Ta Là Chí Tôn

Chương 478: Tuyệt xử phùng sanh

Phó Báo Quốc trong mưa tên vẫn lù lù bất động.

Ánh mắt tỉnh táo mà sắc bén, mật thiết chú ý tới bất kỳ động tĩnh nào của Đông Huyền, không ngừng hạ lệnh, chỉ huy quân đội.

Hiện tại chính là thời khắc quan trọng nhất!

Vô số thân vệ chung quanh hắn nhao nhao giơ cao tấm chắn, đem hết khả năng cản lại những mũi tên lao đến như thủy triều, thỉnh thoảng lại có một tên thân vệ nào đó kêu rên, đó là bị mũi tên bắn trúng, nhưng lại không dám lớn tiếng kêu đau, e sợ làm giảm sĩ khí đồng đội, người trúng tên phát hiện phải chết, liền lập tức lui ra sau, bọn họ đều biết, bọn họ có thể chết, nhưng không thể chết ở đây, nếu là chết ở đây, sẽ chỉ tạo thành phiền phức cho huynh đệ đồng đội!

Trước sau chỉ mất thời gian một chén trà, đã liên tục có bốn năm mươi tên thân vệ chiến tử, nhưng mà cho dù trước lúc hy sinh, vẫn không có một người kêu rên nửa tiếng.

Phó Báo Quốc vẫn sừng sững đứng đó, không chút nhúc nhích, vẫn tiến tục ra lệnh, đâu vào đấy, không chút hỗn loạn!

Đối với tiễn vũ trút xuống, thoáng như không nhìn thấy!

Hắn không thể động!

Sự mệt mỏi cùng sĩ khí của binh sĩ Ngọc Đường hiện tại đã đạt đến cực hạn.

Hắn đứng ở đây, đã là thủ đoạn cuối cùng có thể sử dụng!

Chủ soái vẫn còn, vẫn cùng mọi người đồng sinh cộng tử!

Đây là một chút quy tụ cuối cùng của sĩ khí toàn quân.

Một khi Phó Báo Quốc dao động, sĩ khí sẽ ầm ầm đổ sụp, vỡ thành vạn phần!

Phó Báo Quốc vô cùng hiểu rõ điều này, càng sớm đã có giác ngộ.

- Coi như hôm nay ta có bị bắn thành con nhím, cũng phải đứng vững ở đây, chèo chống đến một khắc cuối cùng!

Đám thân vệ liều mạng đón đỡ Huyền Thiết tiễn trùng kích, từng dòng nước mắt rơi xuống:

- Đại soái, rút lui đi... Các huynh đệ không chống nổi nữa...

Phó Báo Quốc tổng có một ngàn thân vệ, mấy ngày chiến đấu, đến nay đã chiến tử hơn năm trăm người. Hôm nay có một trăm năm mươi người đến hộ tống, mà hiện tại chỉ còn không đến năm mươi người còn đang chiến đấu, đem hết khả năng bảo hộ Phó Báo Quốc!

Một trăm người còn lại đều đã sớm hóa thành nhím sắt, trên người cắm đầy Huyền Thiết tiễn!

Thân là thân vệ thiết thân của Phó Báo Quốc, đối với chuyện vì Phó soái mà chết, đám người bọn họ sớm đã có giác ngộ, nhưng giác ngộ là một chuyện, đối với nguy cơ trước mắt, bọn hắn có thể không chút do dự hy sinh vì Phó Báo Quốc, nhưng tình huống trước mắt, chính là đứng trước tử cơ, chỉ có nhanh chóng tránh đi mới kiếm được một đường sinh mệnh, thế nhưng Phó Báo Quốc vẫn đứng yên bất động, kết quả duy nhất, chính là tất cả cùng táng thân ở đây, cho dù tất cả thân vệ cùng hy sinh, cũng không thể thay đổi được kết quả!

- Nếu hôm nay Thiết Cốt quan bị phá, Phó Báo Quốc ta, liền ở đây báo quốc! Ta cùng người sớm đã có ước định, thề cùng tồn vong với Thiết Cốt quan, hôm nay chính là lúc Phó Báo Quốc ta thực hiện lời hứa!

Phó Báo Quốc chấn thanh hét lớn:

- Nếu như Thiết Cốt quan giữ vững, Phó Báo Quốc ta vẫn ở nơi đây!

Thanh âm đinh tai nhức óc, chém giết đến rung trời, vậy mà vẫn có thể nghe rõ từng chữ hắn nói.

- Giờ khắc này, Phó Báo Quốc ta, chính là Thiết Cốt quan!

...

Tiếng trống trận vang lên, Hàn Sơn Hà lãnh khốc hạ lệnh:

- Tiếp tục phái mười vạn viện binh, toàn lực công kích, đánh hạ Thiết Cốt quan cho ta!

Quân trận Đông Huyền lại mở ra, vô số binh mã như thủy triều xông tới, tiếng rống rung trời vang lên:

- Đánh hạ Thiết Cốt quan! Đánh hạ Thiết Cốt quan! Bắt sống Phó Báo Quốc!

Đám thân vệ đã không còn khuyên Phó Báo Quốc nữa, tất cả đều cùng tiết kiệm một chút sức, dùng sức này đối ứng với mưa tên đầy trời.

Người có thể trở thành thân vệ cho Phó Báo Quốc, đương nhiên đều là thân tín của hắn, đều là người hiểu tâm tư Phó Báo Quốc còn hơn chính mình, nếu đại soái của bọn họ quyết tuyệt đến thế, bọn họ cũng chỉ cần tận trung vì nước là được!

Điều bọn hắn cần làm, chính là đi trước đại soái một bước, trước khi bọn hắn chết hết, quyết không để đại soái ngã xuống!

Quân trận của Hàn Sơn Hà càng lúc càng nhanh, vọt tới càng gần!

Trong nửa đêm này, Hàn Sơn Hà đã nện xuống Thiết Cốt quan mười vạn binh mã, trạng thái lúc này đã không phải từ kinh người có thể hình dung nữa!

Mà phải là điên cuồng, cực độ điên cuồng!

Cái gọi là mười vạn, chính là số người đã ngã xuống, mười vạn nhân mã, nhét xuống Thiết Cốt quan

Bây giờ, lại lần nữa tiếp viện mười vạn binh mã, cường thế xông trận!

Tôn Tử Hổ mang theo huynh đệ Tây quân, lúc này đã chiến đấu tới chết lặng!

Mắt thấy binh sĩ hai phe, từng mảng từng mảng ngã xuống, sự rung động trong lòng đã sớm vượt qua cực hạn!

Hóa ra, Đông quân đánh trận như vậy!

Hóa ra, đây mới là chiến đấu với Hàn Sơn Hà!

Hóa ra, chiến đấu ở đây, lại huyết tinh tàn khốc đến vậy!

Cái gọi là đại lục đệ nhất danh tướng, thiên hạ đệ nhất hùng quan, Ngọc Đường đệ nhất quân, đúng thực là danh xứng với thực!

Từ tận đáy lòng Tôn Tử Hổ dâng lên một cỗ kính ý:

- Đông quân danh xưng Ngọc Đường đệ nhất quân quả là danh bất hư truyền, chúng ta xa xa không kịp, đời này cũng không thể nhìn tới bóng lưng!

Nhìn thân thể cao ngất trên cao kia, Tôn Tử Hổ chỉ thấy tràn đầy tôn kính: Phó Báo Quốc, không hổ là đệ nhất thế hệ trẻ quân đội Ngọc Đường!

- Đông quân là anh hùng, nhưng Tây quân chúng ta cũng không phải loại trứng mềm!

Tôn Tử Hổ đập bay ba tên địch xông lên đầu tường, chấn thanh hét lớn:

- Các huynh đệ, chúng ta hôm nay cũng cùng Thiết Cốt quan cùng tồn cùng vong, không thể để các huynh đệ Đông quân giành hết danh tiếng!

- Thề cùng chung mệnh Ngọc Đường, đồng sinh cộng tử, tồn vong không rời!

- Ngao ~~~

Vô số binh sĩ Tây quân cuồng hống, cảm xúc khuấy động chưa từng có.

Chiến cuộc càng lúc càng thảm liệt, cũng ngày càng phát triển theo hướng bất lợi, cũng không bởi vì Phó Báo Quốc bất chất hiểm nguy, sừng sững dưới mữa tên mà sinh ra nghịch chuyển!

Càng ngày càng có nhiều binh sĩ Đông Huyền ló đầu lên tường thành, còn có rất nhiều đã xông lên tường, triển khai thế trận giáp lá cà!

Chỗ cao.

Đội trưởng thân binh quơ trường kiếm, quơ tấm chắn, đem mũi tên bay tới đẩy bay, thế nhưng trên người Phó Báo Quốc cũng đã xuất hiện hai chi mũi tên!

Nhưng hắn vẫn sừng sững đứng đó, vẫn bình tĩnh chỉ huy, không mảy may bối rối!

- Đại soái...

Trong miệng đội trưởng thân binh phát ra tiếng kêu rên, trên vai hắn đã trúng một tiễn, lập tức lại một tiếng bi thiết.

Một tiếng bi thiết này cũng không phải đội trưởng thân binh phát ra vì

mình, mà là... Đại soái, ta không thể bảo vệ được ngươi...

Phó Báo Quốc đột nhiên đưa tay, trường kiếm treo trên hông lập tức rời vỏ, duy trì tư thế đứng nghiêm, tự mình huy động thủ kiếm, ngăn cản mũi tên, đồng thời đề thanh hét lớn:

- Lệnh, ba vạn thiết kỵ rời thành, nhất quyết tử chiến! Thiết kỵ cùng Báo Quốc quân còn lại, tản ra, hành động theo kế hoạch đã định, tổ kiến một đạo Thiết Cốt quan bằng người!

Đã là thời khắc cuối cùng.

Phó Báo Quốc biết, không thể thủ được nữa!

Mệnh hắn cũng không còn nhiều, cho nên lập tức phát ra một mệnh lệnh cuối cùng!

Cho dù là Phó Báo Quốc hắn hôm nay chiến tử, Hàn Sơn Hà, ngươi muốn vào Thiết Cốt quan, cũng ít nhất còn phải bỏ thêm mười vạn nhân mệnh!

...

Mệnh lệnh này vừa ra, đã thấy một đạo bóng trắng lóe lên, xuất hiện ngay bên người Phó Báo Quốc, kiếm quang huy động, lập tức chặt đứt toàn bộ các mũi tên phóng tới.

Độ tinh tuyệt của một chiêu này, khiến người nhìn mà phải than thở, nhưng mà bóng kiếm kia còn chưa dừng ở đó, kiếm quang mệnh mông tạo thành một đạo bình chướng bảo hộ Phó Báo Quốc!

Tất cả Huyền Thiết tiễn, dưới lưới sáng này, đều bị cắn nát.

Cùng lúc đó, một tiếng trống trận không chút dấu hiệu lại vang lên, liên miên không dứt!

Thùng thùng thùng...

Vô số binh sĩ Ngọc Đường như mãnh hổ xông lên, triển khai chém giết đối với đám Đông Huyền mới bước lên tường thành.

Thế nguy của Thiết Cốt quan bỗng dừng một chút!

Phía xa, một đạo nhân mã phi tốc lao tới, người cầm đầu tóc trắng bồng bềnh, vừa phi vừa quát:

- Phó Báo Quốc! Lão tử có lệnh, lập tức lui xuống!

Chợt nghe âm thanh này, tâm thần Phó Báo Quốc đột nhiên bông lỏng.

Thu Lão Nguyên soái đến rồi!

Viện binh mạnh nhất Ngọc Đường đến rồi, hắn rốt cục có thể chống đến khi Thu Lão Nguyên soái đến!

Vô số kỵ binh như thủy triều xông ra khỏi Thiết Cốt quan, liên tục không ngừng, tựa như vạn lưu quy tông, thế không thể đỡ!

Viện binh của Thu Kiếm Hàn, rốt cục đã đến!

Chạy tới đúng lúc Thiết Cốt quan nguy cấp nhất!

Phối hợp với thiết kỵ của Phó Báo Quốc, mười mấy vạn kỵ binh đồng thời xông ra.

Vẻn vẹn chỉ một cái công kích, liền đem quân đội Hàn Sơn Hà ép về nguyên địa, rốt cục không thể động đậy!

Lúc này, tiếng Hàn Sơn Hà vang đội trong doanh trướng.

Quân đội tiếp viện của hắn vừa mới xông lên đầu thành, lại như thủy triều rút lại, không dám ở thêm một lát.

Thiết Cốt quan gần như đã chắc vào tay hắn, mà Thu Kiếm Hàn chí ít cũng còn hai trăm dặm mới tới được, lại tựa như thần binh từ trên trời rơi xuống, nhất cử ổn thế cục, nghịch chuyển tuyệt cảnh Thiết Cốt quan!

Biết Thu Kiếm Hàn đến, Hàn Sơn Hà biết rõ chuyện này đã không thể thành, có tiến công cũng không làm nên chuyện, lập tức hạ lệnh lui binh!

Chỉ là lúc hạ lệnh, lại không kìm nổi mà thở dài một hơi!

Chỉ thiết một chút!

Chỉ kém một bước cuối cùng!

Nhiều nhất chỉ cần thêm nửa canh giờ, Thiết Cốt quan chính là của Đông Huyền!

Khi đó cho dù Thu Kiếm Hàn có tới, cũng không thể làm nên chuyện, khó mà xoay chuyển càn khôn!

Vì cái gì mà hết lần này tới lần khác, đúng vào lúc vi diệu nhất, người tuyệt không nên xuất hiện lại đột nhiên xuất hiện!

Chẳng lẽ thực sự là ông trời chiếu cố Ngọc Đường sao?!

Bất kể nói thế nào, trận ác chiến hôm nay đã không còn chút ý nghĩa!

Binh mã Đông Huyền lui lại!

Thiết Cốt quan cùng nhau phát tiếng reo hò!

Vô số binh sĩ thủ thành, vừa hoan hô vừa đặt mông xuống đất, nói cái gì cũng không bò dậy nổi.

Tiếng reo hò rung rời, vang vọng đầu tường.