Ta Là Chí Tôn

Chương 594: Độc Cô Sầu tới

Chuyện này đã xác nhận.

Vân Dương cũng có thể thở nhẹ một hơi: đại năng như thế, há có thể để nhi tử của mình thân hãm tử kiếp, vạn kiếp bất phục? Nữ nhi có thần quang hộ thể, nhi tử sao lại không có?!

Cho nên, bát ca không chết.

Ít nhất tới tám thành là còn sống!

Thậm chí, chẳng những bát ca không chết, mà đám huynh đệ khác cũng đều có thể bình yên, cái này cũng có thể thuận đường giải thích, ngũ tẩu, bát tẩu sao lại đột nhiên mất tích, hơn nữa còn mất tích ly kỳ như vậy, hiện tại xác nhận nếu có đại năng như vậy ra tay, vậy có mất tích ly kỳ hơn nữa cũng có thể giải thích hợp tình hợp lý!

Nhưng lúc này Kế Linh Tê thêm càng nhiều câu hỏi.

“ta là ai... Cha mẹ ta là ai? Hồng quang trên người ta là sao?”

Thể xác tinh thần Kế Linh Tê lâm vào hỗn độn chưa từng có, cùng lúc đó còn có một phần oán hận sinh sôi.

Hiện tại sự thực ngưng trước mắt, trên người nàng có hồng quang thần dị, phụ mẫu nhất định đều là tuyệt thế đại năng, nhưng họ có tu vi lợi hại như vậy, vì sao lại muốn đem nhi tử, nữ nhi của mình vứt bỏ!

Để cho chúng ta phải ăn nhờ ở đậu, cơ khổ không nơi nương tựa mà lớn lên?!

- Ta không tin các ngươi mạnh như vậy lại không nuôi nổi chúng ta! Ta càng không tin các ngươi có thể hạ cấm chế như vậy lại không tìm được chúng ta! Ta càng không tin các ngươi đều đã chết!

Kế Linh Tê cắn chặt môi dưới, sắc mặt quật cường.

Chuyện này, sự thật rõ ràng.

Cấm chế có thể kích phát vì ngoại lực, có thể tồn tại lâu dài như vậy, chứng tở người thi cấm nhất định còn sống!

Đây là sự thực không thể chối cãi, không có gì để nói!

Nếu người thi cấm cho Kế Linh Tê đã chết, như vậy cấm chế đã sớm biến mất!

Đây là đạo lý mà mọi người đều biết.

Nhưng nếu ngươi còn sống, lại có năng lực thông thiên triệt địa như vậy, sao vẫn còn muốn đem con của mình ném lại trần thế cơ cực giãy dụa?

Kế Linh Tê cố nhiên tin tưởng ca ca mình chưa chết.

Nhưng đối với tin vui này, nàng cũng không có bao nhiêu cảm giác vui sướng. Cả người như bị một cỗ cảm xúc khó nói bủa vây.

Mà Vân Dương đối với tâm tình này của Kế Linh Tê, sau khi biết rõ, cũng không biết phải làm gì.

Cho dù lấy khẩu tài của Vân Dương hắn, muốn khuyên cũng không biết mở miệng thế nào!

...

Cảm xúc thất lạc của Kế Linh Tê kéo dài suốt một ngày, liền chậm rãi điều tiết qua.

Sở dĩ duy trì thời gian dàu như vậy, vẫn là bởi vì một câu nói của Vân Dương: có phụ mẫu hay không, kỳ thực, có gì khác biệt a?

Đếm đó Vân Dương nói phá như thế, Kế Linh Tê cảm thấy vô cùng bi thương, trong lúc nhất thời bất luận lời an ủi nào cũng không thể lọt tai, hơn nữa đêm khuya, Vân Dương cũng không tiện lưu lại, trực tiếp cáo biệt rời đi, khiến cho tiểu cô nương phải một mình nghĩ ngợi.

Thế nhưng cho đến ngày kế tiếp, ròng rã một ngày, Kế Linh Tê cơm nước không vào, mặt mũi tiều tụy, hai vầng mắt thâm đen kia, chỉ sợ đêm qua cũng không ngủ được, đến bữa, Vân Dương tự mình đưa đồ ăn qua, thế nhưng Kế Linh Tê vẫn luôn miệng không đói, không muốn ăn...

Vân Dương không thể nhịn được nữa, trực tiếp mở miệng, nói mấy câu.

Kế Linh Tê đột nhiên nghe lời ấy, lập tức ngây ngẩn cả người, giống như bị trực kích tâm linh, tâm sự cõi lòng đẩy hết lên mặt bàn.

Gương mặt lạnh lạnh quanh năm của Vân Dương, cũng không khỏi hiện lên mấy phần lo lắng, từ từ nói:

- Linh Tê, ngươi biết không? Ta cũng là cô nhi, vân tiêu dao vương gia không phải cha ruột của ta, ta cũng như người và bát ca vậy, cũng không biết cha mẹ ruột của mình là ai.

- Đây vốn là tiếc nuối lớn nhất cả đời ta, nhưng người sống một đời, nếu bọn họ còn sống, bọn họ đến nhận ta, ta tự nhiên sẽ hiếu thuận với bọn hắn. Nhưng nếu bọn họ đã không có ở đây, ta vẫn phải sống tốt với mình.

- Kỳ thực, có một số chuyện nghĩ thông nhìn thấy, ngươi sẻ cảm thấy thực ra cũng chỉ như vậy, thân là cô nhi, oán trời trách đất cũng chả làm gì, còn không phải vẫn đã sống tới hôm nay sao?!

- Nghiêm ngặt mà nói, tình huống của ngươi còn tốt hơn ta cả trăm lần, trải qua chuyện hôm nay, ngươi còn biết cha mẹ ngươi còn sống, lại là tồn tại cấp đại năng, quan trọng hơn là bọn hắn đều rất quan tâm ngươi. Trên người ngươi có bày cấm chế thần dị như vậy, một khi gặp nguy hiểm liền sẽ khởi động phòng thân. Tâm ý này, chẳng lẽ ngươi không thấy sao?

Vân Dương khôi phục khuôn mặt tươi cười hàng ngày, hai mắt hòa nhã nhìn Kế Linh Tê, lại từ nói khẽ:

- Linh Tê, ngươi biết không, lúc ta xác định trên người ngươi có hộ thể thần quang, ta đã hâm mộ ngươi cỡ nào!

- Thậm chí là ghen ghét, là oán hận!

Vân Dương nhẹ nhàng hít một hơi, mỉm cười nói:

- Cha mẹ của ta... Không để lại cho ta cái gì!

Vân Dương nói xong câu đó, trực tiếp bước ra ngoài, không nói nhiều thêm một câu.

Kế Linh Tê lập tức ngẩn người.

Nếu nói như vậy, so sánh như vậy, đúng thực là nàng hạnh phúc hơn Vân Dương nhiều.

Chí ít nàng có ca ca, còn có hộ thể hồng quang...

Mà hắn, lại thực sự không có gì!

Bóng lưng Vân Dương vẫn thẳng tắp như cũ, nhưng Kế Linh Tê lại có thể cảm giác được, trong bóng lưng thẳng tắp như tùng kia, đeo theo rất nhiều đìu hiu cô quạnh, không nhịn được mà đau xót, dưới sự xúc động, há miệng kêu lên:- Vân Dương.

Vân Dương trở lại, trầm tĩnh cười một tiếng:

- Hả?

Kế Linh Tê dựa vào khung cửa, lấy hết dũng khí, nói:

- Ngươi không cô độc, ngươi còn có ta!

Vân Dương gật gật đầu, nở nụ cười sáng rỡ, vẫn còn có chút bất đắc dĩ tự giễu, lại quay người rời đi.

Lúc này là lúc tâm tư Kế Linh Tê mẫn cảm nhất, lập tức cảm nhận được mấy phần ý lạ trong nụ cười của Vân Dương, không khỏi sững sờ, nghĩ nửa ngày mới hiểu được, không khỏi gắt một cái, khuôn mặt đỏ bừng:

- Tên hỗn đản này!

Vân Dương rõ ràng đang nói: có ngươi thì có lợi gì? Đụng cũng không thể đụng, sờ cũng không thể sờ...

Chỉ có thể tương kính như tân.

...

Lại ba bốn ngày trôi qua, thời tiết bắt đầu có chút ấm, nhưng mà thế lực khắp Thiên Đường thành vẫn không có ai dám có động tĩnh quá lớn.

Chỉ là cái gọi là không có động tĩnh quá lớn, dù là nhìn qua như không có việc gì, kỳ thực khắp nơi đều đã bắt đầu thăm dò.

Cũng ngày hôm nay, một lời đồn không chút dấu hiệu truyền khắp Thiên Đường thành.

- Ai, ngươi biết không? Phiến mây đen ngày đó, thực sự đúng là dọa chết người mà... Đó là một tên yêu ma, đến Thiên Đường thành chúng ta làm loạn, sau đó ngoài ý muốn gặp phải vân công tử, bị vân công tử một quyền đánh nổ!

- Vân công tử? Là vân công tử kia?

- Chính là Vân Dương vân công tử a, ngọc đường đệ nhất cao thủ!

- Cái rắm! Ngươi biết cái lông gì! Không nên nói lung tung, tên Vân Dương kia chỉ là một tay thiếu gia ăn chơi, thanh danh này của hắn cũng là nhờ cuộc sống hoàn khố của hắn mà đến, ngươi quên hắn từng là Thiên Đường thành đệ nhất hoàn khố sao, chỉ bằng cái tên này, cũng xứng đánh nổ yêu ma?!

- Nghe ngươi ba hoa chích chòe, chẳng lẽ ngươi biết đầu đuôi trong đó?

- Ta đương nhiên biết, thực sự không biết vân công tử trong lời ngươi nói là ai, vô duyên vô cớ làm ô điếm phong nghi cái thế cường giả. Ta nói cho ngươi biết, người hôm đó xuất thủ tiêu diệt yêu ma, là một sát thủ thần bí, sát thủ thần bí đó nhìn thấy yêu ma họa thế, hiện thân cõi trần, chỉ dùng một chiêu liều hoàn toàn đánh nổ yêu ma kia!

- Sát thủ? Ngươi nói cao nhân ngày đó là sát thủ?

- Chính là sát thủ, thiên chân vạn xác!

- Sao lại có thể có sát thủ lợi hại như thế? Lại nói sát thủ không phải nhận tiền giết người sao, từ khi nào lại xuất hiện một vị sát thủ trách trời thương dân như thế?!

- Sát thủ cũng chia dăm bảy loại, có người vì vàng bạc mà giết người, cũng có người vì thiên lý công đạo? Nếu không ngươi cho rằng tại sao tuyệt sát lệnh tồn tại, cho đến ngày nay vẫn mang theo vô hạn uy nghi?

- Không sai, nếu không phải tuyệt sát lệnh kia tái hiện, tuyệt thế sát thủ kia cũng vì tuyệt sát lệnh mà tới! Cơ duyên xảo hợp, nhân duyên tế hội, diệt sát ma đầu kia!

- Ừm, hừ, nhớ phải giữ bí mật cho ta, đây chính là đại bí mật, người bình thường không có tư cách biết.

...

- Ngươi biết không, yêu ma mây đen ngày trước, chính là bị một tên sát thủ thần bí giết chết.

- Sao ta lại nghe nói là vân công tử giết a...

- Ngừng lại! Chỉ bằng tên hoàn khố kia mà cũng xứng có thủ đoạn như thế? Ngươi không biết suy nghĩ sao...

- Nói cũng đúng, tên hoàn khố kia chỉ là một cái thùng cơm, sao có thể có thực lực như vậy!

...

- Ngày hôm đó ta tận mắt nhìn thấy, khi đó ta ở ngay trên tửu lâu, nhìn về đầu phố bên kia, rõ ràng có thể thấy được mây đen kia xông tới, thanh thế kinh thiên động địa, lao thẳng về hướng hậu viện của vân phủ, tựa như muốn nghiền nát vân phủ... Nhưng ngay lúc này...

- Thế nào? Mau nói đi! Đừng có thừa nước đục thả câu chứ!

- Hừ hừ... Trên đường, một lão đầu áo xám, lưng còng, nhìn qua rất bình thường, ngay khi mây đen hạ xuống, lão đầu áo đen đột nhiên ngẩng đầu lên! Wow!

- Wow cái gì, làm sao làm sao? Ừm... Lão đầu kia đến cùng là áo đen hay áo xám? Ngẩng đầu lên làm sao?

- Im miệng, ngươi con mẹ nó ngắt lời ta làm gì, mặc quần áo gì không quan trọng, quan trọng là lão đầu áo đen kia vừa ngẩng đầu, toàn bộ thiên không đều sáng lên, hai mắt lão đầu sáng lên, lập tức xua tán tất cả mấy đen!

- Oa!

- Sau đó lão nhân này nói: tuyệt sát lệnh hiện thế, há lại cho yêu ma làm loạn? Sau đó liền phóng người lên, một đạo kiếm quang đột nhiên hiện, chém nát yêu ma trên không trung!

- Sao đó thì sao?

- Sau đó lão đầu áo xám kia lại lần nữa khôi phục bộ dạng thường thường không có gì đặc biệt, nếu không phải ta tinh mắt, đoán chừng cũng không chú ý bộ thân thể sắp xuống mồ của lão, loại nhân vật như thần tiên này...

- Ngươi tận mắt nhìn thấy?

- Ta dùng tám đời tổ tông ra thề, nếu nói ngoa một chữ, trời tru đất diệt!

- Quá lợi hại, thực sự quá lợi hại... Đúng rồi, đến cùng lão đầu kia mặc quần áo màu gì?