Tốc độ di chuyển của chi đội ngũ kia cực kỳ nhanh chóng, chỉ luận tốc độ đơn thuần, hoàn toàn có thể áp đảo thiết kỵ Ngọc Đường, cùng hắc kỵ Đông Huyền, cho đến khi đội ngũ này xông tới, Phó Báo Quốc nhìn thấy rõ hình tượng của đối phương, lại càng thêm kinh ngạc.
Chỉ thấy đám người này, ngay cả khôi giáp cũng không có, chỉ một thân áo da, có thể nói là hình thù kỳ quái, thậm chí có ít người quần áo tả tơi, áo rách quần manh. Nhưng mà một chi đội ngũ như thế, lại lấy tư thái ngoài dự liệu, la hét cường thế gia nhập chiến cuộc!
Hơn nữa, mục tiêu lại là hắc kỵ Đông Huyền!
- Con mẹ nó có chuyện gì vậy?
Phó đại soái thực tình có chút không rõ cho lắm.
Hai chi kỵ binh đứng đầu đại lục đối chiến, lại có ngàn tên nhìn như mã tặc xông vào?
Đám gia hỏa này mượn gan ai mà lớn thế?
Muốn chết mà không nghĩ ra cách hả?!
- Người đến là Lang đạo!
Một vị phó tướng kinh ngạc nói:
- Từ trước tới nay, đám Lang đạo này không hỏi thị phi, không xem lai lịch, gặp ai đoạt đó, chưa từng có ngoại lệ, càng là đối tượng mà địch ta đều muốn diệt... Sao hôm nay, lại trợ chúng ta tác chiến? Hơn nữa lại còn trực tiếp xông vào quân trận, bọn hắn... Bọn hắn muốn tìm chết sao?!
- Lang đạo? Bọn hắn là Lang đạo?
Phó Báo Quốc há to miệng.
Trong lúc nhất thời, lại không biết nói gì cho phải.
Đối với đám giặc cỏ chỉ nghe qua truyền miệng này, Phó Báo Quốc tuy biết, nhưng theo hắn đám này chỉ là chút hoạn nhỏ, không đáng xuất động đại quân vây quét, vì vậy cũng buông xuôi bỏ mặc, chỉ một nhúm người như vậy, coi như tạo nghiệt, cũng không thể gây ra sóng gió quá lớn!
Chờ chiến sự kết thúc, tùy tiện phái qua một chi quân đội cũng có thể tiêu diệt!
Thế nhưng hiện nay, hành động của đối phương, xem như tương trượng thiết kỵ Ngọc Đường... Nhưng cũng quá hiếm thấy a? Đến cùng là có chuyện gì? Ai tới nhéo ta cái coi?
- Cho dù là xuất thân Ngọc Đường, có lòng muốn báo quốc, nhưng... Cũng quá xúc động, thực không biết tính toán, quá ngu đi?
Phó Báo Quốc lẩm bẩm nói:
- Thủ lĩnh Lang đạo này, hẳn là một tên mãng phu đi?
Phó Báo Quốc suy đoán không sai, Hà Đại Chùy thực sự là một tên mãng phu!
Nửa chữ bẻ đôi cũng không biết, chuyện bình sinh làm được chính là tàn nhẫn tranh đấu. Trước kia còn nghe lời quân sư của mình. Nhưng lần này hắn lại càng thêm tin tưởng ánh mắt của bản thân, vững tin chiến lực phe mình có thể quyết định chiến cuộc, lúc này mới cường thế nhập chiến!
Nếu như nhất định phải nói cổ quái, ngược lại chính là vị quân sư kia, từ đầu tới cuối không hề ngăn cản hành vi chịu chết này, ngược lại còn đi theo vọt vào quân trận!
Cũng chính bởi thế, Hà Đại Chùy mới chắc chắc quyết định của mình là đúng đắn, anh minh!
Mà giờ khắc này, Hà Đại Chùy vừa gia nhập vòng chiến, qua được mấy giây liền lập tức hối hận, cảm tưởng biết vậy chẳng làm, hối đến xanh ruột!
Hóa ra, ở phương xa nhìn lại, cùng với tự mình gia nhập chiến trường lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau!
Tu vi mỗi huynh đệ của hắn, đích xác là cao hơn bất kỳ một tên hắc kỵ thiết kỵ nào.
Thậm chí tốc độ di chuyển, cũng chiếm rõ ưu thế, ngay cả lực bộc phát, Lang đạo cũng không ở hạ phong!
Những thứ này, đều không có sai, Hà Đại Chùy một chút cũng không lầm!
Thứ sai duy nhất, kỳ thực chỉ có... Từ khi bọn hắn tiến vào chiến trận, thình lình phát hiện, thứ mà chúng luôn tự hào thực ra lại chả là cái gì... Nhiều lắm cũng chỉ có thể tính là quả rắm!
Một đối một, Lang đạo đối kỵ bịnh có thể xưng vô địch!
Ba đối ba, Lang đạo vẫn có thể toàn thắng, hắc kỵ thiết kỵ biết điều, liên thủ nhắm vào một người, may ra có thể kéo theo một mạng.
Mười đối mười, chiến sự vẫn là Lang đạo chiếm ưu thế, chín thành là Lang đạo mất nửa, kỵ binh chết hết!
Có điều nếu trăm người đối chiến, Lang đạo nhất định phải thất bại, sinh cơ duy nhất cũng chỉ có thể nhờ tốc độ hơn một bậc mà chạy trốn.
Còn đại chiến ngàn người, xác thực sẽ có đại thắng thậm chí là toàn thắng như Hà Đại Chùy suy nghĩ, có điều toàn thắng là kỵ binh, ngàn người Lang đạo khó tránh khỏi ác mộng hủy diệt!
Về phần trước mắt... Quy mô đại trận giao phong, Lang đạo hoàn toàn không sức chống lại, chỉ có thể chờ bị tàn sát!
Đúng vậy, chỉ có thể chờ bị tàn sát!
Chuyện vừa ra tay có thể thay đổi chiến cuộc, từ đó kiến công lập nghiệp như trong suy nghĩ của Hà Đại Chùy, căn bản không thể xuất hiện! Thứ nhìn thấy duy nhất... Tám trăm huynh đệ của hắn nhập chiến, vừa xông vào chiến trận không đến mười giây đã chỉ còn không đến một phần ba!
Hắn không thể tin nổi, chỉ mấy cái nháy mắt, ngẩng đầu nhìn lên chỉ phát hiện Lang đạo may mắn sống sót không đến hai trăm người!
Cái này... Quá nhanh!
Bọn hắn còn chưa kịp xuất chiêu, vừa nhập chiến trong nháy mắt đã bị binh khí của hắc kỵ từ bốn phương tám hướng đâm tới, còn một đám tiễn vũ như bão hắt tới.
Lang đạo nhao nhao ngã ngựa, phàm là người rơi xuống ngựa, lập tức bị giẫm thành thịt nát!
Hắc kỵ không chút hao tổn!
Hà Đại Chùy như thấy như bị đại chùy đánh trúng, trong lúc nhất thời đầu váng mắt hoa!
Lúc này, một người thư sinh ăn mặc trang phục Lang đạo lấy thân thể đơn bạc ngồi trên lưng ngựa, quơ trường kiếm trong tay xông lại, bên cạnh còn ba tên hộ vệ đi cùng.
Đó là quân sư cùng ba tên đầu lĩnh, chính là mấy người tu vi cao nhất trừ Hà Đại Chùy, cũng chính bởi vậy, mấy người mới có thể kéo dài hơi tàn đến nay.
Chỉ có điều, đợi đến khi bọn hắn vọt đến bên người Hà Đại Chùy, đã chỉ còn lại hai người, trong đó một người đã bị gọt sạch vai trái, mắt thấy căn bản không sống nổi.
- Đại ca, đi mau...
Người quân sư kia vung vẩy trường kiếm, kiếm quang sưu sưu, uy thế dị thường, hắc kỵ bốn phía nhất thời không thể tiếp cận. Chỉ có điều mặt người này ửng hồng không bình thường, hiển nhiên dùng bí pháp thiêu đốt tiềm lực sinh mệnh nào đó, mặc dù có thể sính uy nhất thời, nhưng tuyệt khó lâu dài, đợi đến khi sinh mệnh nguyên khí kiệt quệ, cũng chính là một khắc cuối cùng của hắn!
- Đại ca mau vào quan!
Quân sư khàn giọng hét lớn:
- Có chuyện hôm này, Lang đạo tiêu vong hủy diệt, đại ca ngày sau phong quan phong đất đều có thể, chỉ xin huynh chớ quên thắp một nén hương cho các huynh đệ!
Hà Đại Chùy nghe vậy như bị sét đánh, trợn tròn tròng mắt:
- Ngươi... Làm sao ngươi biết?
Trái tim của hắn bắt đầu run rẩy.
Mưu đồ mà hắn chôn giấu...
Người quân sư kia đau thương cười một tiếng:
- Ý nghĩ của đại ca... Các huynh đệ đều biết... Thế nhưng, đại chiến sắp tới, Lang đạo sớm muộn đều phải hủy diệt... Coi như không bị giết sạch, cũng sẽ bị chết đói... Nếu có thể dùng tính mệnh các huynh đệ, đổi cho đại ca một con đường vinh quang xán lạn... Mọi người cũng vui lòng!
Thân thể Hà Đại Chùy run rẩy mãnh liệt, kém chút ngã xuống lưng ngựa, điên cuồng kêu lên:
- Các ngươi biết rõ là vậy, còn muốn đi tìm chết...
Một lời chưa hết, hắn đã cứng họng không nói ra lời.
Cùng lúc đó, một trận mưa tên bắn xuống, điểm rơi chính là Hà Đại Chùy.
Mà Hà Đại Chùy đang tâm thần thất thủ, trong lòng tràn đầy mở mịt, lại thêm vô lực chống đỡ, chuẩn bị bị đâm thành con nhím.
Hà Đại Chùy thất thần đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tên đầu lĩnh mất một tay kia nhảy người nhào tới, xả thân ngăn mưa tên cho hắn, cả người quấn lại như một con nhím, ánh mắt vẫn nhìn Hà Đại Chùy:
- Đại ca... Đi mau... Các huynh đệ liều mạng xông trận... Chính là vì tiền đồ của đại ca... Dù sao đều phải chết... Chớ có cô phụ tâm ý của các huynh đệ...
Thanh âm đến đây lập tức tim bặt, thân thể đầu lĩnh kia cứ thế rơi xuống, chỉ có con mắt vẫn lo lắng nhìn Hà Đại Chùy, đồ từ dần dần nở rộng.
Vô số kỵ binh ầm ầm lao tới, trực tiếp đen ánh mắt lo lắng kia bao phủ, Hà Đại Chùy liều mạng chém giết, liều mạng phản công, đem hết khả năng chiến đấu chỉ để nhìn lại huynh đệ của mình một chút, nhưng mà chống qua được đoàn kỵ binh, cũng chỉ nhìn thấy một đoàn thịt nhão dưới đất...
Vố số đao kiếm thương mâu, vẫn không dừng mà chào hỏi hắn.
Lúc này, hắc kỵ thực sự hận đám mã tặc này đến chết!
Hà Đại Chùy tính sai, cả bàn cờ tan nát. Thế nhưng chung quy rằng bọn hắn nhập chiến, ảnh hưởng đến đại cục, mã tặc dù đã bị diệt, nhưng đúng như phán đoán của Hà Đại Chùy, cây rơm đè chết lạc đà, thành công đảo loạn trận hình hắc kỵ, thiết kỵ chớp thời cơ, trắng trợn tàn sát, giành được ưu thế cực lớn, càng sắp thành công đem ưu thế chuyển thành thắng thế, đại hoạch toàn thắng!
Mà thế cục này, vô luận là thiết kỵ hay hắc kỵ đều đã hiểu rõ, đã thành kết cục đã định, không thể nghịch chuyển, vấn đề còn lại chỉ là thời gian!
Cho nên hắc kỵ tự nhiên hận đám mã tặc xông loạn này, nhất định trước khi toàn quân bị diệt, giết chết toàn bộ mã tặc, nếu không nào có thể nhắm mắt?!
Nhất là tên mã tặc đầu lĩnh, hắn không chết đám người tuyệt không bỏ qua!
Quân sư mã tặc vẫn liều mạng huy kiếm, tiếp tục thôi động chút dư uy cuối cùng bảo vệ Hà Đại Chùy xông ra ngoài, Hà Đại Chùy vừa vung vẩy hai thanh đại chùy, vừa rơi lệ.
Ta tính toán như vậy... Nhưng ta không nghĩ tới mọi người sẽ chết thảm như vậy, tất cả đều vẫn lạc sau một trận chiến...
Ta nghĩ rằng, ít nhất có thể có tám thành huynh đệ đi theo ta vào quan, cùng nhau chuyển tặc thành binh...
Hiện tại, vậy mà chỉ còn hai người?!
Sau một tiếng gào thét, người quân sư kia lộ ánh mắt tuyệt vọng, một thanh trường mâu đen nhánh đã hung hăn đâm xuyên bụng hắn, từ sau lưng sinh sinh đâm ra trước.
Quân sư dùng chút sức cuối nắm chặt trường mâu, một kiếm bổ đầu Hắc Mâu kỵ sĩ, lại lập tức huy kiếm đâm vào mông chiến mã của Hà Đại Chùy, tê thanh liệt phế:
- Đi mau a~~~
- Nhớ kỹ, sau này không được tự tác chủ trương, vạn sự phải nghe chỉ huy...
Câu nói sau cùng của quân sư còn chưa hết, một cây đao đã chặt tới tay phải hắn, lại có ba thanh trường mâu không phân trước sau đâm vào thân thể.
Hô một tiếng, một đao tật tốc lướt qua, câu nói sau cùng của quân sư mã tặc còn chưa xong, đầu đã xoay tròn bay lên.