Ta Là Chí Tôn

Chương 356: Hiểu lầm! Hiểu lầm a!

Ta là ai?

Vân Dương rốt cục ngộ ra, ta chính là, người chấp đao!

Chấp đao nơi tay, chính là chấp quyền nơi tay!

Quyền sinh sát, đều trong tay ta!

Nếu trong tay có đao, như vậy liền muốn bổ đôi thiên hạ này, mở ra một mảnh thanh thiên sáng sủa!

Tất cả bất bình, tất cả oan khuất, tất cả bất công, tà ác... Dưới đao của ta, đều phải tan thành mây khói!

Chỉ có như vậy, mới không uổng công nam nhi cả đời cầm đao!

Chấp đao, chính là chấp thiên ý!

Thiên Ý Chi Đao!

- Thiên hạ vạn ác vi ta địch, giết sạch Si Mị huyết hà lưu. Đao hạ tự có Luân Hồi tại, bao nhiêu ân oán đao này thu! Thì ra thế! Thì ra thế! Đây chính là thiên chức của người chấp đap!

Tinh thần Vân Dương càng thêm phấn chấn, chỉ càm thấy qua một lần minh ngộ, tinh thần lại tiến thêm một tầng!

Một bên khác, Băng Tôn Giả đã cảm thấy bản thân không thể chống thêm nổi nửa, tiểu quái vật này, mỗi một lần đều lấy hắn ra luyện đao pháp, hết lần này tới lần khác, mỗi một lần diễn luyện, đao pháp lại mạnh hơn một phần!

Trên người hắn hiện tại, đã không dưới một trăm vết đao!

Coi như những vết đao này không động tới gân cốt, càng không lo tới tính mạng. Nhưng chỉ cần đổ máu cũng đủ để làm hắn vô cùng suy yếu!

Cái này, con mẹ nó chẳng khác nào biến tướng lăng trì a!

Một đường chạy vội, quần áo trên người vốn mang một màu trắng, nơi đi qua như để lại một sợi khói trắng, nhưng bây giờ... Sớm đã toàn thân đẫm máu, quý tích trên bầu trời cũng chính là một đạo tơ hồng, một đường tơ máu!

Hết lần này tới lần khác, tên hỗn đản Vân Dương vẫn chưa rời khỏi trạng thái đốn ngộ!

Đại đạo a đại đạo! Coi như ngươi chiếu cố kẻ này, cũng không nên quá phận như thế, rõ ràng như thế a?!

Như này, rõ là muốn đùa chết ta mà!

Cứ vậy một chạy một đuổi, dựa vào tu vi Cửu trọng thiên, Băng Tôn Giả tuyệt chưa đến mức đoạn khí, nhưng Vân Dương sau lưng cũng không chậm đi nửa nhịp, cái này còn có thiên lý sao?!

Ngươi đã có năng lực như thế, sao không lên trời luôn đi!

Băng Tôn Giả khổ đến muốn khóc.

Ta là ai? Tại sao ta lại phải gặp chuyện thế này?!

Một tiếng hét dài đột nhiên xuất hiện.

Một bóng trắng nhanh chóng tới gần, đột nhiên xuất hiện, từ xa đã hét lớn:

- Tứ đệ dừng tay, tuyệt đối không nên giết Vân Dương, thủ hạ lưu tình a!

Người tới chính là Tuyết Tôn Giả.

Băng Tôn Giả nghe câu nói này, cơ hồ muốn rớt nước mắt.

Giết Vân Dương?

Ta con mẹ nó cũng muốn a!

Nhưng hiện tại... Là ta bị truy sát được chứ?!

Thủ hạ lưu tình?

Ngươi con mẹ nó lão nhị ngươi bị mù mắt a!

Nếu ta thủ hạ lưu tình, nháy mắt liền xong mạng, hôm nay rốt cục là thế quái nào vật? Đại đạo muốn chơi ta, người trẻ tuổi sau lưng muốn chơi ta, đến ngay cả lão nhị ngươi cũng muốn chơi ta?!

Tuyết Tôn Giả nóng lòng bay tới, e sợ Băng Tôn Giả đuổi kịp Vân Dương, đem Vân Dương giết chết, như vậy Kiếm Tôn Giả sẽ không được cứu a!

Trước đó e sợ đuổi không kịp, nay lại e sợ đuổi kịp, biến hóa này thực sự quá nhanh!

Nhưng biến hóa có nhanh cũng tuyệt không nhanh bằng trùng kích trước mắt.

Mặc cho Tuyết Tôn Giả tưởng tượng thế nào, cho rằng Vân Dương bị giết, bị trọng thương, bị bắt sống, còn có tình huống khó nhất là Vân Dương tiếp tục trốn, đương nhiên tình huống cuối cùng mới là tình huống mà hắn muốn thấy nhất, còn muốn thấy hơn cả thành công bắt sống, quyền chủ động rơi vào trong tay phe yếu thế, mới có thể khiến phe yếu thể đồng ý thỏa hiệp, khiến cho song phương còn có thể khoan nhượng!

Nhưng Tuyết Tôn Giả liều mạng chạy đến, chỉ trong chớp mắt nhìn rõ tình huống, lại sợ hãi thốt lên kinh ngạc, cổ ưỡn một cái, khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn đến cực hạn, lại lập tức ngây dại!

- Cái này... Có chuyện gì xảy ra?

Tuyết Tôn Giả chấn kinh kêu thành tiếng.

Cảnh tượng trước mắt hắn, thực sự quá ngoài dự liệu!

Hiện thực không phải tứ đệ của hắn đuổi đánh người khác. Mà là có người cầm đao đuổi giết tứ đệ của hắn!

Mà tứ đệ vốn nên chiếm tuyệt đối thượng phong, không nên có bất cứ vấn đề gì lại toàn thân đẫm máu, không, căn bản có thể nói đã thành huyết nhân!

- Có chuyện gì xảy ra?

Băng Tôn Giả phiền muộn kêu lên:

- Ngươi con mẹ nó còn không mau xuất thủ, mau cứu ta ra, ngươi muốn xem trò cười hả... Con mẹ nó ngươi lại tới

Vân Dương lại tiếp tục niệm từ:

- Đao Hạ Luân Hồi!

Băng Tôn Giả liều mạng triển khai thân pháp, lo lắng kêu to:

- Ngươi nhanh lên a...

- Dừng tay!

Tuyết Tôn Giả gào to một tiếng, tiếng gầm cuồn cuộn, lập tức vung hay tay, vô số tuyết hoa nhận già thiên tế địa vọt tới, cường thê gia nhập vòng chiến.

Băng Tôn Giả thấy thế cũng rống to, cùng ra sức phản kích!

Giờ phút này, song Tôn Tứ Quý lâu hợp chiến Vân Dương!

Vân Dương thân trong huyền cảnh, đối mặt một người Băng Tôn Giả tự nhiên có thể duy trì ưu thế, thậm chí thắng thế, nhưng lúc này đột nhiên có thêm cường địch tham gia. Càng đồng thời lại nhận hai cỗ tinh thần trùng kích, tai họa sát nách, vốn dĩ đã đạt đến cực hạn, lúc này lại trực tiếp trượt xuống.

Cũng bởi vậy, ý thức của Vân Dương lập tức trở về bản thể, rời khỏi cảnh giới huyền diệu.

Một khắc hoàn thần, đập vào mắt là vô số Tuyết Hoa nhận công tới!

Hết lần này tới lần khác, tất cả những mệt mỏi rã rời vì liên tục xuất chiêu cũng lập tức đổ ập tới, xương cốt toàn thân đều như muốn tan ra thành từng mảnh, ngay cả nhấc tay đều thấy vất vả vạn phần.

- Thiên Ý Như Đao!

Vân Dương bạo hống một tiếng, nỗ lực điều động toàn bộ dư lực, đồng thời thi triển ba chiêu sáu thức, ý muốn ngăn cơn sóng dữ!

Đao phong gào thét, tràn ngập thiên không, uy thế hiển hách.

Chỉ tiếc Vân Dương đã rời khỏi trạng thái đốn ngộ, không thể tiếp tục nhìn ra sơ hở của đối phương, ba cố lực lượng cú vậy mà đụng vào nhau, kình lực trùng kích không chút hoa trương giả bộ, lực mạnh thì thắng, lực yếu thì bại, Vân Dương há có thể may mắn?!

Sau một tiếng kêu to, huyết quang bay múa, trong miệng cũng phun ra một đạo huyết tiễn, xa xa ngã xuống.

Tuyết Tôn Giả thấy thế sợ hãi, nhanh chóng thu lại Tuyết Hoa nhận, e sợ dư ba lấy mất cái mạng nhỏ của Vân Dương, hiện tại hắn cũng không nhìn rõ tình huống.

Vừa rồi rõ ràng Vân Dương bám theo truy kích Băng Tôn Giả, chiếm hết thượng phong, mà hắn xuất thủ nhập chiến cũng mang theo kiêng kỵ, vẻn vẹn chỉ dùng tám thành công kích, cũng bởi vậy mới có dư lực thu lại dư ba, thế mà Vân Dương vừa rồi chiếm hết thượng phong của Băng Tôn Giả, lại không chịu nổi một kích của hắn, thực sự không hợp lẽ thường.

Ngay lúc Tuyết Tôn Giả còn đang ngơ ngác, chợt nghe mấy tiếng bạo hống xông tới:

- Không được tổn thương công tử nhà ta!

Phương Mặc Phi, Lão Mai cùng Bạch Y Tuyết đồng thời liều mạng vọt tới.

Phương xa, cũng có bóng người chớp loạn.

- Lên!

Đông Thiên Lãnh một ngựa đi đầu, điên cuồng xông tới.

Xoát xoát xoát, có chừng hai mươi thân ảnh chạy theo hắn, gấp rút tiếp viện!

- Hôm nay dù cùng chết một chỗ, thì có thể thế nào?!

Giờ phút này, Đông Thiên Lãnh hoàn toàn không còn cái bộ dáng dâm tiện ngày thường, ha ha cuồng tiếu, lộ rõ vẻ sảng khoái tùy ý:

- Tới, chiến thống khoái!

Một bên vỗ hông, Linh Giao bảo kiếm xuất hiện trong tay, tựa như giao long vẫy đuổi, chính diện công tới Tuyết Tôn Giả.

Những người cùng hắn công tới đồng thời đổ tròng mắt, xuất tẫn uy năng, toàn lực xuất kích!

- Giết!

Trong lúc nhất thời, khí thế như hồng!

Tuyết Tôn Giả thực sự tức đến điên cái mũi, nếu hắn muốn công kích Vân Dương, thậm chí muốn gạt bỏ tất cả vây cánh, thực sự chỉ cần một kích, liền có thể đoàn diệt đám gia hỏa trước mắt!

Nhưng, hắn không thể!

Hắn tới không phải muốn giết người!

Thậm chí hắn còn cầu nguyện, một kích vừa rồi tuyệt không nên làm Vân Dương bị thương, nếu không khó tránh chuyện ngọc thạch câu phần a!

Tính mệnh đám người Vân Dương có thể lấy sau, còn nguy cơ của Kiếm Tôn Giả cần phải nhanh chóng giải quyết!

Thậm chí, trong lòng Tuyết Tôn Giả thầm nghĩ, không giết Vân Dương cũng được, dù sao mục đích của bọn hắn cũng chỉ là Lôi Động Thiên, chỉ cần Vân Dương chịu đưa giải dược, hết thảy đều có thể thương lượng!

- Chậm đã!

Tuyết Tôn Giả rống to một tiếng:

- Tất cả dừng tay, không muốn chết thì mau dừng ta!

Phương xa, Vân Dương run rẩy đứng lên, xa xa quát to:

- Dừng tay!

Lúc này, Vân Dương thực thấy lòng như lửa đốt.

Hắn hoàn toàn hiểu rõ, địch nhân cường đại đến mức độ nào!

Đám người Đông Thiên Lãnh đứng trước Tuyết Tôn Giả, tựa như một đám trẻ nhỏ đứng trước cự nhân, cho dù dùng hết toàn lực, cũng khó mảy may tổn thương cự nhân, làm liều cũng chỉ có đường chịu chết, tuyệt không có bất kỳ may mắn!

Chỉ cần Tuyết Tôn Giả vừa ra tay, tình hình chiến đấu liền không thể nghịch chuyển, tất cả không ai có thể may mắn tránh thoát!

Giờ khắc này, sắc mặt Vân Dương trợn lên, vừa sợ hãi, vừa có một phần tâm tư lưu chuyển.

Thần thức Vân Dương trước khi trở về bản thể, đã chiếu khắp cửu thiên, nhận hết chiến cuộc, không bỏ sót bất kỳ một chi tiết, cũng chính với Tuyết Tôn Giả đột nhiên nhập chiến, một cỗ thần thức đột nhiên trùng kích, khiến cho Vân Dương không thể phụt tải thêm, đánh rớt khỏi trạng thái đốn ngộ, tình hình chiến đấu lập tức nghịch chuyển.

Nhưng Tuyết Tôn Giả đến cùng không phải hoàn toàn hết đường, có thể thấy mặc dù hắn nhập chiến, nhưng cũng không xuất toàn lực, càng trong lúc chiếm thượng phong lập tức thu tay, còn chủ động triệt tiêu kình lực dư ba, hơn nữa còn thêm một câu thủ hạ lưu tình lúc trước, tất cả đều cho thấy một điều, ít nhất là Tuyết Tôn Giả không muốn lập tức giết chết Vân Dương.

Vô luận mục đích của đối phương là hạ lạc của Lôi Động Thiên, hay là vì cái khác, chuyện này vẫn còn có thể cứu vãn!

Điều này chứng minh, còn có chuyển cơ!

Vân Dương mẫn cảm ý thức được chuyện này!

Nghe Tuyết Tôn Giả cùng Vân Dương gần như đồng thời hô dừng tay, vô luận là ba người Lão Mai hay đám người Đông Thiên Lãnh lập tức đều sững lại, có điều tu vi của bọn họ còn xa chưa đến mức có thể thu phát tùy tâm, hơn nữa lại đang liều mạng xuất kích, thế công sợ còn chưa đủ, lúc này muốn dừng tay cũng không kịp, vô số công kích vẫn tập trung trên người Tuyết Tôn Giả.

Đã thấy Tuyết Tôn Giả rống to một tiếng, thân thể lập tức lui lại, một tay nhanh chóng giữ chặt Băng Tôn Giả đang muốn phản công, một tay hoa trên không trung một vòng, một viên tuyết lớn chừng chục trượng xuất hiện, ngưng tụ thành một bức tường tuyết thật dày!

Phốc phốc...

Vô số công kích rơi trên tường tuyết, tường tuyết trong nháy mắt lập tức bị đánh nổ. Nhưng công kích của mọi người vẫn chưa kết thúc.

Tuyết Tôn Giả lại rống to một tiếng:

- Dừng tay, dừng tay! Hiểm lầm! Đó là hiểu lầm!

Nghe được mấy chữ này, không chỉ có đám người Đông Thiên Lãnh sửng sốt, ngay cả Vân Dương cũng thiếu chút mất thần mà cắm đầu xuống đất!