Ta Là Chí Tôn

Chương 431: Tin rằng các ngươi hiểu, ta muốn gì!

Đột nhiên, tiếng gió lưu thoán trên không trung càng lúc càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt.

Tất cả truy binh, kinh gặp một màn này cùng nhau phát hiệu lệnh, toàn bộ ngừng truy kích.

Hiện tại đuổi theo, còn có ý nghĩa gì?

Ngươi có thể chôn vùi phong vân, phá được thủy hỏa sao?

Giờ khắc này, Tử U quân đã không còn năng lực giết Vân Tôn!

Đây là chuyện mà Tử U quân không muốn thừa nhận, thế nhưng lại không thể không thừa nhận, bởi nó là sự thật, là hiện thực!

Nhưng mà bọn hắn ngừng, không có nghĩa là thiên tượng trên trời cũng ngừng, trong lúc nhất thời, gió nối mây phun, khuấy động chưa từng có, vô số mây đen bắt đầu tề tụ.

Từng đạo thiểm điện, lao nhanh trong mây, tựa như từng đầu ngân xà bò tới bò lui.

Bỗng nhiên, cuồng phong thổi loạn, lôi đình kinh hiện, tựa như ông trời vì chuyện gì đó mà bạo nộ, hung hăng bổ xuống mấy vạn đại quân!

Không trung truyền đến tiến đạm mạc:

- Hẳn là đã lâu không được thưởng thức tư vị này đi a? Dùng tính mạng của các ngươi để cảm nhận đi!

- Làm gì cũng được, nhưng vô luận thế nào, cũng đừng có vượt ranh giới làm người!

Mây, cũng là nước, thế nhưng nhẹ hơn nước, lơ lửng trên bầu trời, áp đảo cửu thiên!

Từ khi Vân Dương tu hành Thánh Thủy quyết, đối với vân tướng công pháp càng thêm một tầng trải nghiệm, càng từ lúc tiến vào Nguyệt Hồn giang, đem Thánh Thủy quyết tu đến tầng hai, lại càng có thể ngộ mới!

Ừm, nghiêm ngặt trên ý nghĩa mà nói, sự kết hợp vận dụng chư tướng thần công lại tăng thêm một bước!

Lúc này, Vân Dương lấy vân tướng công thể làm cơ sở, Thánh Thủy quyết làm dẫn, diễn hóa mây đen vô tận, phá chướng kết hợp phong lôi, tạo thành thiên tượng mưa to gió lớn, sấm sét vang đội, Tứ tướng hợp uy!

Trước kia Vân Dương cũng từng hóa thành mây đen, thế nhưng cũng chỉ có tác dụng che giấu tai mắt, ẩn nấp hành tung, lần này có Thánh Thủy quyết làm phụ, biến thành mây đen thực sự, kéo dài vô hạn, càng là đầu mối then chốt để kết hợp phong lôi!

Tiếng gầm thét trên bầu trời ngày càng giận dữ, lôi đình đầy trời cứ vậy trút xuống.

Vô số lôi điện tràn ngập bầu trời, tựa như lôi vũ mà xuống.

Quân đội Tử U tụ tập ở đây, nhất thời loạn thành một bầy, xem như chiến mà trải qua huấn luyện, đối mặt thiên tượng dị biến. Cũng phải khủng hoảng tới cực điểm, không chịu người không chế, chạy loạn bốn phía, giẫm đạp khắp nơi.

Càng có vô số binh sĩ Tử U bị lôi điện từ trên trời đánh xuống, kẻ may mắn thì máu thịt be bét, mình đầy thương tích. Còn càng có kẻ trực tiếp hóa thành than đen, sau một chốc, gió trên không trung càng lúc càng lớn, gió thổi tới, binh sĩ Tử U ngã trái ngã phải, người ngã ngựa đổ, căn bản không thể đứng vững thân hình, mở mắt không nổi, có không ít người bị thổi lăn tròn trên đất, trở thành mục tiêu giẫm đạp của đám chiến mã. Cùng với đó, lôi điện trên trời vẫn tiếp tục không ngừng rơi xuống, ác liệt tới cực điểm!

Ừm, chưa, binh sĩ Tử U còn chưa phải đối mặt với cục diện ác liệt cực điểm nhất, cực điểm vẫn còn ở phía sau, binh sĩ Tử U hiện tại nửa bước khó đi, lâm vào tình huống cuồng loạn chưa từng có. Đồng thời mặt đất cũng bắt đầu sinh dị trạng, nhiệt độ bắt đầu tăng cao, tuyến lớn chồng chất nhanh chóng hòa tan, chỉ mấy chục giây, trên mặt đã đã dần lộ ra các bụi cỏ, cây cối bốn phía cũng nhanh chóng trở nên khô ráo...

Bỗng một tiếng dị hưởng, một đám lửa vọt lên, lập tức lan tràn ra ngoài, trong nháy mắt tinh hỏa liệu nguyên!

Từ lúc Vân Tôn biến mất, đến thiên tượng đột biến, mây đen che trời, phong lôi hội tụ, thậm chí đằng sau thiên hỏa liệu nguyên, toàn bộ quá trình không đủ thời gian uống một chén trà, mấy vạn binh sĩ Tử U đã loạn thành một bầy, không có nửa điểm quân quy quẩn kỷ ngày thường.

Trong thoáng chốc, thân thể Vân Tôn từ phương xa tái hiện, vân mộ bộ áo vải, yên lặng tiến lên, đi bộ cũng như đi xa, tốc độ không phải rất nhanh chóng.

Nhưng, lại không có bất luận người nào dám đuổi theo!

Ngay cả đám cao giai tu giả đã đuổi đến phụ cận, ai nấy đều chôn chân tại chỗ, sắc mặt phức tạp, không người dám vọng động.

Thiên tượng như vậy, đã chứng minh thần thông của Vân Tôn đã khôi phục, càng chứng minh Vân Tôn đã thực sự kiêm tu chư tướng, hơn nữa còn dung hợp quán thông, hạ bút thành văn, điều khiển như thân thể!

Đối mặt với một vị Vân Tôn như vậy, thực sự không ai dám nói có thể khinh động!

- Sau nửa canh giờ, ta sẽ lại đến!

Một thanh âm lãnh đạm nội uẩn tàn khốc truyền đến:

- Hy vọng lúc đó, các ngươi có thể có người có thể cùng ta đối thoại!

- Tin rằng các ngươi hiểu, ta muốn gì!

Lời còn chưa dứt, thân ảnh Vân Tôn lại biến mất.

Thế nhưng tất cả đám người, đều ngây người tại chỗ, ngây ra như phỗng, phản phất như mất linh hồn!

Vô số người đều đang nghĩ: Hắn muốn gì? Hắn nói vậy có ý gì? Chúng ta biết cái gì? Tin chúng ta cái gì?! Vân Tôn, tên Ác Ma này đến cùng đang nói gì?

Thế nhưng, một vài vị tướng lĩnh tâm tư linh động, lập tức biến sắc, ngựa không dừng vó đem tin tức truyền về.

Tin tức này, quá quan trọng, nếu lát nữa Vân Tôn lại đến mà không có câu trả lời chắc chắn cho hắn, chỉ sợ... Hậu quả khó lường.

Hỗn loạn vừa rồi, chỉ là một lần cảnh cáo.

Nếu không toàn lực hành động, như vậy chỉ còn nước không chết không thôi.

Như vậy, điều đối phương cần, vô cùng quan trọng.

Đám tướng lĩnh này sớm đã tâm kinh đảm hàn.

Nếu đến lúc đó mà không làm được... Thực sự không cách nào tưởng nổi.

...

Trong Tử Long thành, tựa như vừa trải qua một trận thiên địa đại kiếp. Trận chiến này, cơ hồ đánh nát một nửa Tử Long thành, khắp nơi một cảnh hoang tàn, đổ nát thê lương.

Bi thương trong đó, khiến người không đành lòng nhìn tiếp.

Tận thế!

Một tên Vân Tôn vào thành, gây ra một trận chiến, lại tạo thành phá hoại như vậy!

Thậm chí, đây còn là Vân Tôn trong trạng thái không được đầy đủ, không thể vận dụng sở trường nhất của bản thân, nếu Vân Tôn có thể vận dụng, e là Tử Long thành lúc này đã sớm xong!

Vân Tôn, Cửu Tôn chi Trí Tôn, vậy mà lại là một tên Ác Ma, họa thế ma đầu như vậy!

Người trong thành, còn có truy binh ngoài thành, cùng nhau đưa ra một kết luận, Vân Tôn dùng hành động thực tế để chứng minh, người Tử U thậm chí là tất cả mọi người trong thiên hạ trừ Ngọc Đường, đều đưa ra một đánh giá...

Ác Ma!

Hoàng đế Tử U lúc này đang đứng trên công trình kiến trúc cao nhất Tử Long thành, không nói không rằng đưa mắt quan sát từng mảnh phế tích, nhìn con đường huyết nhục đúng nghĩa kéo dài hơn mười dặm. Thanh âm lọt vào tai, chỉ có vô số kêu rên thống khổ, không khỏi chậm rãi nhắm mắt lại!

Giờ khắc này, vị Tử U Đế Vương từng được Vân Dương khen ngợi là hùng tài đại lược, lại cảm thấy từng cơ vô lực.

Sự vô lực, thất vọng từ tận đáy lòng!

Ánh mắt hắn hiện tại, thậm chí có chút trống rỗng, có chút tan rã, có chút luống cuống, nhưng càng nhiều hơn là phẫn hận cùng bi thương...

Sau một chốc, ánh mắt hần dần lướt qua hơn hai mươi mấy vị đại thần bên cạnh. Tử U quân sư, văn nhân chi thủ, Tể tướng Lan Vô Tâm cũng ngốc trệ, mặt một màu tro, cả người như già thêm trăm tuổi!

Đó là một loại thần sắc không còn luyến tiếc sinh mệnh.

Hoàng đế Tử U có thể thấy rõ, đầu nguồn chuyện này chính là xuất phát từ mấy tên công tử tiểu thư đại gia tộc. Mà Tể tướng Lan Vô Tâm, càng là kẻ cầm đầu biến cố!

Chính lão già này, một tay đưa cừu nhân Vân Tôn mời vào thành!

Cũng chính là hắn, khẳng định Vân Tôn là Tà Y Tửu Thần Phượng Huyền Ca!

Vẫn chính là hắn, cổ động bản thân mình đứng ra cứu chữa Phượng Huyền Ca, để lôi kéo Phượng Huyền Ca cho Tử U sở dụng!

Càng chính là hắn, đem truyền quốc chí bảo Vẫn Tinh Chi Tâm cùng cả ngọc tỷ đưa đến tay địch nhân, truyền quốc chí bảo hủy tại chỗ, ngọc tỷ nhìn như trả lại nguyên vạn, thế nhưng thực tế thì sao? Tên Vân lão kia luôn mồm nói rút khí vận trong ngọc tỷ, phần nửa cũng không phải nói láo, càng không chỉ hảo tâm mà lấy một thành, phân nửa là đã rút toàn bộ...

Cuối cùng, vẫn chính là hắn, tự mình hộ tống Vân Tôn tới hình bộ, gặp được thích khách kia.

Chính là hắn, toàn bộ đều là hắn...

Hết thảy hết thảy, tể tương Lan Vô Tâm khó từ tội lỗi!

Sai lầm như vậy, nói là tội nghiệt ngập trời, chết trăm lần đều không đủ đã là nói nhẹ, nên đem tru di cửu tộc, quật mộ tiên thi!

Nếu đổi thành trước kia, Hoàng đế Tử U đã sớm thống hạ sát thủ, đem Lan Vô Tâm chém đầu cả nhà, tận tru cửu tộc!

Nhưng hiện tại, hắn không biết chuyện gì xảy ra, dù sao trong lòng không chút ý nghĩ hỏi tội Lan Vô Tâm.

Thậm chí, trong lòng còn có cảm xúc đồng tình.

Sau một chốc, Hoàng đế Tử U dùng ánh mắt sắc bén chưa từng có quay lại, nguy hiểm như chim ưng.