuyết, không khỏi thú vị hỏi thăm.

- Không thả...

Bạch Y Tuyết còn chưa kịp nói chuyện, chỉ nghe một người nói:

- Nếu ngươi không thả... A a a a, phải hỏi bản công tử có đáp ứng hay không...

Lời nói này xuất hiện, chỉ thấy một người xanh biếc dào dạt xuất hiện, bước bước ba động đi qua.

Độc Cô Sầu thầm thấy thú vị, bật cười:

- Ngươi là ai?

- Bản công tử chính là...

Người tới vừa đi tới, mới kịp nói nửa câu, lại thấy Lăng Tiêu Túy, bản năng kêu một tiếng sợ hãi, quay người co cẳng chạy lùi, trong miệng thầm lẩm bẩm:

- Ta muốn đi tiểu, nhà xí ở đâu ta?

Vừa thì thầm, vừa phi tốc chạy nhanh.

Chỉ một cái nháy mắt, đã sớm không còn bóng dáng.

“...”

Độc Cô Sầu nhất thời im lặng.

Con hàng này chẳng lẽ bị thần kinh? Cả người áo xanh còn chưa đủ gây mắt, khẩu khí lại còn rất trâu bò... Kết quả chưa kịp nỏi hết câu đã xoay người chạy? Lấy cớ cũng quá kém, đi tiểu? Đêm hôm khuya khoắt lại chạy đến giữa sân mà tìm nhà xí? Nhà xí của ngươi để giữa sân sao?

Quả thực ăn nói bừa bãi, không thể nói lý.

Khóe miệng Lăng Tiêu Túy khẽ nở nụ cười dị dạng, đây không phải là... Đứa nhỏ của nhà kia ngày đó sao? Lại có thể nhớ rõ ta, không nói cái khác, trí nhớ thực sự không kém...

Đông Thiên Lãnh một đường chạy vội, cơ hồ kém chút tè ra quần.

Lúc này hắn chỉ cảm thấy choáng váng, bàn chân cũng không ngừng run lên.

Lần trước gặp phải lão gia hỏa này, kém chút tiểu tiện tại chỗ... Lần này, tiểu gia hỏa này, lại kém chút đi tiểu!

- Ta phát hiện, đời này của ta có số gặp phải đám cao thủ tuyệt đỉnh, hơn nữa còn hết người này tới người khác.

Đông Thiên Lãnh thầm run rẩy.

Ban đầu vốn hắn cũng không định đi tiểu, nhưng vừa bị dọa giật mình, lại thực sự bắt đầu buồn đái.

Thầm nghĩ, đứng thêm một hồi, đoán chừng thực sự ra quần...

Bước nhanh tới nhà xí...