Ta Là Chí Tôn

Chương 535: Thiên Đạo Xã Tắc môn

Hoàng đế Bệ hạ hít một hơi thật sâu, sắc mặt nghiêm túc:

- Mau tranh thủ thời gian tìm kiếm ghi chép trong điển tịch đi. Trẫm bốn cho rằng biến cố lần này vẫn là do Tứ Quý lâu giở trò quỷ, mục đích cuối cùng cũng chính là bức bách người may mắn sống sót trong Cửu Tôn hiện thân, thế nhưng... Hiện tại xem ra, phán đoán này của Trẫm đã sai, mục tiêu lần này bọn hắn nhằm vào, có lẽ không phải Cửu Tôn, mà chính là... Toàn bộ Ngọc Đường!

Vân Hầu cũng là người thông minh, trong nháy mắt đã xuất hiện rất nhiều liên tưởng, hai người đồng thời minh ngộ, tốc độ tìm kiếm cũng nhanh hơn nhiều.

- Vậy Vân Dương... Xác định không phải là Vân Tôn?!

Hoàng đế Bệ hạ lại đột ngột hỏi.

Đối với chuyện này, Ngọc Đường Hoàng vẫn không thể yên tâm, chủ đề này vốn sớm đi qua, lúc này lại có ý định vòng vo trở về.

- Xác định không phải, thực sự không phải.

Vân Hầu nghiêm túc nói:

- Lần này ta dùng danh nghĩa của phụ hoàng làm đảm bảo. Ta đã dùng toàn tâm tra xét, liên tục xác thực hắn không phải là Vân Tôn!

Hoàng đế Bệ hạ thất vọng tới cực điểm:

- Nếu như vậy, chuyện này thực sự đúng là phiền toái... Thực vất vả mới xác định được một đối tượng tương đối khả nghi a...

Đề tài này cứ vậy dừng lại.

- ... Chờ Vân Tôn đem đứa nhỏ của ta đến, trước cứ để nó ở nhà của ngươi a.

Hoàng đế Bệ hạ thản nhiên nói:

- Ta vốn định để nó ở chỗ Lão Thu, có điều Lão Thu đang hôn mê bất tỉnh, còn không biết lúc nào mới có thể khôi phục thần trí, kế hoạch đã định có nhiều bất tiện, như vậy trước cứ để nó trong nhà ngươi, dù sao nhà ngươi cũng đủ an toàn ổn định, nhất là thuận tiện để đứa nhỏ kia trúc cơ.

Vân Hầu há hốc mồm, nói:

- Đặt ở nhà ta cũng được, nhưng... Đối ngoại phải nói thế nào?

Hoàng đế Bệ hạ kỳ quái nhìn Vân Hầu:

- Hoàng trưởng tôn! Đại hoàng tử chi tử, huyết mạch dòng chính của Hoàng gia. Cái này chẳng lẽ còn cần phải giấu giếm sao?

Vân Hầu lập tức nổi trận lôi đình, bi phẫn kêu lên:

- Ngọc Phái Tranh, tâm ngươi đúng là đủ độc a! Này rõ không phải là để ta trông một đứa bé, rõ là để cho ta một ngọn núi lửa a! Ngươi để đứa nhỏ nhận tổ quy tông, ta không phản đối, thế nhưng sau khi để đứa nhỏ nhận tổ quy tông, lại còn để ở nhà ta là có ý gì? Mấy tên nhi tử kia của ngươi chẳng phải sẽ đem Hầu phủ của ta thành chiến trường sao?!

Hoàng đế Bệ hạ lạnh lùng nhìn về xa:

- Đó chính là kết quả mà ta muốn.

Vân Hầu vì đó chán nản:

- Ngươi tính toán ta như vậy, cũng là an bài của phụ hoàng trước lúc lâm chung sao?

Hoàng đế Bệ hạ thâm trường nhìn Vân Hầu một cái:

- Lời nói này, tựa như ngươi có thể thay máu trong người vậy...

Vân Hầu nổi trận lôi đình, bi phẫn muốn chết muốn sống:

- Rõ ràng ta mới là nhỏ, hẳn phải được chiếu cố mới đúng, hết lần này tới lần khác, toàn là ta đi chùi mông cho ngươi? Thiên hạ này nào có đạo lý như vậy? Còn nói huynh trưởng như cha, đây chính là huynh trưởng như cha mà ngươi nói sao?!

Hoàng đế Bệ hạ đứng thẳng người, nghiêm túc nói:

- Đúng vậy a, đây chính là huynh trưởng như cha a. Kẻ làm tiểu đệ như ngươi, chẳng lẽ không phải nên hiếu thuận với cha mình, với huynh trưởng mình sao?! Đây vốn là nhân luân thiên tính a!

Vân Hầu trợn lồi mắt, chốc lát liền ủ rũ cúi đầu:

- Lão đại... Huynh trưởng như cha, nhân luân thiên tính còn có thể giải thích như thế a...

Hoàng đế Bệ hạ cười ha ha một tiếng, lập tức trịnh trọng nói:

- Tiểu Dao, chuyện này can hệ tới huyết mạch truyền thừa nhà chúng ta, còn can hệ tới đại nghiệp Hoàng tộc, càng can hệ đến... Tâm nguyện đời đời kiếp kiếp của Ngọc gia... Huynh đệ, nhất định phải giúp ta...

Hắn thở dài:

- Trẫm, để đứa nhỏ kia ở chỗ khác, không thể yên lòng được... Chỉ có để trong phủ của ngươi, mới có thể an tâm, chỗ ngươi cao thủ đông đúc, an toàn không ngại, tựa như ngươi nói vậy, nhìn quanh toàn bộ Ngọc Đường, không có bất kỳ ai có thể ngăn cản ngươi làm bất cứ chuyện gì...

- Ngoại trừ chỗ của ngươi, nhìn khắp cả Ngọc Đường, không còn nơi nào tạm coi an ổn, cho dù là để nó vào hoàng cung, để bên cạnh ta, ta đều không thể yên lòng, thực sự làm như thế, e là không cần tới ba ngày, đứa nhỏ kia đã phải chết oan chết uổng, ngươi nhẫn tâm nhìn thấy cảnh tượng như vậy sao? Đứa nhỏ kia là cháu ruột của ta, cũng là cháu trai của ngươi a...

Vân Hầu cũng không nhịn nổi mà trầm mặc lại.

Hắn không thể không thừa nhận, lời này của Hoàng đế Bệ hạ là sự thực.

Cho dù lão quân lâm thiên hạ, chấp chưởng hoàng quyền, nhưng... Coi như ở trong hoàng cung đại nội, lão vẫn không thể bảo hộ đứa nhỏ kia chu toàn!

Mà bắt đầu từ đây, hai huynh đệ bắt đầu trầm lại.

Trong Ngự Thư phòng yên tĩnh, hai người đều thầm cảm giác được, một cơn tinh phong huyết vũ, đang từng chút ấp ủ.

Mà cơn tinh phong huyết vũ này, đã định sẵn là không thể tránh nổi, ít nhất phải có tám chín thành... Chính là máu trong Hoàng tộc phải chảy...

...

- Tìm được rồi... Ngươi xem có phải cái này hay không?

Vân Hầu cầm một cuốn sách da thú rách nát, chỉ nhìn bộ dạng hiện tại của nó, cũng đã không biết là đồ vật của bao nhiêu năm trước.

Hoàng đế Bệ hạ đưa mắt nhìn qua, cẩn thận xem xét.

- Thiên Đạo Xã Tắc môn!

- Truyền ngôn, trên Thiên Huyền đại lục có một môn phái thần bí, môn phái này chưởng khống thiên hạ hưng suy. Cách mỗi ngàn năm sẽ xuất hiện truyền nhân hiện thế, hành tẩu giang hồ thiên hạ. Kinh lịch vạn năm ma luyện, tích lũy Thiên Đạo Xã Tắc hình, phù hộ thiên hạ, vạn dân yên vui. Thiên Huyền nhất thống, nghỉ ngơi lại sức.

- Thiên Đạo Xã Tắc, quân lâm thế gian, chưởng khống hưng suy, chưởng khống thành bại, thế thiên hành đạo, thế thiên chọn chủ. Vương bá thiên hạ, chưởng trung nhất niệm. Hiệu lệnh càn khôn, không dám không theo.

- Thiên Đạo hành giả (Người chấp hành Thiên Đạo), chính là Tiên Nhân đệ nhất Thiên Huyền...

Ghi chép trong cuốn sách da thú, chỉ có mấy trăm chữ ngắn ngủi.

Nhưng chỉ mấy trăm chữ này, đã đủ để Hoàng đế Bệ hạ cùng Vân Hầu hiểu rõ nguyên cớ của biến cố lúc trước.

Đại Hoang Tiên Nhân kia, rất có thể là xuất hiện từ Thiên Đạo Xã Tắc môn, về phần người thần bí bắt Đại Hoang Tiên Nhân kia đi, rất có thể chính là... Đương kim Thiên Đạo hành giả!

Mà người này, đã chọn Đông Huyền là người thắng cuối cùng.

- Chính là nó rồi!

Hoàng đế Bệ hạ thở phào nhẹ nhõm, trong ánh mắt lóe lên lãnh mang sâm nhiên.

Vân Hầu lại trầm mặc không nói, nhưng chiến ý kinh người, lại hừng hực phun ra.

Thiên Đạo hành giả?!

Nếu như nhất định đứng đối lập với Ngọc Đường, như vậy cho dù là Thiên Đạo hành giả, cũng phải chiến một trận rồi tính!

- Từ hôm nay, truyền lệnh xuống nhân thủ các phương, thu thập tất cả tin tức liên quan tới Thiên Đạo Xã Tắc môn!

Hoàng đế Bệ hạ nhàn nhạt nói:

- Thiên hạ mà chúng ta dùng xương máu giành lấy, tuyệt không có chuyện chỉ bằng một câu của ngươi khác mà thủ tiêu! Tuyệt không có chuyện như vậy, Trẫm, có chết cũng chống lại đến cùng!

Vân Hầu thản nhiên nói:

- Cùng lắm thì cá chết lưới rách!

Hai huynh đệ nhìn nhau cười hắc hắc, bầu không khí hài hòa chưa từng có.

- Khi lão tổ Ngọc thị chúng ta giành được thiên hạ Ngọc Đường, cũng không phải là được người nhường ngôi, mà là vượt núi đao biển lửa, chân ướt chân ráo chém giết mà thành, tuyệt không có chuyện được cái gì mà Thiên Đạo Xã Tắc môn truyền thừa. Mà Ngọc Đường hiện tại của chúng ta... Vẫn không cần Thiên Đạo Xã Tắc môn kia thừa nhận!

- Như vậy, tới đi!

...

Bận rộn cả một đêm.

Hoàng đế Bệ hạ cảm thấy đầu đau vai mỏi, cả người không được thoải mái, thế nhưng vừa nhìn thấy Vân Hầu rời đi, Hoàng đế Bệ hạ lại cảm thấy vô cùng thả lỏng, tinh thần vui sướng.

Giờ khắc này, hắn thực sự cảm nhận được tinh thần của mình nhẹ nhõm chưa từng có.

Còn tâm tình, cũng khoái hoạt khó hình dung!

- Đây mới là huynh đệ!

Hoàng đế Bệ hạ vui vẻ tự lẩm bẩm.

Đêm qua, hai huynh đệ như hóa thành đôi thùng rác, không ngừng va chạm, đem tất cả những tâm tình tiêu cực đổ cả ra ngoài.

Cảm giác này, thực sự vô cùng thư sướng.

- May mà trên đời này, còn có người theo giúp ta.

Hoàng đế Bệ hạ tràn đầy tình cảm nói:

- Nếu không... Trẫm, thực sự chỉ một người cô đơn a.

Câu này của hắn nói thực sự không sai.

Nhưng lời đêm qua nói, những hành động đêm qua làm, chỉ có thể nói, làm trước mặt Vân Hầu.

Cả thiên hạ này, ngoại trừ Vân Hầu, thực sự không thể làm vậy trước bất cứ người nào.

Ngay cả tâm phúc tuyệt đối của hắn, thậm chí thân thiết hơn cả thân huynh đệ như Thu Kiếm Hàn... Cũng không được!

...

Vân Hầu rời khỏi hoàng cung, trên mặt cũng treo một nụ cười.

Mặc dù sẽ phải đối mặt với vô số phiền phức, thế nhưng tâm tình hắn lúc này thực sự rất tốt, bất luận kẻ nào đứng đối diện cũng có thể nhìn ra được, tâm tình vui mừng vô hạn của hắn hiện tại.

- Thoải mái!

- Lão đầu tử, mặc dù chuyện ngươi làm thực không ra sao, đối với ta cũng vạn phần không công bằng, nhưng... Sinh cho ta một tên lão ca như vậy, đời này của ta, cũng đủ rồi.