Ta Là Chí Tôn

Chương 373: Có một loại sinh vật, gọi là Hoàng đế!

Thu Lão Nguyên soái đổ mồ hôi lạnh:

- Cái này thực sự không biết, Phong Tôn không nói cho ta biết đứa bé kia cụ thể ở đâu, hắn lo lắng an toàn cho đứa nhỏ, kỳ thực hắn lo lắng...

Hoàng đế Bệ hạ lúc này nào còn nghe được giải thích, tựa như một con sư tử nổi giận, điên cuồng gào thét:

- Hoang đường! Buồn cười! An toàn gì! Lo lắng gì! Không biết gì! Ngươi muốn phạm tội khi quân! Ngươi muốn khám nhà diệt tộc! Thu Kiếm Hàn! Mau giao người ra đây, nếu không Trẫm chẳng những muốn trừng trị ngươi! Còn muốn tru di cửu tộc ngươi!

- Ngươi nói Trẫm có dám hay không?!

Hiện tại Hoàng đế Bệ hạ đã điên rồi, triệt để không còn nói đạo lý nữa.

Nhìn Hoàng đế Bệ hạ diện mục dữ tợn, nhảy một cái cao tám trượng, nước bọt như mưa trút xuống, Thu Kiếm Hàn cảm thấy thúc thủ vô sách, không thể làm gì.

Trái tim cũng đập thùm thụp.

Ta sớm biết sẽ bị mắng vậy mà!

Nhưng phản ứng của Hoàng đế Bệ hạ còn kịch liệt hơn tưởng tượng của lão, hơn nữa còn là nghiêm trọng hơn rất nhiều!

Có thể thấy được độ trùng kích của chuyện này đối với Hoàng đế Bệ hạ!

Ta đến nói cho ngươi, ngươi có cháu, nói cho ngươi tin tức cháu ngươi còn sống, ngươi lại nói ta phạm tội khi quân! Lại muốn tru di cửu tộc ta!

Ta nói ngươi có dám hay không, sao ngươi không nói ngươi có nên hay không?

Lão Nguyên soái chẳng những phải nén giận, hơn nữa còn phải nén ủy khuất, rất rất ủy khuất.

Nhưng hiển nhiển, Hoàng đế Bệ hạ hiện tại đã bị tin tức kia kích thích đến cực hạn!

Một vị nổi trận lôi đình, cuồng loạn!

Có trời mới biết, vị Hoàng đế Bệ hạ này hy vọng tin tức này đến trình độ nào.

Hắn vẫn cho rằng đây là suy nghĩ đơn phương của hắn, chỉ là một chút mong đợi mà thôi, thậm chí đã sớm nhận định đây là chuyện không thể nào xảy ra.

Con trai hắn đem toàn bộ tinh lực chú ý lên chuyện Cửu Tôn, nào còn có cơ hội thành gia lập thất, kết hôn sinh con, nếu có lựa chọn, há lại sẽ vứt bỏ ngôi vị Đại hoàng tử, Thái tử trữ quân tôn vị, cá cùng tay gấu không thể cùng có, nhất định phải có lựa chọn, phải có hy sinh!

Nhưng không nghĩ tới, sau khi trở thành Thổ Tôn, đại nhi tử của hắn vẫn có nhân duyên, kết hôn với Thủy Tôn, càng sinh một đứa nhỏ!

Hy vọng mong manh mà hắn luôn níu giữ lại thành sự thật!

Con trai của thằng lớn!

Hoàng đế Bệ hạ cảm thấy huyết dịch toàn thân như muốn thiêu đốt, sôi trào, nổ tung!

- Con của ta a!

Hoàng đế Bệ hạ buồn vui đan xen kêu một tiếng.

Bản thân hắn cảm thấy luôn thiếu nợ con trai, mỗi lần nửa đêm tỉnh mộng, chỉ mong trưởng tử lưu lại huyết mạch, để cho hắn một cơ hội bù đắp!

Tâm tình Hoàng đế Bệ hạ giờ phút này phức tạp như muốn đứt rột đứt gan.

- Bệ hạ!

Lão Nguyên soái có chút bận tâm, an ủi nói:

- Chuyện này xin người an tâm chớ vội, vội vàng sẽ không được chuyện, nếu Phong Tôn đã có lựa chọn, như vậy cũng sẽ không níu mãi không bỏ... Sớm muộn gì cũng sẽ để ngài gặp cháu trai, cần gì nóng lòng nhất thời, huống chi hiện tại thực không phải là thời điểm thích hợp.

Hoàng đế Bệ hạ vẫn bực bội dị thường, không để ý mà đi tới đi lui, tựa như một đầu hùng sư bị nhốt vào lồng sắt:

- Đạo lý này sao ta có thể không hiểu, nhưng Trẫm thực sự không chờ nổi nữa, hiện tại ta muốn nhìn thấy đứa bé kia...

Đối với Hoàng đế Bệ hạ mà nói, chuyện này còn đau khổ hơn 108 đại cực hình.

Tin tức đã biết, nhưng lại không thể gặp được người thật, cảm giác này tựa như đang có một con mèo cào nát trái tim.

- Lão già! Hôm nay ngươi đến là cố ý muốn giày vò Trẫm?

Hoàng đế Bệ hạ cực kỳ tức giận nhìn Thu Kiếm Hàn:

- Hiện tại chẳng những không được gặp, ngay cả vị trí cụ thể cũng không biết ở đâu, sao ngươi không để lúc nào có thể gặp mới nói cho Trẫm biết, để ta chờ đợi như vậy? Ngươi cảm thấy ta rất hiền lành sao?

Thu Kiếm Hàn thầm thở dài, lão sao có thể không biết tên gia hỏa này đang bão nổi, muốn lấy lão ra làm vật trút giận.

- Bệ hạ, ngài là Cửu Ngũ chí tôn, càn cương độc đoán, nhưng cũng phải nói lý một chút a, ta cũng không phải chưa nghĩ, đợi đến có thể gặp mới nói cho ngài...

Lão Nguyên soái ủy khuất nói:

- Nhưng lão thần biết Bệ hạ chờ đợi đã lâu, bây giờ mới biết tin tức, nếu tiếp tục giấu diếm không báo mới là không để ý tới ngài, thế nhưng bộ dạng hiện tại của ngài, chẳng những cô phụ tâm ý lão thần, càng có hại cho long thể, Bệ hạ hãy an tâm chớ vội, ổn định tâm tình, bàn bạc kỹ hơn.

Hoàng đế Bệ hạ cả giận nói:

- Tốt cho một lương thần lòng son dạ sắt, ngươi có tin tức muốn nói cho Trẫm là tâm ý của ngươi! Nhưng ngươi cứ vậy nói cho Trẫm, Trẫm phải làm thế nào mới có thể sống qua những ngày dày vò tiếp theo? An tâm chớ vội, bàn bạc kỹ hơn? Ngươi con mẹ nó đánh rắm thì dễ, đến lúc này rồi Trẫm an tâm chớ vội kiểu gì?!

Hoàng đế Bệ hạ bạo nói tục.

Đến!

Thu Kiếm Hàn choáng váng.

Thì ra làm thế nào đều không đúng, không chỉ không nói đạo lý, còn bắt đầu nói tục!

Nói trước cho ngài, là sai, là phạm tội khi quân. Mà giấu diếm tin tức, chờ đến khi có thể đem tiểu gia hỏa kia đến cho ngài, càng là tội khi quân: ngươi sớm biết sẽ thấy Trẫm làm trò cười đúng không?!

Cái này có lẽ ngay cả tội danh cũng không cần, đây mới thực là muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do, thực sự là minh chứng mẫu mực a!

- Thực muốn để Trẫm không bực bội, vậy mau đem đứa nhỏ đến cho ta, như vậy mới là đúng đắn!

Hoàng đế Bệ hạ lại rống lên một tiếng, chỉ là cái rống này lại chỉ thuộc về phạm trù gầm nhẹ, chỉ nhằm vào một mình Thu Lão Nguyên soái, hiển nhiên Hoàng đế Bệ hạ cũng đã khôi phục bình tĩnh, biết rằng có một số lời, chỉ có thể giao lưu giữa Quân Thần hai người, nếu để người thứ ba biết, tuyệt đối sẽ dẫn đến vô số phong ba không cần thiết.

- Cái này... Yêu cầu của Bệ hạ, lão thần thực sự bất lực...

Hiện tại, Thu Kiếm Hàn đã sớm đem Phong Tôn ra mắng mấy chục lần, ra mà xem chuyện ngươi đổ cho lão phu này!

Hiện tại lão phu cứ đúng vậy trong hoàng cung không ra được.

Lửa giận của Hoàng đế Bệ hạ, cũng không phải là thứ lão phu muốn.

Lão Nguyên soái thở dài một hơi.

Mọi người đều nói nữ nhân khó dỗ, đó là đám gia hỏa các ngươi chưa từng là đại quan! Chờ các ngươi làm đại quan rồi sẽ biết, trên thế giới này còn có một loại sinh vật so với nữ nhân còn khó dỗ dành hơn! So với nữ nhân còn vui giận vô thường hơn! So với nữ nhân còn không nói đạo lý hơn!

Loại sinh vật này, gọi là Hoàng đế!

Nữ nhân giận dỗi ngươi, nhiều lắm là ngươi cảm thấy khó chịu, chỉ cần dàng chút thời gian tiền bạc cùng một chút thành tâm thành ý là có thể kéo lại, nhưng Hoàng đế trở mặt với ngươi, lại sẽ trực tiếp rơi đầu!

Dù ngươi mang theo tâm ý, thành ý, tràn đầy suy nghĩ lo lắng cho đối phương!

Sau một hồi phát tiết, Hoàng đế Bệ hạ rốt cục có thể khống chế lại tâm tính của mình, một hồi sầu não, một hồi vui sướng, một hồi kích động, một hồi tức giận...

- Ai...

Hoàng đế Bệ hạ thở một hơi thật dài.

Thu Lão Nguyên soái cũng lập tức nhẹ nhàng thở ra.

Cửa này, coi như qua.

Bằng không, con hàng này tuyệt không thở dài như thế.

Lão Nguyên soái quả là người hiểu rõ Hoàng đế Bệ hạ, lại nghe Hoàng đế Bệ hạ nói:

- Phong Tôn có nói bao giờ thì đưa đứa bé tới không?

Thu Kiếm Hàn hồi đáp:

- Phong Tôn chưa nói thời gian cụ thể, dù sao, hắn cũng cần cân nhắc an toàn cho đứa nhỏ, chỉ có xác định trước thái độ của chúng ta, nhất là thái độ của Bệ hạ ngài...

Kiểu nói này, lửa giận của Hoàng đế Bệ hạ mới hoi chìm xuống lại phóng lên tận trời, vỗ bàn gầm thét: đồ hỗn trướng! Lúc nào đến phiên hắn phán định thái độ của Trẫm? Đây chính là cháu...

Lời còn chưa dứt, đã bị Thu Lão Nguyên soái sớm đã chuẩn bị, xông lên bịt miệng lại, thanh âm lo lắng:

- Bệ hạ, nói cẩn thận, nói cẩn thận, nếu ngài còn như vậy, không chỉ là Phong Tôn, ngay cả ta đều không tán thành cho ngài gặp đứa nhỏ...

- Ô ô...

Hoàng đế Bệ hạ dùng sức giãy ra, nhưng cũng không dám nói tiếp, cuồng nộ nói:

- Thu lão thất phu nhà ngươi dám làm vậy với Trẫm! Muốn tạo phản hả? Tin Trẫm trị ngươi tội khi quân, diệt cửu tộc ngươi không?

Thu Kiếm Hàn trợn trắng mắt.

Hôm nay coi như xong!

Vô luận thế nào cũng không nên giảng lý với gia hỏa này.

Nói thế nào cũng đều là sai, làm thế nào cũng đều là sai!

Động một tí là tội khi quân, há miệng ngậm miệng liền đòi diệt cửu tộc, còn có thể diễn tiếp vở kịch Quân Thần tương đắc nữa hay không?

Trong một chớp mắt, Thu Lão Nguyên soái đội nhiên rất thần kỳ sinh ra một cảm giác “Ta muốn cáo lão hồi hương”.

Nhưng lại không dám nói.

Lão Nguyên soái đoán chừng, nếu hôm nay lão nói ra sáu chữ này, như vậy đời này của lão cũng đừng mong cáo lão hồi hương, cũng không cần khi quân phạm thượng, Hoàng đế Bệ hạ ở đây, trực tiếp có thể nuốt sống lão!

Nhưng gia hỏa này cũng quá không nói lý đi...

Ta biết ngươi tâm tình bất ổn, hy vọng muốn gặp được cháu nội thất lạc, nhưng ngươi cũng không nên vô lý như vậy a, hiện tại Thu Lão Nguyên soái vô cùng muốn nắm chặt vạt áo Hoàng đế Bệ hạ hỏi một câu: ngươi có thể nói lý một chút không? Ngươi là đàn bà hả? Sau ngươi không nói lý như vậy? Ngươi là đàn bà hả?!

Nếu như có thể, nếu như có khả năng... Lão Nguyên soái muốn gào thét điên cuồng hỏi một trăm lần!

Một trăm lần!

Hoàng đế Bệ hạ vẫn hưng phấn đi tới đi lui, đi tới đi lui, tốc độ càng lúc càng nhanh. Có điều, trong mắt Thu Lão Nguyên soái, hiện đang có... Một con sư tử chạy tới chạy lui, chạy tới chạy lui, sau mông buông thõng một cái đuôi...

- Lão Thu!

Hoàng đế Bệ hạ đi được vài vòng, đột nhiên tiến đến trước mặt Thu Kiếm Hàn, hai tay ấn xuống bờ vai lão, cuồng hỉ nói:

- Trẫm có cháu nội! Người Trẫm hy vọng nhất, đến rồi! Trẫm có cháu nội! Trẫm thật vui vẻ! Ha ha ha ha...

Thu Lão Nguyên soái ngơ ngẩn, người không biết còn tưởng ngài phát hiện đại lục mới vậy, nhưng tin tức này là ta nói cho ngài được chứ? Lời này ngày có thể nói với bất luận kẻ nào, thế nhưng nói với ta thật...

Lại nói, mới rồi còn muốn tru cửu tộc ta, nói ta phạm tội khi quân, hiện chỉ chớp mắt liền thân mật gọi lão Thu...

Ngài lật mặt cũng nhanh quá...

- Chuyện đứa bé này...

Thu Kiếm Hàn nói đến đây, đột nhiên mới nhớ. Từ lúc lão nói ra chuyện này, Hoàng đế Bệ hạ không có nửa điểm hoài nghi, không chút hoài nghi tính chân thực!

Lão vừa mở miệng, Hoàng đế Bệ hạ lập tức tiếp nhận, tin tưởng còn hơn cả tin tưởng!

Cái gì mà đế vương tâm thuật, cái gì mà không tin bất luận kẻ nào, mấy cái đó đâu hết cả rồi?!

- Chẳng nhẽ Bệ hạ chưa từng hoài nghi tính chân thực của chuyện này?

Thu Kiếm Hàn có chút kinh ngạc hỏi.

- Trẫm không nghi ngờ, không chút nghi ngờ!

Hoàng đế Bệ hạ hừ một tiếng, bễ nghễ nói:

- Thứ nhất, Trẫm tin tưởng Phong Tôn. Thứ hai, Trẫm tin đại nhi tử của Trẫm, nó nhất định sẽ để lại kinh hỉ cho Trẫm! Thứ ba nha, cái này là do ngươi, Trẫm tin ngươi, ngươi sẽ không lấy cái đầu của mình ra đùa... A, đùa thôi, Trẫm biết nếu chuyện này mà có một chút đáng ngờ, ngươi cũng sẽ không nhanh nhanh chóng chóng đến báo lại với Trẫm như vậy! Nếu ngươi đã dám nói, chứng tỏ ngươi đã có nắm chắc!

- Lão huynh đệ nhiều năm như vậy, đối với ngươi Trẫm hoàn toàn tin tưởng! Lão Thu, ta với ngươi còn phân ai với ai!

Hoàng đế Bệ hạ thôi tâm trí phúc nói.

Thu Kiếm Hàn: “...”