Ta Là Chí Tôn

Chương 281: Tan thành mây khói

Vân Túy Nguyệt cùng Thanh Sơn Tuyết chỉ gắp vài miếng đồ ăn, hai người vuốt bụng, đã no. Không ăn nữa.

Hiển nhiên mấy miếng đồ ăn kia, đã đạt đến cực hạn của hai này, nếu không có đặc phẩm kỳ tửu này áp chế, chỉ sợ hai người các nàng đã tiếp gót Vân Dương, trở thành linh dược hình người, hơn nữa còn là cực phẩm mỹ nữ linh dược!

Vân Túy Nguyệt vẫn thúc dục Vân Dương, đem bàn đồ ăn đầy ắp quét sạch sành sanh.

Mười tám món ăn mặc dù trình bày đẹp đẽ, mặc dù phân lượng mỗi món đều cực kỳ ít. Nhưng sau khi ăn hết toàn bộ, Vân Dương vẫn no đến căng bụng nhỏ. Dù sao cái thời thùng cơm cũng đã đi qua, mà coi như Vân Dương vẫn còn thể chất thùng cơm kia, tùy tiện một miếng nhỏ hôm nay cũng có thể lấp đầy khẩu vị, quả trước khác nay khác, thế sự vô thường!

Uống hết chín chén rượu, Vân Túy Nguyệt quả nhiên không rót nữa.

Nhưng, tất cả vấn đề của Vân Dương, Vân Túy Nguyệt vẫn không trả lời một câu.

Chuyện này khiến Vân Dương vô cùng phiền muộn, đành tự để lại trong lòng.

- Xế chiều ngày mai, ta tới đón tẩu tử dọn nhà, trước kia đúng là không biết tẩu tử làm đồ ăn ngon như vậy, về sau có rảnh, nhất định tới quấy rầy tẩu tử, thăm hỏi cái bụng.

Vân Dương nói.

- Được.

Vân Túy Nguyệt nhìn Vân Dương thật sâu:

- Xế chiều ngày mai, tẩu từ chờ ngươi.

Lúc Vân Dương đứng dậy muốn đi. Vân Túy Nguyệt đột nhiên nhớ tới:

- Đúng rồi, tiểu đệ, ngươi đem mấy bình rượu này chuyển về nhà đi. Tránh cho mai dọn nhà, luống cuống tay chân lại đánh vỡ.

- Tất cả chuyển về?

Vân Dương nhíu mày:

- Tẩu tử ngươi...

- Mấy bình rượu này đều là bảo vật vô giá, trước kia chưa biết còn tốt. Bây giờ đã biết, nếu tiếp tục để ở chỗ ta, coi như đêm nay phải thức trắng lo lắng a...

Vân Túy Nguyệt cười khổ:

- Nói không chừng còn biến thành căn nguyên tai họa. Ngươi chuyển về nhà, sắp xếp xong xuôi, lại chuyển qua chỗ ta là được, dù sao, rượu ngon cũng chỉ cho mình nhà chúng ta uống.

Vân Dương ngậm lại cũng thấy có lý.

Trong suy nghĩ của Vân Dương, cũng chỉ là một đêm thôi, kỳ thực cũng không cần thiết cẩn thận như vậy, nhưng nếu Vân Túy Nguyệt đã nói thế, cũng đúng là có thể có tai họa ngầm như vậy. Nếu Vân Dương không rời đi, có vẻ như bản thân hắn không quan tâm tới an toàn của Vân Túy Nguyệt vậy.

Về phần bí mật những món này, Vân Túy Nguyệt không muốn nói, vậy Vân Dương cũng không vội hỏi, dù sao sau này còn nhiều thời gian a.

Tin rằng có một ngày nào đó, Vân Túy Nguyệt sẽ chủ động nói với hắn.

Thậm chí coi như một mực không nói, cũng không có gì.

Chính như Vân Túy Nguyệt nói, mọi người là người một nhà.

Người trong nhà có chút bí mật nhỏ, cũng không phải chuyện xấy?!

Hôm nay có thể thu được kết quả như vậy, sớm đã vượt qua suy nghĩ ban đầu của Vân Dương, không, hẳn là tốt hơn quá nhiều, quá bất hợp lý!

Dù sao Vân Túy Nguyệt càng thần bí, thậm chí càng cường đại, Vân Dương mới càng vui vẻ!...

Vân Dương xách rượu rời Thanh Vân phường.

Vân Túy Nguyệt nhẹ nhàng thở dài một hơi, dường như toàn bộ tâm sự đều được buông xuống!

...

Vân phủ/

- Vô Âm, nơi ở chuẩn bị thế nào?

- Đã thỏa đáng!

- Tính bí ẩn thế nào? Ta muốn tuyệt đối an toàn!

- Lão đại yên tâm, chỗ kia tuyệt đối sẽ không có bất cứ ai tìm được! Điểm này, ta tự tin trăm phần trăm!

- Vậy là tốt rồi! Ngày mai lúc giúp các nàng dọn nhà, nhất định phải chú ý an toàn, không được để lại dấu vết!

- Đã sắp xếp xong xuôi. Đội nghi binh cũng đã an bài, trọn vẹn tới mười mấy nơi.

- Ân, để cho càng ổn thỏa, Phương Mặc Phi cùng Lão Mai ẩn trong bóng tối, chú ý đến tất cả những người khả nghi. Chuyện lần này, không cho phép có bất kỳ sơ hở, thà giết lầm, chứ không được bỏ sót!

- Vâng.

Vân Dương lại tới phòng Bạch Y Tuyết:

- Bạch huynh, ngày mai có chuyện cần nhờ ngươi giúp.

- Ta còn chưa chữa thương xong mà! Còn nữa, ta nghiêm trọng kháng nghị đối với lời nhờ giúp đỡ của ngươi, mỗi lần ngươi nhờ ta giúp, ta liền đối phó với một tên cường giả thậm chí ta còn không thể đối phó nổi, ta không bị bệnh, không muốn tự ngược!

Bạch Y Tuyết trợn mắt kháng nghị.

- Chuyện ngày mai rất quan trọng.

Vân Dương nghiêm túc:

- Chỉ cần hoàn thành chuyện ngày mai, tất cả mọi chuyện của chúng ta lúc trước đều xí xóa, từ đó về sau, ngươi muốn đi đâu thì đi, ta không ngăn cản.

Bạch Y Tuyết trầm ngâm một chút:

- Ngoài ra ta sẽ cho ngươi thêm một trăm vạn lượng ngân phiếu, một trăm khối kim loại quý hiếm!

- Được, thành giao! Coi như là phải trực tiếp đối đầu, ta cũng sẽ nhận!

- Hẳn là không cần, ngài mai chỉ cần ngươi ấn núp trong bóng tối là được...

Bạch Y Tuyết nghe xong, mở to hai mắt:

- Ừm? Chỉ có chút việc như vậy, mà ngươi lại có thể bỏ ra cái giá lớn như thế? Là ngươi bị điên? Hay là trong này còn có hố? Nếu thực sự có hố, ngươi cứ nói rõ, để ta còn biết đường chuẩn bị tâm lý a?!

Vân Dương nói:

- Nói thẳng có làm hay không? Đừng con mẹ nó nói nhảm!

- Làm!

- Nếu để xảy ra sơ xót, Bạch Y Tuyết, ngươi biết đấy.

- Nếu chỉ chút chuyện này mà ta còn để xảy ra sơ xót, chính ta tự mình đi đớp cứt là được!

- Lời này là ngươi nói đấy nhé!

- Có điều ta có chút hiếu kỳ, nử tử kia hẳn là rất quan trọng với ngươi hả? Nếu không chỉ chút chuyện nhỏ này, ngươi cũng trả cái giá quá cao a?

Bạch Y Tuyết tò mò mãnh liệt.

Vân Dương liếc hắn một cái:

- Ta nhiều tiền không được hả? Ngươi quản được ta a?!

“...”

Bạch Y Tuyết câm nín. Bỗng nhiên có một xúc động muốn vung quyền đấm vào mặt Vân Dương!

Ngươi nói lời này trước một người từng vay nặng lại của ngươi, thực sự là rất gọi đòn có biết không!

Thực coi ta không dám làm gì ngươi sao?

Được a, ta thực không dám!

...

Ban đêm!

Yên lặng như tờ.

Đột nhiên...

Oanh!!!

Một tiếng bạo tạc ầm vang đột nhiên xuất hiện, khiến cho toàn bộ người đang ngủ say trong Thiên Đường thành đều bị đánh thức.

Lỗ tai vô số người đều bởi vì tiếng bạo tạc mà mất thông ngắn ngủi, ông ông cộng hưởng, đầu váng mắt hoa, rung động thật lâu.

Những người ở khu vực gần đầu nguồn bạo tạc còn bị bắn lên khỏi giường, rơi xuống mặt đất, rơi đến thất điên bát đảo!

Vân phủ.

Vân Dương đang ngồi khoanh chân trên giường tĩnh tọa toàn lực tiêu hóa dược lực, cũng bởi tiếng bạo tạc đột ngột này, thân thể chấn động đến nhảy dựng lên.

Một đôi mắt tức thời mở ra.

Sau một khắc.

Vân Dương xoát một tiếng bay ra ngoài viện.

- Xảy ra chuyện gì? Bạo tạc ở đâu?

Vân Dương gấp giọng hỏi, gương mặt xưa nay trầm ổn lại hiện lên một vòng trắng bệch.

Trong lúc này, đáy lòng Vân Dương quanh quẩn một cảm giác chẳng lành đến cực điểm.

- Không biết...

Phương Mặc Phi cùng Lão Mai và Bạch Y Tuyết lúc này đều cảm thấy trong đầu ong ong cộng hưởng, vô luận là đại não hay nội tâm đều như biến thành một mảnh hỗn độn, vừa vận công lắng nghe, lại trầm ngâm nói:

- Đầu nguồn tiếng nổ dường như đến từ trung tâm Ngọc Đường thành...

Lời còn chưa dứt, Vân Dương đã chợt chạy như điên.

Tốc độ di chuyển còn nhanh hơn thiểm điện!

...

- A ~~~~~~~~~~~~

Vân Dương hét dài một tiếng, tiếng hét như tê tâm liệt phế, chỉ thấy đầu óc như biến thành vô tận trống rỗng.

Trước mặt hắn.

Chỉ có một cái hố to, một vùng phế tích.

Nơi này, nguyên vốn nên tồn tại một tòa kiến trúc!

Thanh Vân phường!

Chính là nơi tọa lạc của Thanh Vân phường!

Thanh Vân phường đã biến mất.

Hoàn toàn, triệt để biến mất khỏi cái thế giới này!

Chỉ còn lại mảnh vụn đầy đất, hoang tàn khắp nơi.

Vân Dương té ngã trên mặt đất!

Con mắt tuyệt vọng nhìn vùng phế tích, trong lúc nhất thời chỉ thấy như ruột gan đứt thành từng khúc, bi thống vô tận!

Vốn cho là, sau khi mất đi tám vị huynh đệ, sẽ không còn phải trải nghiệm cái cảm giác đau lòng nhức óc như thế nữa, không nghĩ tới, lúc này đây, lại phải nhấm lại một lần, thậm chí càng thêm cường liệt, khắc cốt minh tâm!

Lần trước, hắn chưa đủ mạnh, hơn nữa lại cùng bị kìm hãm trong đại trận, hữu tâm vô lực!

Thế như lần này, lập tức... Có thể, tại sao lại có thể như thế?!

Thanh Vân phường đâu?

Hết rồi!

Triệt triệt để để, từ đầu đến đuôi, hoàn toàn không còn nữa, biến mất không thấy!

Mảnh vỡ lớn nhất, cũng chỉ to bằng đầu người. Nếu có người trong đó... Như vậy, vận mệnh người này có thể nghĩ!

Ánh mắt tập trung lại cái rãnh to trước mắt, một vùng phế tích, trong đầu Vân Dương là một mảnh trống rỗng.

Giờ khắc này, mặt mũi của hắn tràn đầy kinh hoảng, một đôi mắt, cơ hồ muốn nổ tung

Xung quanh Thanh Vân phường đã vây lấy đầy người hiếu kỳ, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt kinh hoảng nhìn phế tích trước mắt. Đương nhiên, cũng nhìn Vân Dương trong phế tích.

Ai bảo Vân Dương là người đến đầu tiên, chính là người dị thường nhất!

Nhưng Vân Dương hoàn toàn không thèm để ý.

Hoàn toàn không thèm để ý cảm xúc thất thố của bản thân hiện tại, cùng với hậu quả mà nó có thể đem đến!

Trong đầu hắn tức thì vang lên một câu của Thủy Vô Âm:

“Còn có, dưới đáy căn nhà này, có bố trí lượng thuốc nổ đủ để tạo ra một cái hồ”

Lúc đó Thủy Vô Âm nói đến như thật, ngữ khí chân thành tha thiết, phảng phất như thực sự bố trí vậy, nếu không phải Vân Dương sớm đã có định kiến, hơn nữa còn có vân tướng hóa thân dòm ngó chân tướng, chỉ sợ cũng đã tin là thật, nhưng sau đó hồi tưởng lại, muốn bố trí số thuốc nổ đủ để tạo ra một cái hồ! Như vậy cần bố trí bao nhiêu thuốc nổ cho đủ? Câu nói này, căn bản chỉ là một cái đe dọa không có khả năng biến thành sự thực!

Thế nhưng lúc này, đúng là một câu thành sấm?!

Có điều, chỉ trong một đêm, ai có thể bố trí lượng thuốc nổ lớn như vậy, đủ để san toàn bộ Thanh Vân phường thành bình địa, thậm chí còn nổ ra một cái hố to như vậy?!

Hoặc là không phải thuốc nổ?

Nhưng, cần phải có cao thủ đạt đến mức độ nào, mới có thể làm được chuyện như thế!

Vân Dương chỉ cảm giác linh hồn bản thân như nứt thành từng mảnh vỡ, lúc này từng mảnh đang bay tán loạn, thực lâu cũng không thể suy nghĩ.

Toàn thân hắn run rẩy, hai mắt mờ mịt chú mục trước mắt, toàn bộ thân thể đều cứng ngắc.

Sau một hồi lâu, Vân Dương hét dài một tiếng, đột nhiên điên cuồng vọt vào trong phế tích!

- Người đâu!