Với tính cách vốn hồn nhiên ngây thơ của Bảo Nhi, cho dù là phòng bị hoàn thiện cực điểm cũng khó có thể đảm bảo hoàn toàn an toàn được. Trẻ con vốn thích chơi đùa, vốn phải ra ngoài, vốn phải ăn uống, vốn sẽ thèm vài món đồ chơi dễ thương.
Đây là bản tính của trẻ con, cho dù thế nào cũng không thể tránh khỏi.
Nhưng trong những nguyên nhân này, ngươi căn bản sẽ không hề biết cái nào có ẩn giấu cạm bẫy chí mạng.
Cho dù người giám hộ cường đại cỡ nào, thiên hạ vô địch cũng vậy, chỉ cần có chút sơ sẩy là sẽ âm dương cách biệt, sau đó dù có bổ cứu thế nào, tru sát kẻ mưu tính, báo thù rửa hận... Cuối cùng cũng vô ích.
Giờ trong thành Thiên Đường, người muốn dồn Bảo Nhi vào chỗ chết có thể nói là hàng ngàn hàng vạn! Hơn nữa những kẻ có sát cơ sát ý thịnh vượng nhất có dự định biến thành hành động, ai nấy đều là những kẻ nắm trọng quyền!
Vân Dương làm như vậy trên căn bản chỉ ngăn khả năng bị dụ dỗ hoặc lừa gạt.
- Sau này, bất kỳ ai không quen biết nói chuyện với con, con không cần để ý đến hắn, trong bất kỳ tình huống nào cũng vậy.
- Chỉ cần không phải đồ của nhà chúng ta, chúng ta đều không cần.
- Đừng nói vạn nhất, đừng tin tưởng vạn nhất, càng không được đặt cược vào vạn nhất, vạn nhất...
Vân Dương dừng lại một chút, thấy Bảo Nhi đang nhìn mình với ánh mắt đầy nghi hoặc thì không khỏi sững sờ, lập tức gọi Lý Nghênh Thu tới. Sau khi Vân Dương tự nói vài câu thì giật mình cảm thấy những gì mình nói có vẻ quá cao thâm, vượt quá phạm vi hiểu biết của Bảo Nhi. Hắn định giải thích cho dễ hiểu hơn thì cảm thấy vốn từ quá nghèo nàn nên quyết định gọi Lý Nghênh Thu tới bổ sung hoặc phiên dịch lại lời Vân Dương, để Bảo Nhi có thể hiểu được.
Có thêm Lý Nghênh Thu ở bên phiên dịch, Bảo Nhi không ngừng nháy đôi mắt to, mặt mũi đầy vẻ nghiêm túc ghi nhớ, cái đầu nhỏ không ngừng gật đầu.
- Hôm nay Bảo Nhi ngoan quá.
Lý Nghênh Thu khen một câu, vui mừng nói:
- Xem ra thành thị lớn thế này mới có thể giúp người ta tiến bộ được. Bảo Nhi vừa tới đây đã như biến thành một người khác, nghe lời thế này... Đáng yêu quá!
Tim Vân Dương lập tức co rút một cái, lặng lẽ thở dài một hơi.
Đêm đã khuya.
Bảo Nhi đã nằm ngủ.
Vân Dương gọi Lý Nghênh Thu ra.
- Sau này, Bảo Nhi bắt đầu hỏi học tập ở cường độ cao...
Vân Dương chỉ vào dãy thư tịch trước mặt:
- Nó phải nắm được tất cả những kiến thức này trong thời gian ngắn nhất, nắm một cách thuần thục. Hơn nữa, giờ có lẽ cô đã hiểu rõ Bảo Nhi có thân phận gì... Cái gì nó nên tiếp xúc nhất định không được sợ phiền phức, cái gì nó không nên tiếp xúc, nhất định không được có bất kỳ tiếp xúc gì!
- Vâng!
Trong mắt Lý Nghênh Thu lóe lên tia sợ hãi nhưng cũng có sự hưng phấn không nói ra thành lời.
Vân Dương nhìn nữ tử trước mặt, ánh mắt bình tĩnh.
Sau một hồi lâu hắn mới nói tiếp:
- Cố gắng làm việc, cái gì cũng sẽ có. Cô hiểu chứ?
Cơ thể Lý Nghênh Thu đột nhiên chấn động, nói:
- Rõ ạ, đa tạ công tử nhắc nhở.
Vân Dương phất phất tay để nàng rời đi, nhưng vẫn không an giấc, mà quay người chậm rãi bước đến thư phòng.
Vân Dương là ai sao có thể không nhìn ra biến hóa tâm thái của Lý Nghênh Thu. Đó là một loại... Một người vốn đã vô dục vô cầu với cuộc sống và nhân sinh, đột nhiên lại phát hiện mình có thể vấn đỉnh chí cao... Đây sẽ là một chuyển biến tâm lý cực kỳ to lớn!
Vào lúc này, tâm lý của Lý Nghênh Thu sao không có chút biến hóa gì được?
Nhưng Vân Dương cho phép loại biến hóa này tồn tại.
Trên thực tế, bất kỳ ai sau khi gặp tao ngộ như thế này, tâm hồ đều sẽ không ngừng gợn sóng, nếu quả thật lạnh nhạt không gợn sóng, mới là khác thường. Hơn nữa có thêm biến hóa này cũng sẽ khiến Lý Nghênh Thu có thêm khao khát quyền thế, từ đó càng quan tâm tới sự an toàn của Bảo Nhi và lời dặn dò của mình hơn.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, ít nhất trong thời gian mười năm sau này vẫn phải nghe theo lời Vân Dương, nói gì nghe nấy, không thể làm trái.
Nếu không sẽ bị giết như cắt cỏ.
- Trên đời này, khiến người ta căm ghét nhất là lòng tham và dục vọng của con người.
Vân Dương lẩm bẩm nói:
- Nhưng đáng yêu nhất cũng chính là chúng...
- Ta thích nhất người tham lam và dục vọng.
- Cho nên, trước nay ta cũng không phải người tốt, may mắn, ta không phải người tốt!
...
Ngay vào buổi tối ngày Bảo Nhi vào Vân gia.
Nửa đêm.
Một người lặng lẽ lẻn vào Vân phủ có ý định bất chính. Đáng tiếc người kia còn chưa kịp mò đến chỗ của Bảo Nhi đã gặp phải một người, một người áo trắng như tuyết, mặt mày lạnh lùng.
Bạch Y Tuyết.
Không nói nhảm, thậm chí không hề nói một câu nào, chỉ có kiếm quang nhẹ nhàng lóe lên, tất cả đều kết thúc.
Với cấp độ tu vi của Bạch Y Tuyết bấy giờ, cả Ngọc Đường có thể cản được một kiếm của gã chỉ có lác đác vài người hoặc gần như là không có. Thế này đúng là dùng dao mổ trâu cắt tiết gà, thật sự là dùng dao mổ trâu giết gà!
Hôm sau.
Nhìn thi thể thích khách bày trong sân, sắc mặt Vân hầu lạnh lùng, vung tay lên, nói:
- Đem thi thể đến Hình bộ. Những chuyện khác không cần để ý.
Cổng chính đã có người của hoàng cung đang đợi.
Mấy vị sư phụ phụ trách dạy vỡ lòng cho hoàng tử đều đã được hoàng đế bệ hạ cử tới. Vân Tiêu Dao nhìn thoáng qua, ai nấy đều là những người đức cao vọng trọng, học thức uyên bác, hơn nữa những người này còn có một đặc điểm chung là lập trường của họ đều rất công bằng, công chính ôn hòa.
Xem ra hoàng đế bệ hạ cũng tốn một phen tâm huyết để tuyển dụng nhân tài rồi.
- Bổn vương xem thử chuẩn bị của các ngươi trước đã.
Vân Tiêu Dao nói:
- Tiến độ học hành của Hoàng trưởng tôn bệ hạ có yêu cầu rất nghiêm khắc, không được có mảy may sai sót.
Nói xong lão liền kéo mấy người này sang một bên, rõ ràng là đến mật thất nói chuyện.
Dù sao, có vài lời không thể nào nói trước mặt mọi người được.
Ngoài ra, còn một nguyên nhân nữa đó là muốn chừa chút thời gian cho Vân Dương giảm xóc. Mặc dù không biết Vân Dương đã chuẩn bị như thế nào nhưng dù thế nào, Vân Tiêu Dao cũng muốn chừa cho hắn thời gian để xuất hiện mà bản thân lão cho là đủ.
Cả kinh thành mây đen u ám.
Vô số trù tính đang được tiến hành trong bóng tối.
Trong phủ của các hoàng tử như phủ Thái tử, phủ Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử...
Trong phủ của các quan lớn như thừa tướng, thái phó, thái sư...
Trong phủ các tướng Lãnh gia, Thu gia...
Còn cả các đại thế gia đã sinh tồn ở trong thành mấy chục năm thậm chí là mấy trăm năm...
Những thế lực này, những phủ đệ này gần như đều có những người hành tung quỷ bí ra ra vào vào, dáng vẻ vội vàng.
Sắc mặt ai nấy đều nặng nề, cho dù có che giấu thế nào thì cũng không thể nào thả lỏng được...
Có người tinh mắt nhận ra có vài người là cấm vệ của hoàng đế bệ hạ cũng cải trang xuất hiện trong thành Thiên Đường.
Có thêm một tầng nhận biết này, không khí thành Thiên Đường không khỏi có thêm vài phần quỷ dị.
...
Trong khoảng thời gian này hoàng đế bệ hạ rất bận rộn, mỗi ngày đều phải ứng đối với những công việc như khao thưởng tướng sĩ, luận công ban thưởng, ổn định tàn quân, trợ cấp cho những liệt sĩ anh dũng hy sinh đã hao hết tâm lực, gần như vùi hết toàn thân toàn ý. Cũng dưỡng như chính vì nguyên nhân này nên hoàn toàn không biết gì về sóng ngầm trong kinh thành, thậm chí căn bản chỉ thờ ơ không quan tâm.
Nhưng những vị thực sự hiểu rõ tâm sự của Hoàng đế bệ hạ thì thấy rõ, tuy mỗi ngày Hoàng đế bệ hạ đều dùng trạng thái tinh thần sung mãn nhất xử lý chính sự quốc sự, thế nhưng tính tình lại nóng nảy hơn rất nhiều, thủ pháp hành sự cũng cực đoan hơn rất nhiều.
Với thủ đoạn hành chính của Ngọc Đường Hoàng Ngọc Phái Tranh bệ hạ xưa nay mà nói, cho dù là với những quan viên rõ ràng có tâm tư bất chính thì đa phần cũng sẽ giơ cao gậy nhưng nhẹ nhàng hạ xuống, vừa đánh vừa xoa chứ không phải cực đoan mới đúng. Nhưng khoảng thời gian gần đây, phàm là những quan viên xử lý chính sự bị phát hiện xảy ra chút sơ suất nào đều sẽ bị quát mắng không chút lưu tình, còn có những kẻ trực tiếp bị bãi quan miễn chức, đuổi khỏi miếu đường, vĩnh viễn không thu nhận.
Cho dù là những lúc nghỉ ngơi, đôi mắt sẽ chăm chú nhìn vào hư không trước mắt, trong đó vẫn lóe lên sát cơ sắc bén.
Có điều, cho dù là người hiểu rõ tâm sự của Hoàng đế bệ hạ nhất cũng không thể thật sự lý giải được sự bi ai trong lòng Hoàng đế bệ hạ.
Trước đó bốn nước hợp vây bố sát, Ngọc Đường thân bị vây trong tử cục vong quốc diệt chủng, trăm vạn tướng sĩ xông pha chiến đấu, tre già măng mọc chôn xương sa trường; bây giờ chiến tranh đã dừng, chính là lúc luận công xin thưởng từ đó thu lấy dân tâm thiên hạ...
Đây là ý nên có, việc nên làm, chẳng có gì đáng trách, không có gì đáng nghi!
Vào thời điểm như thế này, đối với các tướng sĩ mà nói, thậm chí còn quan trọng hơn thời khắc tử chiến sa trường kia!
Bởi vì công tích cả đời sẽ được luận định vào ngày hôm nay.
Những gì hôm nay, người thân, cuộc sống sau này, sự kéo dài... là những thứ lúc ông thân nơi chiến trường biên cương nghĩ đến nhiều nhất...
Có thể nói là thứ quan trọng nhất, những chuyện khác đều có thể nhượng bộ vì chúng.
Nhưng vào thời điểm như vậy, vào thời khắc quan trọng như vậy, các nhi tử của mình, các hoàng tử kia không ai thèm nghe thèm hỏi, chúng thờ ơ, coi đây là việc không hề liên quan.
Còn có rất nhiều quan viên văn võ ai nấy đều như rơi mất hồn, chỉ quan tâm đến truyền thừa hoàng vị, lo nghĩ đế vị sẽ thuộc về ai!
Quả nhiên, đây mới là điểm xuất phát và quy tụ của lợi ích bọn họ sau này. Những cô thi quả mẫu, con côi liệt sĩ, đâu có quan trọng với tương lai của họ chứ!
- Tất cả đều là những kẻ lang tâm cẩu phế, không biết xấu hổ, những kẻ phát rồ! Trong lòng Hoàng đế bệ hạ im lặng nói.
Ánh mắt ông nhìn ngoài cửa sổ, một chuyện phiền lòng khác không khỏi hiện lên trong đầu:
- Người của Thiên Đạo Xã Tắc môn gì đó không phải nói muốn tới tìm trẫm sao? Sao đến giờ vẫn chưa có tin tức gì? Dĩ nhiên chuyện này càng sớm càng tốt, kéo dài quá lâu e sẽ xảy ra biến cố... Haizz, việc này không phải do trẫm quyết định được, giờ chỉ có thể đi bước nào hay bước ấy...
...
Sáng sớm hôm nay, một người mặc áo trắng đứng trên núi cao bên ngoài thành Thiên Đường, xung quanh là sương mù vây kín, giống như đang đằng vân giá vụ, siêu nhiên thế ngoại.
Người đó dõi mắt nhìn khí tượng thành Thiên Đường phía xa, nhìn rất lâu, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
- Thật kỳ quái.
Gã lầm bầm tự nói.