Đầu Huyền thú trong ngực Thu Vân Sơn, Vân Dương liếc mắt là có thể thấy được.
Nó đích xác là một đầu Huyền thú bát phẩm cao giai, không thể giả được.
Chỉ có điều... Tiểu Huyền thú này có cái mũi còn lớn hơn cái mặt, cái này... Đầu Huyền thú bát phẩm cao giai này, tên là...
Tam Nhãn Trư!
Ừm, tên như ý nghĩa, tiểu Huyền thú này chính là giống lợn rừng, lại còn là lợn rừng có ba con mắt.
Tương truyền, trước khi mở con mắt thứ ba, Huyền thú như Tam Nhãn Trư có chiến lực cực kỳ bình thường, chớ nói là so với Huyền thú cao giai khác, thậm chí so với lợn rừng bình thường có cùng thể tích cũng không mạnh hơn được bao nhiêu, nhiều lắm là va đập có lực hơn một chút!
Nhưng một khi mở được con mắt thứ ba, thần thông bắn ra tia sáng của Tam Nhãn Trư có thể trực tiếp miểu sát huyền giả cửu trọng, thực sự rất mạnh mẽ!
Có điều, muốn mở được con mắt thứ ba, Tam Nhãn Trư cần ít nhất đạt đến trạng thái trưởng thành mới có thể làm được.
Cho nên Tam Nhãn Trư được xem như Huyền thú bát giai có thể vượt cấp giết địch nhưng lại thuộc loại gân gà!
Trừ cái đó ra, Tam Nhãn Trư có tính cách tương tự heo nhà, hết ăn lại nằm, mỗi ngày ngủ ngáy rung trời.
Khóe miệng Vân Dương khẽ giật một cái, hiển nhiên hoàn toàn không có hảo cảm đối với loại gân gà này, dù sao để Tam Nhãn Trư đạt đến trạng thái trưởng thành cần thời gian khá dài, mặc dù không bằng Thiên Huyền Linh Hầu cần tới bảy tám chục năm sinh trưởng, nhưng ít nhất cũng cần tới ba mươi năm trở lên, khó có thể có tác dụng ngay được!
Có điều, Tam Nhãn Trư có một phương diện khiến Vân Dương cảm thấy cực kỳ hứng thú: thịt của Tam Nhãn Trư, quả thực là nhân gian mỹ vị!
Điều chân chính khiến Vân Dương cảm thấy ngoài ý muốn, lại là Thu gia làm thế nào có thể bắt tiểu Tam Nhãn Trư vào trong túi của mình?
Bắt sống Huyền thú đã là chuyện khó, bắt được ấu thú càng là chuyện khó hơn!
Huyền giả có thể giết Huyền thú. Nhưng trước khi Huyền thú ngã xuống, lại thường tự tay giết chết con non của mình. Chúng tình nguyện tự giết con mình, cũng không muốn để con mình bị nhân loại nô dịch. Huyền thú càng có phẩm cấp cao, thì càng quyết liệt.
Sở dĩ Vân Dương cảm thấy kỳ quái, lấy tập tính của Tam Nhãn Trư, Tam Nhãn Trư thành niên có thần thông Tử Vong Quang Tuyến có thể vượt cấp đánh giết Huyền giả. Muốn bắt được con non của nó, nếu không bỏ cái giá tương đương, khó có thể thành công. Động một tí chính là thương vong mấy tên Huyền giả cửu trọng, mà coi như thành công bắt được, cũng cần thời gian dài dằng dặc mới có thể vun trồng, bồi dưỡng đến trưởng thành, Tam Nhãn Trư mới có thể phát huy chiến lực đặc biệt của nó. Thu hoạch cùng bỏ ra thực sự không hề ngang nhau, người thông minh nhất định sẽ không lấy!
Vân Dương cảm thấy nghi hoặc, có điều cũng không hiện lên trên mặt, liếc qua Tam Nhãn Trư, ai, quá nhỏ, tổng cộng cũng không được hai cân thịt...
Lớn một chút rồi nói sau.
Nếu Thu gia biết tiểu Tam Nhãn Trư mà bọn hắn trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể bắt được, ở trong mắt Vân Dương lại biến thành nguyên liệu nấu ăn cao cấp... Không biết họ sẽ có cảm tưởng gì?!
Vân Dương lại nhìn qua tiểu Huyền thú bát phẩm đỉnh phong trong ngực Hạ Băng Xuyên.
Ừm, đầu tiểu Huyền thú này so với tiểu Tam Nhãn Trư bát phẩm cao giai của Thu Vân Sơn còn cao hơn nửa cấp. Và đặc biệt... So với Tam Nhãn Trư càng thêm... Biết ăn!
Bởi vì đầu tiểu Huyền thú này chính là một con gấu tham ăn.
Lại có tên: Vạn Cân Hùng!
Cái gọi là gặp gì biết nấy, tên như ý nghĩa, loại Huyền thú họ Gấu này lấy khả năng ăn uống mà nổi danh. Sau khi thành niên, trọng lượng cơ thể có thể lên đến bảy tám ngàn cân là điều bình thường. Động một tí là có thể đạt đến vạn cân. Thiên phú của con gấu này, không phải cái gì khác, chỉ là có sức mạnh hơn người!
Sức mạnh của con gấu tham ăn này cực hạn lớn đến bao nhiêu, có vẻ như không ai có thể kết luận được, nói chung là nó ăn càng nhiều, sức mạnh càng lớn!
Lại bởi có hình thể khổng lồ, thủ đoạn đối địch cũng không có nhiều, chỉ có một chưởng!
Bất kể đối đầu với ai, xuất thủ đều là một chưởng, một chưởng đánh xuống, toái sơn liệt địa băng thiên cũng không phải nói chơi!
Một chưởng của con gấu này, có một cái tên vô cùng vang dội: Kinh Thiên Nhất Ba Chưởng!
A, loại Vạn Cân Hùng này còn có một đặc điểm khác, chính là... Nếu đánh liên tiếp ba chưởng mà chưa thể hạ đối thủ, như vậy, nó sẽ lập tức xoay người chạy mất, tuyệt không ngoại lệ.
Chạy trốn không phải bởi vì sợ địch, mà là một loại chiến thuật chuyển dời...
Bởi... Tất cả lực lượng của nó, đều dồn cả vào ba chưởng kia!
Sau ba chưởng, chỉ có ăn đại lượng cơm canh mới có thể khôi phục!
Cho nên con gấu tham ăn này còn có một biệt hiệu khác: Gấu Ba Chưởng!
Có điều phải nói uy lực của ba chưởng kia thực con mẹ nó trâu bò. Một con gấu tham ăn đạt đến vạn cân, một chưởng của nó có thể đánh bay một ngọn núi nhỏ.
Nhưng vấn đề ở chỗ: làm gì có đối thủ nào đứng một chỗ để cho ngươi đập? Mà loại Gấu Ba Chưởng này, nếu xuất chưởng mà không đánh tới đối thủ, lực lượng khổng lồ đó sẽ mang theo thân thể của nó lăn bảy tám vòng...
Chỉ riêng điểm này, xác thực so với Gấu ngốc không có cấp bậc càng thêm ngốc hơn.
Nếu không phải con gấu tham ăn này da dày thịt thô, Huyền thú cửu phẩm bình thường căn bản không phá nổi phòng ngự của nó, thì Gấu Ba Chưởng đã sớm tuyệt chủng.
Con gấu tham ăn này, chính là cao giai Huyền thú dễ thu được nhất trên thế gian, nhưng cũng là cao giai Huyền thú không có giá trị thực dụng nhất!
Nếu nói Tam Nhãn Trư là gân gà, như vậy con gấu tham ăn này so với gân gà còn không bằng!
Có điều, trong mắt Vân Dương, tiểu Vạn Cân Hùng so với tiểu Tam Nhãn Trư còn tốt hơn nhiều.
Tay gấu, ăn ngon!
Mật gấu, dược liệu quý báu!
Thịt gấu, cũng ăn ngon!
Hùng tiên... Cái này đúng là thứ Thu Vân Sơn cần... Ừm, ăn cũng được.
Vân Dương khá câm nín nhìn Thu Vân Sơn cùng Hạ Băng Xuyên:
- Gia tộc hai người các ngươi bận rộn nửa năm... Để bắt được hai món đồ chơi này? Một đầu so với một đầu còn hiếm thấy hơn, thực không hiểu các ngươi suy nghĩ thế nào a? Nhà các ngươi định chơi các ngươi, hay là định chơi ta?
Thu Vân Sơn và Hạ Băng Xuyên cùng đỏ mặt:
- Khụ khụ khụ...
Việc này bọn hắn cũng không có cách nào thay đổi, nếu không phải tình thế bất đắc dĩ, bọn hắn sao lại tự làm mình mất mặt, tự mình chát tro vào mặt của mình!?
Nhưng thứ biết bay hay có kỹ năng thiên phú đặc biệt, đương nhiên là tốt, nhưng cũng không bắt được a!
Hai con hàng này được đưa đến đây, không phải chính vì... Bọn chúng tương đối dễ bắt được a?
- Dù sao cũng là Huyền thú bát giai đỉnh phong, luôn có giá trị bồi dưỡng a...
Thu Vân Sơn cười xấu hổ.
“...”
Vân Dương im lặng thở dốc một hơi.
- Lão đại, ngươi xem chúng ta...
Thu Vân Sơn hưng phấn ôm Tam Nhãn Trư, heo con trong ngực hắn lại hừ hừ:
- Có thể bắt đầu?
- Cút!
Thu Kiếm Hàn đứng một bên, xạm mặt lại:
- Hết thảy cút sang bên cho ta!
Rốt cục lão gia tử đã phát uy!
Con mẹ nó, lão tử đứng đây nửa ngày trời, lại biến thành không khí rồi hả? Sao không thằng nào thấy lão tử? Các ngươi cần phải kích động vậy sao?
Sắc mặt Thu Vân Sơn trắng nhợt, từ từ quay đầu:
- Tam thúc... Cái này... Thực trùng hợp...
- Không nhanh cút, ta giúp ngươi biến cái mặt thành cái một giờ! Đều con mẹ nó giống nhau!
Thu Kiếm Hàn chửi ầm lên:
- Thứ không có tiền đồ, còn không mau cút cho ta! Còn ngươi nữa!
Lão Nguyên soái quay đầu nhìn qua Hạ Băng Xuyên:
- Ngươi nói nhà các ngươi không thể phái người nào tốt hơn ra ngoài hả? Vân Sơn nhà ta đi theo mấy cái đồ không biết phấn đấu các ngươi... Đều bị nhiễm thành thiếu gia ăn chơi... Sau này cách xa Vân Sơn nhà ta ra một chút!
Hạ Băng Xuyên cùng Thu Vân Sơn đối mặt với đệ nhất lưu manh Ngọc Đường, hoàn toàn không thể chống đỡ, chật vật mà chạy, mơ màng như cá mới lọt lưới...
Hộ vệ hai nhà cũng lúng túng hành lễ với Thu Kiếm Hàn, trên trán giăng đầy hắc tuyết.
Quá mất mặt.
Ngoài mười trượng họ đã nhận ra vị Tam gia của Thu gia này. Hai tên kia vậy mà đến gần trong gang tấc, nói chuyện với Vân Dương nửa ngày trời còn không phát hiện...
Hai tên này, cũng thực là cực phẩm có một không hai a!
Nói bọn hắn hoàn khố, thực con mẹ nó chính xác, danh xứng với thực, châu liên hợp bích, thiên y vô phùng, không chút kẽ hở!
- Hạ gia tiểu tử, thực không biết cố gắng!
Lão Nguyên soái cùng Vân Dương đi lên phía trước:
- Cả ngày chỉ biết làm việc ác, ăn chơi đàng điếm, đánh nhau ẩu đả, đùa giỡn phụ nữ, còn có Đông gia Đông Thiên Lãnh, Xuân gia Xuân Vãn Phong, cũng đều không phải thứ tốt... Hết lần này tới lần khác tiểu tử nhà ta lại thích đi theo ba bọn hắn chơi, lại học cái bản tính rắm chó của bọn hắn, nghiệp chướng a.
Vân Dương liếc mắt.
Bốn người này ở cùng nhau, ai học thói xấu của ai... Thực đúng là khó nói.
Có điều, cháu ngươi Thu Vân Sơn, tuyệt đối là một thầy giáo hợp cách!
Uổng cho lão giả ngươi còn có mặt mũi nói vậy.
...
Lúc này Hoàng đế Bệ hạ đã đợi ở Thu phủ. Hiện tại lão ở hoàng cung cũng thấy tâm phiền ý loạn, mỗi ngày đều muốn chạy ra ngoài giải tỏa.
Mà gần đầy, Thu gia đều sắp trở thành hành cung cho Hoàng đế Bệ hạ.
Vân Dương vừa khơi thông kinh mạch cho Hoàng đế Bệ hạ, vừa mỉm cười nói:
- Chúc mừng Bệ hạ, trải qua lần điều trị này, chút độc tố cuối cùng sót lại cũng đã được trừ khử. Sau này chỉ cần chú ý một chút, không bị trúng độc lại thì sẽ không có việc gì.
Hoàng đế Bệ hạ nghe được tin tốt, sắc mặt vốn âm trầm cũng nhẹ nhàng hơn một chút, Thu Lão Nguyên soái cùng thở phào nhẹ nhõm, như nhấc tảng đá lớn ra khỏi trái tim.
Bầu không khí phiền muộn trong phòng cũng hòa hoãn hơn nhiều.
- Dương Ba Đào này...
Hoàng đế Bệ hạ than thở, bắt đầu thảo luận chuyện Dương Ba Đào, trong thời gian này, hai người đã sớm yên tâm với Vân Dương, vô luận bàn luận chuyện gì cũng không tị hiềm Vân Dương có mặt, lần này cũng không ngoại lệ.
Nhưng nhị lão này thảo luận tới thảo luận lui, cuối cùng trăm mối mà cũng không có cách giải.
Từ trước đến nay Dương Ba Đào vẫn trung thành với Ngọc Đường một cách tuyệt đối, nếu nói hắn có tâm phản nghịch Ngọc Đường, căn bản không cần phiền phức nghĩ kế bán đứng Cửu Tôn, trực tiếp cấu kết với nước khác, cử binh phản loạn, phòng tuyến phương Bắc Ngọc Đường tất sẽ sụp đổ. Cho nên nói Dương Ba Đào làm phản, căn bản cũng không có lý do, nhưng việc phạm sai lại là sự thực, ngay cả bản thân Dương Ba Đào cũng đã thừa nhận, không thể chối bỏ!
- Tội không thể tha, nhưng cũng không thể bỏ qua công lão.
Hoàng đế Bệ hạ cuối cùng thở dài, bực mình đánh giá mười hai chữ.
Thu Kiếm Hàn ngoại trừ thở dài, cũng không nói gì thêm.
Vân Dương lại cảm thấy từng đợt chua xót dấy lên trong lòng.
Đúng vậy, chính là vì Dương Ba Đào.
Nhất thế danh soái như vậy, hiện tại, toàn bộ Ngọc Đường cũng chỉ có hắn biết nguyên nhân, chuyện của Dương Ba Đào tràn đầy ủy khuất, phẫn nộ cùng vô lực.
Còn có vô tận tiếc nuối!
Hành động đó, đúng thực là trái với lý, nhưng lại đúng với tình, hơn nữa từ đầu đến cuối hắn đều mơ mơ màng màng bị người lợi dụng. Nhưng hết lần này tới lần khác, người lừa gạt lợi dụng hắn lại là cha ruột của hắn...
Cho dù là người trực tiếp bị hại như Vân Dương, cũng vì thế mà cảm thấy ai thán!
Thậm chí Vân Dương còn nghĩ tới, nếu ngay từ đầu Dương Ba Đào thẳng thắn chủ động nói hết thảy... Như vậy, hắn sẽ được đãi ngộ thế nào?
Có lẽ sẽ vẫn chết, nhưng cũng có thể... Được mở một mặt lưới.
Cho dù lúc trước Vân Dương hận không thể thiên đao vạn quả, rút gân lột da hắn. Nhưng sau khi hiểu rõ mọi chuyện, lại cũng không nhịn được muốn thủ hạ lưu tình mấy phần!
Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương không nhịn được nói:
- Liên quan tới Dương Ba Đào, tiểu tử cảm thấy có một suy nghĩ, không nói ra sẽ thấy không thoải mái.
Hoàng đế Bệ hạ tuyệt đối không nghĩ tới gia hỏa này đột nhiên nói xen vào, kinh ngạc đến ngây ra một lúc.
Trước đó, trong lúc hắn và Thu Lão Nguyên soái thương lượng quốc gia đại sự, đúng thực là chưa từng tị húy Vân Dương, nhưng gia hỏa này đều luôn giả câm giả điếc, không nói một lời.
Xưa này chưa từng tham dự phát biết bất cứ ý kiến gì.
Cho dù Hoàng đế Bệ hạ vô cùng hay cố ý thuận miệng hỏi thăm, người nào đó cũng đều nói chêm chọc cười cho qua chuyện, hôm nay sao lại chủ động thế a?
- Có suy nghĩ gì cứ nói.
Hoàng đế Bệ hạ lộ ra vẻ hứng thú.
- Chính như Bệ hạ nói, tội không thể tha, nhưng cũng không thể bỏ qua công lao!
Vân Dương giải thích:
- Dương Ba Đào đúng thực là phạm tội không thể tha thứ, nhưng hiện tại cũng mới chỉ trừng phạt sai lầm của hắn, đối với công tích của hắn lại hoàn toàn chưa đề cập tới, như vậy sao có thể nói là không thể bỏ qua công lao?!
Thu Kiếm Hàn nghe vậy sững sờ, nếu không phải biết Vân Dương cực kỳ tôn sùng Cửu Tôn, lại càng chưa từng kết giao với Dương Ba Đào, cơ hồ lão nghe Vân Dương nói vậy, còn cho rằng Vân Dương ý đồ muốn lật án cho Dương Ba Đào.
Hoàng đế Bệ hạ cũng không phải người ngang ngược, hòa thanh nói:
- Vậy theo cách nhìn của ngươi, nên xử trí thế nào mới được?