“Mặc dù Lôi Động Thiên đã bị Lão đại đánh trọng thương, nhưng cuối cùng cũng không biết thương thế như thế nào, nếu chẳng may hắn còn có chút chiến lực, coi như chỉ còn một chút, chỉ sợ cũng sẽ có nguy cơ để hắn đào thoát, đại địch như vậy mà để chạy thoát, sau này nhất định không thể ăn ngon...”
Tuyết Tôn Giả thầm vội vàng xao động, cấp tốc vận khởi Huyền khí, liều mạng hao tổn nguyên khí, cũng muốn triển khai Tuyết chi Lĩnh vực triệt để diệt sát hai con Thôn Thiên báo đáng giận này...
Nhưng ngay lúc này, tiếng kinh hô của Sương Tôn Giả truyền đến:
- Cái này... Thật... Thiếu một cái... Máu tươi này... Chuyện gì xảy ra? Ta... Con mẹ đó đáng giận... Có độc!
Thanh âm hoảng loạn đến cực điểm!
Tuyết Tôn Giả bỗng thầm chấn động, đột nhiên lại nghe tiếng gió ào ào bên tai, thanh âm vù vù như muốn phá nát màng nhĩ xông đến!
- Cái gì vậy!
Tâm thần Tuyết Tôn Giả run lên, nhanh chóng tụ Huyền khí bảo hộ quanh thân, thân thể đồng thời xoay tròn một cái, chỉ một thoáng, vô số Tuyết Hoa Nhận tạo thành một bức tường vây quanh người, hét lớn một tiếng:
- Chết!
Song chưởng tách ra, ngang nhiên xuất kích.
Hai chưởng vừa đánh ra, thình lình tạo thành hai cái hố đen, trong khung cảnh tuyết lớn đầy trời này, càng thêm tương phản bắt mắt!
Cơ hồ ngay lúc hố đen xuất hiện, hai đạo kim quang một trái một phải nhanh chóng bay tới, tốc độ cực nhanh tiến vào trong lỗ đen.
Sau đó, chợt nghe oanh một tiếng bạo hưởng.
Hai đạo kim quang cùng chưởng lục của Tuyết Tôn Giả hung hắn đụng vào nhau, trong chốc lát như thiên băng địa liệt, thanh thế khủng lồ, khiến cho Vân phủ vốn đã nát, lại triệt để nghiền thành phấn vụn.
Đập vào mắt là khói bụi đầy trời, ngay cả tuyết lớn bay xuống, cũng bị khói bụi hoàn toàn che lại!
Lập tức, lại có hai tiếng kêu nhỏ bé yếu ớt vang lên, hai đạo bóng trắng nhỏ như diều đứt dây bay ra ngoài, ngay phía trước, hai tiểu gia hỏa vốn đang lâm nguy cũng nhân kẽ hở mà chạy thoát thân, hoàn toàn không chút mảy may do dự xoay người chạy vội.
Có thể thấy rõ, hai tiểu gia hỏa mới thoát khỏi Tuyết Tôn Giả đã đuổi kịp hai tiểu gia hỏa bị Tuyết Tôn Giả đánh bay, một ngụm ngậm lấy phần da gáy, vèo một cái độn đi vô tung!
- Bốn đầu?!
- Lại có tới bốn đầu Thôn Thiên báo?!
Tuyết Tôn Giả cảm thấy da đầu tê dại.
Ở đâu ra nhiều Thôn Thiên báo như vậy?!
Tại sao lại có thể có tới bốn đầu Thôn Thiên báo!?
Lấy tư liệu mà bọn hắn thu được, dưới gầm trời này cũng không có tới bốn đầu Thôn Thiên báo a?!
Nơi này là Vân phủ... Hay là ổ báo?
Hắn không kịp ngẫm nghĩ nửa, lập tức vọt tới xem Kiếm Tôn Giả, thực sự muốn biết, đến cùng là có chuyện gì xảy ra.
Vừa rồi Kiếm Tôn Giả cùng Sương Tôn Giả kêu thảm, sớm đã khiến Tuyết Tôn Giả có chút mất tập trung, dù sao chuyện ngoài ý muốn quá nhiều, tựa như tất cả đều ngoài ý liệu của bọn hắn, càng lúc càng không hợp lý!
Cho đến khi Tuyết Tôn Giả chạy tới xem xét, vừa nhìn đã lại thấy da đầu tên dại, ngơ ngác đứng chết chân tại chỗ, không biết phải làm sao.
Chỉ thấy hạ thân Kiếm Tôn Giả be bét vết máu, nửa người dưới trần trụi, máu thịt be bét, mặc dù không nhìn rõ nơi nào bị thương, nhưng huyết dịch chảy ra lại có màu xanh, hơn nửa còn đang không ngừng ngưng kết.
Chỉ có điều, xu thế ngưng kết như vậy, rõ ràng không phải trạng thái ngưng kết bình thường.
Mà là... Một loại ngưng kết như đóng băng vậy!
Tam đại tôn giả Tuyết Sương Băng đều sở trường về Băng Hàn chi đạo, đương nhiên nhìn là có thể hiểu rõ hư thực, biết rõ mánh khóe.
- Chuyện gì xảy ra?
Tuyết Tôn Giả sớm đã dâng tim lên cổ họng, giọng có chút chẳng may nói:
- Lão đại... Thế nào? Có cần... Không?
- Lão đại, hắn...
Sương Tôn Giả cảm thấy tay chân luống cuống:
- Hạ thân của Lão đại, bị trọng thương... Cái... Trứng bị... Thôn Thiên báo lấy mất một cái... Càng nguy hiểm hơn, móng vuốt của Thôn Thiên báo còn có ngưng huyết chi độc...
Ngưng huyết chi độc!
Tuyết Tôn Giả cảm thấy đại não âm vang một tiếng, cả người mê muội.
Thủ đoạn ác độc như vậy!
- Lúc này Lão đại đã lâm vào trạng thái hôn mê sâu, Huyền khí trong người cũng tán loạn khắp nơi, hiển nhiên cả tinh thần và thể xác đều đang tan rã, khó mà tự hành liệu phục.
Hiển nhiên Sương Tôn Giả đã rơi vào trạng thái rối loạn:
- Phải làm thế nào mới ổn đây?
Lúc này Tuyết Tôn Giả cũng không biết phải làm sao, dưới hông nam nhân chính là mệnh căn, nói là mệnh căn, đương nhiên tuyệt đối có đạo lý. Nhỏ thì liên quan tới tôn nghiêm, lớn thì liên lụy tới sau này thành đại đạo hoàn chỉnh.
Mà tính cách Kiếm Tôn Giả vốn đã bất thường, so với nam nhân bình thường còn coi trọng việc này hơn, thậm chí, Kiếm Tôn Giả vì tu luyện Kiếm Đạo, bao năm nay vẫn bảo trì đồng tử thân.
- Chỉ cần Kiếm Đạo đại thành, vấn đỉnh Thần vị. Mới có thể gặp gỡ hồng nhan, lưu lại huyết mạch truyền thừa. Bất hiếu có ba, vô hậu vi đại, chuyện này, cho dù là tu sĩ cũng không thể quên!
Cho nên nói, trong lồng Kiếm Tôn Giả thực ra là một người rất truyền thống.
Hắn một mực đem chuyện này làm mục tiêu phấn đấu, chưa từng có nửa giây lười biếng.
Nhưng, hết lần này tới lần khác, rõ ràng chỉ thiếu một chút là hắn có thể trùng kích Đạo cảnh. Chỉ cần trèo lên Đạo cảnh, là có thể thu được Kiếm Thần thừa nhận, từ đó thu được Kiếm Thần truyền thừa hoàn chỉnh, trở thành tân Kiếm Thần.
Khoảng cách đạt tới mục tiêu, cũng chỉ còn một bước mấu chốt, lại gặp phải biến cố kinh thiên như vậy, thảm biến kinh thiên!
Chẳng trách ngay cả kẻ có tu vi công hậu như Kiếm Tôn Giả, cũng không thể nào tiếp nhận, tâm nguội như tro. Suy bụng ta ra bụng người, nếu đổi lại là mình, Tuyết Tôn Giả cảm thấy, bản thân cũng chưa chắc có thể chịu được, hoặc còn bi thảm hơn cũng khó nói!
- Ngươi ở lại coi chừng Lão đại!
Tuyết Tôn Giả quyết định thật nhanh:
- Ta đi tìm Vân Dương lấy giải dược!
Không đợi Sương Tôn Giả trả lời, thân thể Tuyết Tôn Giả đã biến mất trong tuyết.
Sương Tôn Giả cẩn thận ôm Kiếm Tôn Giả lại, đưa mắt nhìn xung quanh, phát hiện bốn bề ngoài hắn đã không còn người khác.
Giữa thiên địa yên tĩnh tịnh mịch, Sương Tôn Giả nhất thời khó ngăn được cảm xúc bi thương.
Vân phủ còn mấy sương phòng chưa hủy, cũng đã lung lay sắp đổ.
Nhưng dù sao còn có thể cản lại gió tuyết, hiện tại, Kiếm Tôn Giả ngoại trừ cần giải dược, còn cần một chốn nghỉ ngơi tương đối an ổn, mà Vân phủ còn mấy gian sương phòng, chính là lựa chọn tốt nhất.
Sương Tôn Giả ôm theo Kiếm Tôn Giả, cận thận bước đến sương phòng, trong lúc nhất thời, chỉ thấy vô số suy nghĩ nườm nượp kéo tới.
Tứ Quý lâu ngũ đại Tôn giả tung hoành thiên hạ, bao năm nay phong quang vô hạn, chưa từng gặp chuyện hao tổn, ngay cả trọng thương cũng chưa từng phải gánh chịu, huống chi là huynh đệ gặp nạn!
Hiện tại, Ngũ đệ chết oan chết uổng trong tay Lôi Động Thiên. Mà Lão đại cũng thảm tao tai ách! Rất có khả năng sẽ tạo thành tàn tật cả đời.
Hơn nữa còn là tàn tật ở chỗ khó nói thành lời!
Sương Tôn Giả cảm thấy vô hạn thất bại, cơ hồ đến mức cùng cực!
...
Thời gian quay ngược một chút, Lôi Động Thiên bị Niên tiên sinh một chưởng đánh bay, Vân Dương lập tức vọt lên đỡ lấy, vừa tiếp liền chạy, tốc độ nhanh chóng, tuyệt đối siêu việt ngày thường.
Mặc dù Vân Dương ước gì gia hỏa này chết đi, lại hận người vừa đánh một chưởng không phải là mình, nhưng bây giờ, Lôi Động Thiên vẫn không thể chết!
Nói đùa, nếu Lôi Động Thiên cứ vậy mà ô hô ai tai, ta phải làm thế nào để tiếp tục gây sự?
Cho nên mặc dù Vân Dương biết rõ làm vậy vô cùng mạo hiểm, nhưng vẫn phải ôm Lôi Động Thiên mà xông ra ngoài.
Vân Dương thấy rõ tình huống lão Mục bị Niên tiên sinh chôn vùi, tình huống còn thảm hơn Lôi Động Thiên! Khả năng sống sót cực kỳ nhỏ bé.
Thế nhưng Lôi Động Thiên lại có bảo y hộ thể, coi như phải chịu thương tổn, bản thân bị trọng thương. Nhưng tin rằng cũng không có nguy hiểm đến tính mạng, hơn nữa nguy hiểm lớn nhất là Niên tiên sinh đã đi.
Vân Dương đương nhiên lập tức triển khai hành động.
Nhưng đợi đến khi hắn chân chính tiếp được Lôi Động Thiên, mới biết được gia hỏa này chịu thương nặng tới đâu!
Cơ hồ tất cả sương sườn trước ngực hắn đều đã bị đập gãy!
Lục phủ ngũ tạng cũng có thể tan vỡ bất cứ lúc nào.
Khóe miệng đầy máu, tinh thần hỗn loạn, sớm đã bất tỉnh nhân sự, yếu ớt đến thảm thương, chỉ chút dư ba khi Vân Dương ôm hắn chạy, cũng đã gần như khiến hắn không chịu nổi.
Hơn nữa còn là hắn đang mặc bảo y!
Qua đó, có thể thấy được chưởng lực của Niên tiên sinh, mạnh đến mức độ nào!
Nhưng Vân Dương nào còn nhớ tới chuyện không liên quan này, ngoại trừ chưa thi triển phong tướng công thể, những thủ đoạn còn lại có bao nhiêu đã dùng cả bấy nhiêu, vọt ra như một mũi tên.
Có thể chịu được không chết, xem như ngươi may mắn, cũng là ta may mắn, nếu không chịu được mà chết, vậy coi như bản công tử xui xẻo. Hao tổn tâm huyết như vậy, kết quả chỉ thu được một con ma chết sớm.
Không chỉ phải nhận đả kích từ Tứ Quý lâu, còn phải đối mặt với sự trả thù của Lôi gia các ngươi...
Kiếm Tôn Giả bám đuôi truy tung, Bạch Y Tuyết xuất kiếm ngăn lại, Vân Dương thì tiếp tục chạy.
Một bên khác, Tuyết Tôn Giả cùng Phương Mặc Phi và Lão Mai cùng nhau chặn đánh, cộng thêm hai nhóc Bạch Bạch tùy thời quấy nhiễu.
Vân Dương hoàn toàn không cần lo nghĩ, một lòng chạy vội.
Đối với Kiếm Tôn Giả, đương nhiên là thủ đoạn thiết trí của Vân Dương. Trong suy nghĩ của hắn, nếu có thể thành công, tuyệt đối có thể ngăn Kiếm Tôn Giả, khiến cho đối phương khó mà đuổi kịp bản thân.
Nhưng Vân Dương không có thời gian nhìn lại, cho nên căn bản không thấy chiến quả ngạo nhân của hai nhóc Bạch Bạch.
Hắn tuyệt không nghĩ tới, hai nhóc Bạch Bạch lại có thể phối hợp tốt như vậy, lại có thể tạo thành thương thế thảm trọng cho Kiếm Tôn Giả.
Cơ bản có thể nói, đã biến Kiếm Tôn Giả thành một tên thái giám!
Càng bởi biến cố này, trực tiếp bỏ Sương Tôn Giả ở lại.
Hiện tại, người đuổi theo hắn chỉ còn còn Băng Tôn Giả!
Nhưng cho dù chỉ còn Băng Tôn Giả, Vân Dương cũng phải chịu áp lực bằng trời!
Băng Tôn Giả là ai? Chung quy hắn cũng là ngũ đại Tôn giả của Tứ Quý lâu, sớm đã đạt đến Thiên cảnh đỉnh cấp, chớ nói Vân Dương có thể Lôi Động Thiên liên lụy, tốc độ đại giảm, coi như chỉ có mình Vân Dương, cũng khó mà thoát được truy tung của Băng Tôn Giả!
Đương nhiên, nếu Vân Dương thi triển phong tướng công thể, dùng tốc độ cao nhất, xác thực có thể bỏ xa Băng Tôn Giả, dù sao Băng Tôn Giả cũng không sở trường tốc độ. Có điều cho dù không thể thoát được Băng Tôn Giả, cũng quyết không thể thi triển chiêu này.
Lôi Động Thiên trong ngực hắn nhìn như thì đang còn hôn mê, kỳ thực cũng không phải hôn mê, Lôi Động Thiên mở hai mắt nhìn Vân Dương đầy cảm kích, ừm... Còn có một chút xấu hổ cùng không cam lòng.
Lôi Động Thiên cảm thấy: bản thân thực quá xui xẻo!
Mới chỉ uy phong lẫm liệt được một lát, đã bị một chưởng đập thành chó chết!
- Cái đó... Ai đánh... Ta?
Lôi Động Thiên mơ hồ không rõ hỏi.
Vân Dương không đáp, chỉ lo chạy nhanh!
Một đạo băng nhận phá không bay tới!