Chí Tôn lâu thuyền.
Thượng Quan Linh Tú đứng bên lan can, ánh mắt xa xăm.
Biến cố mấy bữa trước thực sự muốn hù chết Thượng Quan Linh Tú. Một toàn Vân phủ đang tốt tốt lành lành đột nhiên lại bị hủy thành phế tích!
Hơn nữa còn có vô số cao thủ xuất hiện, uy áp Thiên Đường thành, cường thế bao trùm Vân phủ.
Một bộ như muốn đuổi tận giết tuyệt,
Lúc đó Thượng Quan Linh Tú cũng mới nhận được tin tức của Tử U, đang chuẩn bị mang người xuất phát, nhưng không biết nghĩ thế nào, trực tiếp mang người chạy tới Vân phủ.
Trong đầu chỉ có một ý niệm: Nhất định phải nhìn thấy Vân Dương an toàn, mới có thể yên tâm rời đi.
Cuối cùng, rốt cục nhìn thấy Vân Dương không chút thương tích trở về, Thượng Quan Linh Tú triệt để yên tâm.
Sau khi xác nhận Vân Dương an toàn, Thượng Quan Linh Tú không ở lại thêm dù chỉ một lát, nhìn qua một cái, trực tiếp quay người rời đi.
- Cái này... Có lẽ đây là lần cuối ta có thể nhìn thấy người, ngày gặp lại còn vô hạn, níu kéo cũng vô ích...
Thượng Quan Linh Tú đứng trên đầu thuyền, quay đầu ngóng trông, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.
Lần này đi Tử U, Thượng Quan Linh Tú đã sớm dự định không thành công thì cũng thành nhân, thực sự không cách nào cam đoan an toàn của bản thân.
Hết thảy đều nhờ thiên ý, sinh tử sát bên người!
Lần này vào hang hổ, lại cần phải hoàn thành một chuyện gần như không thể hoàn thành, thực sự là cửu tử nhất sinh, thậm chí là thập tử vô sinh!
Nhưng ai bảo nàng là người Thượng Quan tướng môn!
Thượng Quan tướng môn, chỉ tiến không lùi, nghĩa chi sở tại, sinh tử thì có sợ gì?!
- Tử U, Tử U...
Thiên Huyền Linh Tú hít vào một hơi thật dài:
- Mặc dù đời này nhất định phải chôn xương ở đây, nhưng, có chết cũng phải làm cho thiên hạ kinh sợ! Dù là thân nữ nhi, nhưng dòng máu Ngọc Đường trong huyết quản này, cũng tươi đẹp hơn người khác!
- Báo cáo tướng quân, khoảng cách đến Tử Long thành, đường thủy còn bảy trăm năm mươi dặm.
Thượng Quan Linh Tú thản nhiên nói:
- Dùng hết tốc lực tiến về phía trước!
Nàng nhìn sông nước hai bên, sơn lâm vô cùng vô tận, lại vô ý thức sinh ra một cảm giác mờ mịt.
Nếu có một ngày, thiên hạ thái bình, không còn chiến tranh, nàng đi theo người trong lòng ẩn cư sơn lâm, không cần để ý hồng trần, như vậy thật tốt biết bao?
Chỉ tiếc, thân là hậu nhân Thượng Quan tướng môn, chỉ riêng sinh ra tưởng niệm này đã là chuyện xa vời.
Đời này kiếp này của nàng, chỉ sợ không có cơ hội như vậy.
Có lẽ không biết lúc nào vùi thân xuống đất, mới là kết cục đời này!
An tường hạnh phúc của một nữ nhi bình thường, cả đời này của nàng chỉ có thể vô vọng cầu xa.
Trên thuyền lớn, tất cả mọi người đều bị bao bởi một bầu không khí trầm mặc, con mắt không chút biểu lộ cùng nhìn về một phương.
Những người này đều là gia thần Thượng Quan gia tộc, mỗi người đều là dũng sĩ thân kinh bách chiến, nếu đặt họ trên chiến trường, tùy tiện một người đều là tồn tại cỡ sát thần, là đồ tể tiểu chuẩn “sách giáo khoa”!
Mà giờ khắc này, ánh mắt bọn họ đều biểu lộ một điều: từ khi đạp bước vào chiếc thuyền này, liền không còn tâm lý sống mà trở lại!
- Nhiệm vụ lần này, mặc dù có thể may mắn hoàn thành, nhưng những người này, mười có lẽ có một hai theo ta trở về...
Thượng Quan Linh Tú ẩm đạm lẩm bẩm.
Ngay lúc này...
Trên không trung truyền đến tiếng gió sưu sưu.
- Đề phòng!
Một tiếng cảnh báo vang lên, lập tức, đao quang lấp lóe, tám ngàn người đồng thời rút đao, thế mà như chỉ có một tiếng đao rời vỏ! Chỉnh tề đủ để rung động toàn thế giới!
Chỉ trong một hơi thở, một toàn đao trận đã thành hình.
Tám ngàn trường đao, chiếu rọi thế gian.
Thượng Quan Linh Tú đột nhiên thấy đầy kiêu ngạo.
Những chiến sĩ này, tuyệt đối là binh sĩ tinh nhuệ nhất đại lục!
Không thể nghi ngờ, không thể tranh luận!
Chiến trận cấu thành bởi tám ngàn đao khách này, chính là lực lượng chung cực của Thượng Quan tướng môn!
Có tám ngàn người này ở bên, dù phải đối mặt với bất cứ địch nhân thế nào, Thượng Quan Linh Tú cũng dám động thân tiến lên!
Cho dù đối mặt với thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng lòng tin chiến một trận!
Tám ngàn người như một!
- Ô ô ô...
Giữa không trùng truyền đến tiếng ô ô.
Thượng Quan Linh Tú ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy một đầy báo trắng to lớn, quanh quẩn trên không trung, hư không bay lượn.
Một con báo biết bay?!
Cái này kém chút khiến đôi mắt phượng của Thượng Quan Linh Tú bắn ra khỏi hốc mắt!
Thử hỏi trên đời này, có ai từng thấy một con báo biết bay?
Ừm, Thôn Thiên báo chính là cực phẩm Huyền thú hiếm có, toàn bộ đại lục cũng chỉ có một vài đầu, ngay cả Kiếm Tôn Giả ngày trước cũng từng chịu thiệt vì nghĩ rằng chỉ có một, lúc này mới chủ quan mà mất Kinh Châu. Tứ đại Tôn giả biết được có tới bốn đầu Thôn Thiên báo, rung động mà không hiểu nguyên nhân. Cho nên Thượng Quan Linh Tú không biết Thôn Thiên báo cũng là chuyện thường không hiếm!
Thực giống như sau khi Vân Dương tự cho là thực lực tinh tiến, liền có thể có thực lực khiêu chiến Tứ Quý lâu, nhưng sau khi đột nhiên biết thực lực kinh khủng của Tứ Quý lâu, kém chút hù bản thân tới mất lòng tin!
Thượng Quan Linh Tú chuyển ánh mắt qua, con bao này lượn vòng trên không trung, hiển nhiên thực lực cực kỳ mạnh mẽ, nhưng đối với hàng rào phòng ngự phía dưới dường như hoàn toàn không có dục vọng chiến đấu, chỉ ô ô kêu lớn.
Trong thanh âm tràn đầy hương vị ủy khuất.
Chúng ta là bằng hữu, tại sao lại đối với ta như vậy? Ta chỉ đến đưa tin, cần gì động đao động giết với ta, thực là không có nhân tính a...
Những người phía dưới lại không hiểu con báo ô ô ủy khuất, lúc này một lòng một dạ như lâm đại địch!
Con báo có thể bay, tuyệt đối chính là cửu phẩm cửu giai Huyền thú!
Thậm chí, còn cao hơn!
Nếu không, sao ngay cả hình tượng của con báo này, bọn họ cũng chưa từng nghe nói qua?!
Mà lực phá hoại của Huyền thú cấp độ đó, tất cả mọi người đều biết rõ, tuyệt đối vô cùng khủng bố!
Nhìn hình thể to lớn, lệ trảo sắc bén lóe hàn quang, miệng lớn như chậu máu... Nếu nó đáp xuống thuyền, chỉ sợ một mình con báo này, cũng đủ khiến đại thuyền thất linh bát lạc!
Thậm chí sau một phen tàn sát, nó còn có thể ung dung chạy ra, bình yên vô sự.
Chiến trận tám ngàn đao khách, danh xưng có thể liều mạng với bất kỳ ai, thế nhưng danh xưng cũng chỉ là danh xưng, không đối chiến với cường giả chân chính, càng không chiến qua Huyền thú đỉnh cấp, tình hình chiến đấu không thể lạc quan!
Ừm, về phần nói có nắm chắc chiến thắng thiên hạ đệ nhất cao thủ... Người, luôn phải có mục tiêu, cứ nói khẩu hiệu, biết đâu lại có thể thành sự thực?!
Đối mặt nguy hiểm chợt đến như vậy, đám người chỉ có thể im lặng không nói, bàn tay nắm chặt chuôi đao, nhìn chằm chằm vào con báo giữa không trung.
Con báo kia bay lượn một vòng, ô ô gọi bậy, ánh mắt nhìn xuống phía dưới ngày càng mở mịt.
Thậm chí, Thượng Quan Linh Tú còn nhìn thấy một loại ngay thở không hiểu tràn ngập trong mắt nó.
Tựa như còn chưa có trưởng thành vậy?
Thượng Quan Linh Tú ngửa đầu hỏi:
- Báo tử, ngươi muốn làm gì?
Nhị Bạch Bạch thấy Thượng Quan Linh Tú nói chuyện với mình, cao hứng ô ô kêu to:
- Ngao ô ô... Ngao ô ô... Ngao ô ô...
- Ngươi muốn xuống đây?
- Ngao ô ô...
- Ngươi tìm ta có việc?
Con báo không còn ngao ô ô, mà là gật như gà mổ thóc.
- Thu hồi đao trận!
Thượng Quan Linh Tú quyết định thật nhanh.
- Cô nương!
Thống lĩnh chính là một độc nhãn đao khách, lo lắng kêu to:
- Chớ có cả tin.
Thượng Quan Linh Tú nói:
- Một con báo đơn độc đến đây, hiểu nhiên là không có thủ đoạn sau đó, nào có thể lo là bẫy rập? Thả nó xuống có thể miễn một trận chiến, một chút phong hiểm cũng đánh.
“Ầm!”
Đao trận lập tức thu hồi.
Con báo trắng thấy nguy cơ biến mất, lập tức hô một tiếng bay xuống, thân thể khổng lồ của nó, rơi xuống boong thuyền mà không chút tiếng động, phảng phất như nó còn nhẹ hơn chim én, lúc tiếp đất còn khẽ rung bộ lông trắng, lập tức hấp tấp chạy về phía Thượng Quan Linh Tú.
Thượng Quan Linh Tú thấy con báo to như ngọn núi chạy tới, cho dù đã sớm có chuẩn bị, vẫn khó tránh khỏi khẩn trương, nhưng cũng không hề sợ hãi:
- Bạch Báo tử, người tìm ta có chuyện gì?
Nhị Bạch Bạch như chó con ngoắc đuôi ra hiệu, lập tức ngao một tiếng mở miệng rộng, viên thuốc sáp giấu trong miệng lập tức lộ ra, Nhị Bạch Bạch cẩn thận cúi đầu, đem thuốc sáp đặt xuống boong thuyền.
Sau đó dùng móng vuốt đẩy lên, ngẩng đầu chú mục nhìn Thượng Quan Linh Tú:
- Ngao ô ô...
- Cho ta hả?
Thượng Quan Linh Tú thấy cảnh mà cũng muốn choáng váng.
Một con báo từ trên trời giáng xuống, đưa cho nàng một viên thuốc sáp!
Thuốc sáp?!
Chẳng lẽ là tình báo?!
- Ngao ô ô...
Con báo liên tục gật đầu, sau đó trực tiếp ngồi xuống, le lưỡi thở dốc.
Vừa rồi vừa chạy vừa bay, một chết bảo bảo nha!
Thượng Quan Linh Tú bán tín bán nghi cầm lấy thuốc sáp, bóp nát lớn sáp, phát hiện bên trong còn có một tấm giấy đầu chữ!
Kỳ thực ngay trước khi bóp nát vỏ sáp, Thượng Quan Linh Tú đã hiểu nơi phát ra tình báo, bởi ngay trước khi bóp nát trong nháy mắt, đột nhiên có một làn gió nhẹ từ thuốc sáp bay ra, hô hô thổi nhẹ.
Trên hàng đầu tiên của tình báo, càng trực tiếp nói tên...
- Ta là Phong.
Thượng Quan Linh Tú hiểu nơi tình báo xuất phát, lập tức yên lòng. Phất phất tay với đám thuộc hạ đang lo lắng:
- Là thư của Phong Tôn đại nhân, xác định là người nhà không thể nghi ngờ.
Thượng Quan Linh Tú vừa nói, đám người lập tức thở phào một hơi, thần kinh căng cứng cũng lập tức buông lỏng.
Phong Tôn đại nhân quả là thần thông quảng đại, lại có thể xuất động Huyền thú đỉnh cấp như vậy để đưa tin!