Hàn Sơn Hà nín hơi chờ đợi.
Vân Dương vô thanh vô tức chui xuống sâu trong đáy nước.
Tựa như một con cá lớn, ung dung bơi xuống, tựa như so với trên mặt đất còn linh động hơn.
Điều này cũng không phải là ảo giác, mà Vân Dương vừa vào trong chỗ nước sâu, liền cảm thấy khác xa so với trước. trong đáy nước, hắn không hề cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, ngược lại lại cảm thấy vô cùng an tâm, bình an thư sướng, mừng rõ vô biên.
Nước hồ cùng với thân thể hắn như hòa thành một. Không chút phân chia, hắn ở trong nước, hô hấp tự nhiên, giơ tay nhấc chân đều cảm thấy tùy tâm thuận ý, phù hợp khó tả.
Thậm chí, lúc này Vân Dương còn cảm thấy còn dễ chịu thoải mái hơn ở trên mặt đất mấy phần.
Mỗi một cái lỗ chân lông trên người hắn, đều thể hiện một trạng thái hài lòng. Tùy tâm khẽ động, hắn muốn thế nào đều có thể thành thế ấy, tiện tay duỗi ra phía trước, lập tức vọt tới hơn trăm trượng.
Nước hồ bên người hắn, thậm chí còn chưa hề xuất hiện gợn sóng ngầm.
Đây vốn là một kỳ tích hiếm thấy, hơn nữa, tất cả các loài cá quanh thân hắn đều không chút tránh lui, ngược lại còn tiến tới bên người bơi qua bơi lại, có điều vẫn luôn duy trì một khoảng cách nhất định, đó là một loại áp chế sâm nhiêm do đẳng cấp khác biệt ảnh hưởng.
Trong lúc hắn không hề tảo ra khí thế, bất kỳ bầy cá nào mà hắn gặp trên đường đi, đều yên lặng trở thành tùy tùng hộ tống hắn, hoặc có thể nói là xếp hàng hoan nghênh.
Loại cảm giác này, thực sự quá vi diệu, có thể nói là một loại cảm xúc đẹp khó nói lên lời.
Bỗng, một đạo cầu vong lặng yên xuất hiện, một đầu Kỳ Lân Ngư xuất hiện trước mặt hắn, cái đuôi nhẹ nhàng lắc lư, dường như đang xác nhận điều gì đó, lập tức bãi đuôi xuống, vọt thẳng vào l-ng ngực Vân Dương, bơi qua bơi lại, thỉnh thoảng lại cọ cọ mặt hắn, một cảm giác hoan hỉ vui sướng lan tỏa.
Vân Dương lộ ra một tia cười ôn hòa từ tâm khảm. Thuận thế lay động, toàn thân lặn xuống dưới.
Lúc này, rất nhiều đạo cầu vồng vốn bị mùi thơm hấp dẫn mà xuất hiện kia, toàn bộ đều theo Vân Dương quay đầu trở về, bơi thẳng tới chỗ sâu, hoàn toàn không chút do dự.
- Bách Trượng hồ, quả là sâu không thấy đáy... lúc này đâu chỉ là sâu trăm trượng?
Vân Dương lặn xuống, trọn vẹn vượt qua mấy trăm trượng, nhưng vẫn chưa thể nhìn thấy đáy hồ.
Lại lặn thêm một hồi, Vân Dương ngạc nhiên mà phát hiện, dưới hồ nước này, vậy mà còn có một đáy vực sâu không thấy đáy.
Mà sau khi tiến vào vực sâu bốn năm trăm trượng, lại có thể nhìn thấy vài đầu Kỳ Lân Ngư bơi tới bơi lui.
Lại xuống thêm ba trăm trượng, Kỳ Lân Ngư càng lúc càng nhiều, từng con bơi tới bơi lui, tựa như từng đạo cầu vồng đang không ngừng nhảy múa.
Càng có mấy đầu Kỳ Lân Ngư hơi lớn bơi ra, ủi tới ủi lui bên người Vân Dương, tựa hồ đang biểu đạt ý thân cận.
Vân Dương cười ha ha một tiếng, lúc này hắn còn chưa tới đáy vực sâu, cũng đã có thể thấy một cửa hang lớn bên cạnh, vô số Kỳ Lân Ngư ra ra vào vào trong đó, nói chung nơi đó chính là hang ổ của đám Kỳ Lân Ngư.
Lấy nhãn lực của Vân Dương, có thể nhìn ra số lượng đại khái của đám Kỳ Lân Ngư, nói nghe mà thực giật mình, tối thiểu cũng phải có hơn ngàn đầu cá.
Đầu Kỳ Lân Ngư lớn mà lần trước hắn bắt được cũng đã hiện thân, ánh mắt vừa chạm đến Vân Dương, lập tức trở nên hoạt bát, soạt một cái liền bơi tới, miệng cá cọ qua cọ lại trên mặt Vân Dương, sự vui vẻ không nói thành lời.
Vân Dương đột nhiên phát hiện, phàm là Kỳ Lân Ngư được hắn thả đi, không những không vì phun ra tinh hoa mà trở nên uể oải, ngược lại, trạng thái của chúng đều lớn mạnh hơn rất nhiều.
Mặc dù mới chỉ cách có thời gian ngắn, nhưng hình thể tăng trưởng ít nhất cũng gần gấp đôi lúc trước!
Xem ra, sinh linh chi khí mà hắn truyền cho chúng, thực đúng là linh dị cần thiết cho Kỳ Lân Ngư, thậm chí là đại bổ mà chúng thích nhất, cũng hữu hiệu nhất!
Vân Dương hơi nghĩ một chút, nhất thời muốn câu thông với Kỳ Lân Ngư, lập tức lại nghĩ, bây giờ hắn dù đã phù hợp với nước, những suy cho cùng vẫn là nhân loại, Kỳ Lân Ngư há có thể nghe hiểu tiếng hắn a?
Ngôn ngữ không thông, Vân Dương dứt khoát phát ra thần thức, thử xem có thể tiếp xúc với Kỳ Lân Ngư hay không.
Thần thức, chính là năng lực mà sinh linh tu luyện có thể thu được, không phân biệt giống loài, người cũng vậy mà cá cũng thế, lấy trình độ của Kỳ Lân Ngư vương, hẳn là tự có thần thức a.
Ngư vương cảm ứng được thần thức Vân Dương phát ra, nó hơi thoáng sửng sốt một chút, cái đuôi đình chỉ đong đưa, ngẩng đầu nhìn Vân Dương, tựa như đang suy nghĩ gì đó.
Lập tức, thần thức của Vân Dương cũng nhận được một tin tức “????”.
Vân Dương không khỏi vui mừng.
Thực sự có thể làm như vậy?
Ngư vương cũng đã tu thành thần thức?!
Mặc dù không xác định Ngư vương có thần thức hay không, nhưng điều quan trọng mấu chốt trước mắt, Vân Dương lại truyền qua một cỗ tin tức: “Phía trên chính là người câu cá có ác ý, nhưng mùi hương đặc dị kia chính là mồi nhử, các ngươi tuyệt không nên đi lên, sau này phải tận lực không chế, không nên ăn những thứ đột nhiên xuất hiện, mặc kệ phía trên có đồ tốt như thế nào, cũng đừng có bị dẫn dụ, đồ tốt rơi xuống từ trên trời, đêu gắn liền với nguy cơ, không nhịn được, sẽ mất mạng!
Sau khi trao đổi tới bảy tám lần, Ngư vương mới có vẻ như đã hiểu, tức giận trở mình trong nước, cái đuôi quẫy một cái, tạo ra một mảnh đ-c ngầu.
Lập tức, Ngư vương há miệng, Vân Dương có thể cảm nhận được, một tần suất kỳ diệu phát tán ra ngoài.
Ngay sau đó...
Xoát xoát xoát...
Vô số Kỳ Lân Ngư tụ lại từ bốn phương tám hương, ngay cả Kỳ Lân Ngư mới nở chỉ bằng ngón tay cũng vây quanh, lập tức tạo thành một mảnh bảy màu dày đặc.
Vân Dương phiêu lãng trong nước, nhìn một màn kỳ diệu trước mắt, không khỏi chậm rãi hóa to miệng.
Ngư vương tung bay trên một tảng đá, tựa như đang ngồi trên bảo tọa. Mà phía dưới, chính là Kỳ Lân Ngư lít nha lít nhít, con lớn phía trước, con nhỏ phía sau, từng bậc từng bậc sắp xếp, ngay ngắn trật tự, không chút đảo loạn.
Phía sau cùng, chính là mấy con cá mới sinh.
Tất cả Kỳ Lân Ngư đều chỉnh tề sắp xếp, sau đó đồng thời nghểnh đầu, nhìn Ngư vương phía trên.
Sau đó Ngư vương mới bắt đầu dạy bảo, Vân Dương không biết nó nói cụ thể điều gì, nhưng vẫn có thể cảm giác được từng tần suất dao động không ngừng.
Có điều thực sự là không nghe hiểu điều gì.
Nhưng hắn không hiểu không có nghĩa là đám cá cũng không hiểu, đám cả bên dưới bắt đầu bất an đung đưa cái đuôi. Sau một cơn chấn động, tất cả Kỳ Lân Ngư ầm ầm tản đi.
Tất cả đám Kỳ Lân Ngư dưới năm sáu cân đều bị đuổi vào trong hang động. Mặt khác, bảy tám đầu Kỳ Lân Ngư mấy chục cân bơi tới bơi lui, nhưng từ đầu tới cuối cũng không hề rời khỏi khu vực phụ cần cửa hang, một khi có Kỳ Lân Ngư bơi đến chỗ đó, lập tức sẽ bị xua đuổi trở về.
Vân Dương thấy thế mà tròng mắt như muốn lồi ra: đám Kỳ Lân Ngư này... thế mà còn có thể làm như vậy?
Cái này, so với nhân loại bày binh bố trận, đón sẵn quân địch không có gì khác biệt.
Bất kể Kỳ Lân Ngư vương có tu luyện thành thần thức hay không, chỉ bằng trí tuệ cao như vậy, liền không phụ với danh hiệu thiên địa dị chủng, quả là không tầm thường, quả là cao minh.
Mục đích đã đạt được, trải qua sự tác động của hắn, tin rằng Hàn Sơn Hà tuyệt đối không thể có thu hoạch.
cũng đến lúc Vân Dương phải về.
Lúc hắn chuẩn bị lên đường, vẫn không quên dùng thần thức nhắn nhủ với Ngư vương, nói rõ bản thân muốn về.
Ngư vương lập tức trở nên gấp gáp, xoát một cái đã đến trước ngực Vân Dương, ngăn cản đường đi, cái đuôi điên cuồng múa lượn, sau đó dùng cái đầu to ủi vào l-ng ngực Vân Dương.
- ngươi không muốn ta đi? Hay là có chuyện cần nói?!
Vân Dương chỉ mũi mình nói.
Ngư vương lại phát ra một ý niệm mơ hồ, lại dùng đầu ủi vào ngực Vân Dương không ngừng ủi hắn tới phía sau.
- ngươi muốn mang ta đi nơi nào đó?
Vân Dương có chút hiểu hiểu.
Xoay người, thuận theo ý Ngư vương, chủ động bơi theo hướng nó chỉ, Ngư vương vui sướng nhảy theo, xoát một cái, cái đuôi của nói bãi xuống, đã tới trước người Vân Dương, từ từ bơi phía trước dẫn đường.
Bơi một hồi lại quay đầu nhìn lại, vẫn thấy Vân Dương còn đang đi theo, liền vui vẻ đến vặn vẹo thân mình, lần nữa bơi tiếp dẫn đường.
Vân Dương bơi theo Ngư vương, bất tri bất giác đã bơi được hơn mười dặm.
Khung cảnh bốn phía càng lúc càng lờ mờ, nếu không phải hắn đã sớm hợp cùng với nước, chỉ sợ lúc này muốn tiến lên cũng thành vấn đề, dọc theo con đường này, đừng nói là cá bình thường, ngay cả Kỳ Lân Ngư cũng không thấy được một đầu.
Có điều, càng bơi càng thấy thủy vực trở nên rộng lớn, Vân Dương thậm chí hoài nghi, nếu cứ như vậy, không phải Bách Trượng hồ kết nối với biển sao?
Chẳng những thủy vực càng lúc càng bao la, vách động bốn phía cũng càng kỳ dị, cầu vồng trên thân Ngư vương vô cùng chói lọi, nhưng lại không có tỏa ra bất kỳ độ sáng nào. Khắp nơi đều là một mảnh âm u.
Lại bơi thêm một đoạn, phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng yếu ớt, Vân Dương không khỏi thấy thế mà mừng rỡ, mặc dù hắn không quá để ý hoàn cảnh xung quanh, nhưng chỉ cần là người thì đương nhiên thích ánh sáng hơn, lại chẳng có ai thích bóng tối u ám cả.
Ngu vương cũng tăng tốc độ, xoát xoát bơi hướng phía trước.
Rốt cuộc...
Sau khi chậm rãi xuyên qua một rừng rong, Vân Dương chợt thấy phía trước là một mảnh trời quang.
Đến đây, Vân Dương mới phát giác mặt nước chỉ tới đầu gối mà thôi, đã không ảnh hưởng tới hắn bước đi, nhưng thân thể Ngư vương tương đối khổng lồ, nếu muốn tiến lên trong vũng nước này, phải ép dẹp thân thể mới được, đối với thể tích của nó mà nói, thực có chút gian khổ.
Vân Dương ngẩng đầu trông về phía xa, đã thấy một bệ đá lộ ra khỏi mặt nước, trên bệ đá kia có một cái hố nhỏ kỳ dị. Trong hố nhỏ... lại không có gì.
Ngư vương khó khăn dùng cái đuôi đẩy thân thể đứng lên.
Quay đầu, ra hiệu với Vân Dương.
Vân Dương ngẩn người, cũng không chút do dự, lội nước bước qua. Cho đến trước mặt tảng đá, mới ngưng mắt cẩn thận nhìn lại, lúc này, mới phát hiện, trong hố đã không phải không có gì, mà trong đó xuất hiện một sương mù nhàn nhạt, tản mát ánh sáng bảy màu.
Ân, thực sự chỉ có một tầng thật mỏng mà thôi, chỉ cần cách hơi xa một chút, liền không thể thấy được.