Trước đó một lòng trở lại, đám chiến mã vô chủ cũng không nghĩ tới bất cứ điều gì, anh dũng lao nhanh, theo đại quân một đường xông về. Cho tới lúc này mới cảm thấy không thích hợp.
Trước đó còn có vô số đồng bạn ở bên, vẫn chưa phát giác bất ổn. Nhưng lúc này tướng sĩ trở về đơn vị, những chiến mã vô chủ này lập tức cảm thấy dị thường, đầu ngựa trái đung phải đưa, sợ hãi tìm kiếm đồng bọn của mình.
Lão gia hỏa sớm chiều ở chung, lúc này sao lại không còn trên lưng ta nữa?
Vì sao? Vì sao không cưỡi ta nữa?
Ngươi đi đâu rồi?
Chiến mã mờ mịt hí dài, bất an vểnh móng, chờ mong tìm kiếm hình bóng quen thuộc trong đám người.
Đột nhiên, một thớt chiến mã hí dài, dựng thẳng người lên, móng trước co lại, quay đầu nhìn tứ phương, hiển nhiên đang cật lực tìm kiếm chủ nhân của mình, nhưng mà trong ánh mắt càng lúc càng hoảng sợ, bi thương.
Sau nửa ngày tìm kiếm, hai ngàn thớt chiến mã bỗng đồng thời bi thống hí dài.
Thanh âm kia rơi vào trong lỗ tai, khiến người không tự chủ mà sinh ra cảm giác tê tâm liệt phế.
Phó Báo Quốc cũng ảm đạm cúi đầu.
Hơn hai vạn bảy ngàn thiết kỵ trở về, người người cắn chặt môi, không nói lời nào, lệ quang lại lần nữa lấp lóe.
Thậm chí, thiết kỵ xưa nay chưa từng hỗn loạn, lúc này cũng xuất hiện một chút mất tự nhiên.
Vô số chiến mã cảm nhận trên yên rỗng tuếch, không chịu không chế mà lần nữa đứng lên, cái mũi co rúm lại, phí công tìm thân ảnh quen thuộc ở bốn phương, tìm chủ nhân của mình.
Cái khung cảnh mờ mịt, bi thương, tịch mịch, thực sự nhìn mà buồn bã, bi thương...
Đột nhiên, tiếng hí dài nổi lên, một thớt chiến mã lao thẳng ra ngoài, chở theo yên ngựa trống không, lao như bay về lại chiến tường!
Chiến mã thông linh, hiển nhiên muốn trở lại chỗ mà chủ nhân của nó rời đi, tìm kiếm chủ nhân, trở về bên người chủ nhân, vĩnh viễn không chia lìa!
Có một thớt chiến mã dẫn đầu, mấy trăm chiến mã lập tức chạy theo!
Lông bờm trên cổ ngựa theo gió đung đưa, tràn đầy bi tráng dứt khoát!
- Ngăn bọn chúng lại!
Vương Định Quốc giật nảy cả mình, vội vàng quát chói tai.
- Ngăn không nổi!
Phó Báo Quốc ảm đạm lắc đầu:
- Bọn nó... Sẽ không trở lại...
Tiếng chiến mã hí dài vang vọng thật lâu, quân đội Đông Huyền đang quét dọn chiến trường, mấy trăm con ngựa ầm ầm vọt tới, hoàn toàn không để ý thân ảnh địch nhân, ngay trong đống đất bừa bộn, tỉ mỉ tìm kiếm.
Bọn chúng cẩn thận, nghĩa vô phản cố.
- Bắt lấy bọn nó!
Một tên phó tướng của Đông Huyền liếc qua, không khỏi vui mừng quá đỗi.
Những chiến mã thiết kỵ này, tùy tiện một con đều là bảo mã lương câu từ ngàn chọn một!
Một đoàn chiến mã vô chủ như thế, đột nhiên lao tới, quả như tài lộc trời ban, lão tử phát a!
Phó tướng Đông Huyền nóng lòng không đợi được, lập tức lao lên, chạy về một thớt cực phẩm chiến mã đang dựng mắt tìm kiếm!
Có người này dẫn đầu, đám binh sĩ Đông Huyền lập tức ùa lên!
- ... Chậm đã!
Một vị trung niên tướng lĩnh nhìn qua, lòng thầm biết không tốt, nhưng mà lên tiếng ngăn cản đã chậm.
Lại nói, coi như hắn lên tiếng sớm hơn nữa, đám tướng sĩ chỉ còn suy nghĩ trời ban bảo mã, cũng tuyệt sẽ không phản ứng!
Chí ít mấy trăm tên binh sĩ Đông Huyền đã xong tới, đã hòa cùng đám ngựa!
- Thớt này của ta!
- Ha ha, ta!
- Ta!
Mấy trăm chiến mã đang cật lực tìm đồng bạn, đột nhiên bị người lôi kéo, thậm chí bị người cưỡi lên, nào còn có thể nhẫn nại, táo bạo điên cuồng xông loạn nhảy loạn, một tiếng hí dài vang lên, một thớt chiến mã bị người nhảy trộm lên lưng vừa điên cuồng nhảy loạn, vừa điên xuồng cẵn xé, lại điên cuồng xông về quân trận Đông Huyền!
Con ngựa này đã sớm bị dây cương siết chặt, nhưng mà nó đã như mất lý trí, tốc độ lúc này như lôi đình sấm sét, bất kể phía trước có gì, chỉ biết vọt mạnh đi qua!
Tất cả chiến mã, đồng thời đau đớn rên lên, điên cuồng phi nước đại.
- Nhảy xuống! Mau nhảy xuống! Không muốn chết thì mau nhảy xuống!
Vị tướng lĩnh trung niên ở phía xa hoảng sợ rống to, hung hăng giậm chân. Những tên tân binh này cái gì cũng không hiểu!
Trên chiến trường, làm gì có ai dám đi chọc đám chiến mã mất chủ?
Chủ động trên chọc này, căn bản là muốn chết!
Bởi những chiến mã này, chung kết của bọn nó đã định sẵn, trở lại chiến trường, vốn là đến tuẫn chủ! Sinh tử, đối với đám chiến mã một lòng này, đã không còn trong phạm vi cân nhắc!
Nhảy từ trên người đám chiến mã phi nhanh này cố nhiên nguy hiểm, nhẹ cũng phải thương cân động cốt, nhưng thế nào cũng tốt hơn một mệnh ô hô!
Chỉ là rất nhiều binh sĩ leo lên lưng ngựa, căn bản không kịp nhảy xuống.
Chiến mã lao vun vút, như thiểm điện lôi đình, trong nháy mắt đã có kết quả.
Có chiến mã trực tiếp đụng đầu vào đại thụ, chẳng những tự đâm đến đứt gân gãy xương, ngay cả binh sĩ cũng cùng bị đâm chết!
Có con đụng đầu vào núi đá, đâm đến máu bắn tung tóe, quán tính khổng lồ khiến người trên lưng ngựa trực tiếp bay ra ngoài, rơi đến đầu rơi máu chảy!
Còn có càng nhiều chiến mã điên cuồng vọt vào quân trận, vừa đã vừa cắn, đem hết khả năng để phá hư, cho đến khi triệt để ngã xuống dưới đao kiếm của Đông Huyền. Thế nhưng chỉ mấy trăm thớt chiến mã nổi điên này, lại tạo thành hơn ngàn thương vong cho Đông Huyền binh tướng!
Một tiếng chiến mã hí dài, thủ lĩnh hắc kỵ Đông Huyền cưỡi một thớt thượng đẳng hắc mã chật vật chạy tới, chửi ầm lên:
- Ai cho các ngươi đi thu phục đám chiến mã này? Con mẹ nó muốn chết sao, lên chiến trường mà ngay cả chút thưởng thức này cũng không có?!
- Một đám hỗn trướng!
Vị thủ lĩnh hắc kỵ này gào thét như sấm.
Đối với những con chiến mã vô chủ kia, phương thức tốt nhất là dùng loạn tiễn bắn chết, tất cả những đối sách khác, đều sẽ phải chịu hao tổn, được không bù nổi mất!
Trong quân, một vị tướng lĩnh đằng đằng sát khí cầm theo một cây đao. Nổi giận nói:
- Trung tâm muốn chết sao? Lão tử muốn làm ăn thịt đám súc sinh này! Tất cả đều tan xương nát thịt, hài cốt không còn cho ta!
Thủ lĩnh hắc kỵ lập tức nổi giận, roi ngựa trong tay quất tên tướng lĩnh mới nói mấy trượng:
- Thật to gan! Chiến mã trung thành như vậy, ngươi lại dám ăn thịt bọn nó! Ngươi còn là người hay không?!
Nói xong vẫn chưa chịu bỏ qua, trực tiếp nhảy xuống ngựa, lại là một hồi điên cuồng ẩu đả.
Trong mắt, hiện lên long lảnh thủy sắc!
- Đem những chiến mã kia thu thập lại cho ta, chôn cùng... Đám binh sĩ Ngọc Đường chiến tử!
Thủ lĩnh hắc kỵ thở dài một tiếng.
Giờ phút này, vẫn còn vài thớt chiến mã chưa chết, co quắp gào thét trên mặt đất, thê lương chi ý nghe mà buồn...
Thủ lĩnh hắc kỵ thở dài, sải bước đi tới, nhẹ nhàng chạm vào cổ chiến mã sắp chết, nhẹ nhàng nỉ non an ủi, cương đao trong tay nhanh chóng gọn gàng cắm vào trái tim chiến mã, giúp nó ra đi nhẹ nhàng...
- An tâm đi, chủ nhân của ngươi, vẫn đang trên đường chờ ngươi, các ngươi lại có thể sánh vai rong ruổi, vĩnh bất chia lìa!
Hắn đứng dậy, toàn thân vẫn run lên vì tức giận, phẫn nộ quát:
- Đại kỵ quân lữ như vậy, vì sao còn có người không biết, vì sao lại còn muốn xúc phạm? Đám binh này là của ai?! Trả lời cho lão tử!
Tiếng rống giận dữ của hắn vang vọng không trung, tràn đầy ý bi phẫn.
- Có phải chờ chúng ta chiến tử, các ngươi cũng muốn cướp chiến mã của chúng ta hay không? Cũng sẽ muốn ăn thịt chiến mã của chúng ta hay không?! Có phải hay không?!
Hắc kỵ cùng thiết kỵ đều là lợi khí giết chóc trên chiến trường, đều là kỵ binh đứng đầu đại lục!
Hai bên có thể nói là đối thủ mạnh nhất của nhau, cũng là đối thủ duy nhất của nhau!
Giờ khắc này, đối với tao ngộ của đám chiến mã vô chủ, tự nhiên thấy cảm động lây, như tự mình gặp phải!
...
Ngọc Đường.
Tinh kỳ phần phật.
Mấy vạn tướng sĩ nghiêm cẩn cúi chào!
- Chiến mã, anh linh cùng tồn!
- Chúc các ngươi, trở lại bên người kỳ chủ, cùng đi cửu tuyền, vĩnh bất chia lìa!
...
Hai nước giao chiến, liên lụy tới ức vạn người.
Bất kể là nghèo hèn, quý tộc, hèn mọn, cao ngạo... Đều không thể thoát được vòng xoáy.
Hà Đại Chùy chính là trại chủ Hắc Phong trại, cái gọi là Hắc Phong trại, chính là một đám mã tặc tụ hợp, quanh năm rong ruổi muôn sông nghìn núi vùng đông tuyến. Cướp bóc, bất kể là Đông Huyền hay Ngọc Đường, phàm là kẻ được Hắc Phong trại nhận định là có tiền, đều bị cướp!
Hà Đại Chùy dù là người Ngọc Đường, nhưng xuất thân lại là con của một thợ rèn sơn dã, dốt đặc cán mai, một chữ bẻ đôi cũng không biết, có thể nói căn bản không có cái gọi là quốc gia dân tộc, sau khi phụ thân hắn qua đời liều ỷ vào một thân thần lực, mỗi ngày ngơ ngơ ngác ngác, cướp bóc mà sống. Từ từ thế mà thành thủ lĩnh hắc đạo.
Ỷ vào trang bị tinh lương, tám trăm huynh đệ thân thủ không tầm thường, làm ăn không vốn ít khi thất thủ, có thể nói tiêu diêu tự tại.
Càng bởi vì đám người này không hỏi quốc tịch, không quan tâm thị phi, những thương khách, người qua được mà chúng gặp phải, tuyệt không buông tha, danh xưng: Đông Cương Nhất Quần Lang!
Cư dân hai bên biên cảnh đều hận thấu xương đám sói này, thường ngày gọi là: Lang đạo!
Hà Đại Chùy xưa nay coi hai chữ Lang đạo này làm hổ thẹn, lại bởi hai chữ Lang đạo này. Tinh nghiên chiến thuật đàn sói, mỗi khi hành động đều lấy thế sét đánh mà bao quanh tứ phương, chen chốt mà tới, xong việc liền tứ tán mà đi, tới lui như gió, tụ tán vô thường.
Bất kể là Đông Huyền hay Ngọc Đường, đều sớm đã có ý muốn thảo phạt Lang đạo, nhưng nhiều lần vây quét, đều bị đám đám bọn hắn trốn vào thâm sơn, cuối cùng không công mà lui.
Thế nhưng theo từng đợt chiến tranh bộc phát, thời gian gần đây đám mã tặc này cũng không được dễ chịu lắm.
Đông Huyền thực hiện sách lược vườn không nhà trống, chậm rãi tiến lên, dọc đường đi vạn linh quy túc. Còn Ngọc Đường, lại biến bản thân thành tường đồng vách sắt, bất đột không chuyển, không chút kẽ hở!
Song phương đối chọi, tạo thành một hiện thực, Hà Đại Chùy cùng tám trăm mã tặc, từ từ cảm thấy sinh kế có vấn đề, cứ tiếp tục e là không ổn.
Mấy ngày nay, mỗi ngày hắn đều mang theo mấy huynh đệ, luẩn quẩn tuần tra phụ cận chiến trường. Hy vọng có thể tìm được một chút cơ hội nhỏ nhoi, làm chút sinh ý, đoạt một chút đồ. Nếu không làm việc, cứ để như thế khó tránh khỏi miệng ăn núi lở, mã tặc hành động vốn không ổn định, cực ít trữ hàng, trong thời gian này, bọn hắn cơ hồ đã tiêu sạch tài nguyên tích lũy!
Hà Đại Chùy cảm thấy da lưng bụng đã gần dính chặt vào nhau.