Rốt cục Hàn Sơn Hà cũng đã hiểu rõ, hiểu được lý do mà Hà Hán Thanh mời lão đến đây.
Quả là có nghĩ nát óc cũng không ra, người ám sát Hà Hán Thanh, lại là Bạch Y Tuyết, đúng lúc, Bạch Y Tuyết lại là hộ vệ trên danh nghĩa của lão...
Tính như vậy, Hà Hán Thanh không tìm lão thì lại có thể tìm ai?
Hàn Sơn Hà hít một hơi thật sâu, cười khổ:
- Hóa ra Hà lão tìm ta, chính là vì lý do này.
Hà Hán Thanh quét con mắt mờ đ-c nhìn Hàn Sơn Hà, hòa thanh nói:
- Bên người Hàn Đại Nguyên soái, có vẻ như thiếu mất một tên hộ vệ.
Hàn Sơn Hà nhẹ nhàng nói:
- Đúng thực là Bạch Y Tuyết hộ vệ cho ta ba ngày nay.
Hà Hán Thanh cười ha ha:
- Như vậy, Hàn đại soái lấy gì trả lời ta?
Hàn Sơn Hà cười khổ:
- Nếu ta nói, chuyện này không có quan hệ với ta, Hà lão có tin hay không?!
Hà Hán Thanh nói:
- Thường nghe Hàn đại soái nhất ngôn cửu đỉnh, lời nói ra xác thực không thể nghi ngờ. Lão hủ vốn cũng không nên nghi ngờ ngươi, nhưng lần này nếu chỉ liên quan đến tính mệnh của ta, thì cũng thôi, nhưng mấy vị nghĩa sĩ bên người lão hủ quyết không ngồi yên nhìn lão hủ chết, lão hủ cũng không muốn làm lạnh tấm lòng của chúng sĩ, cho nên nói bừa một câu, mời Hàn đại soái lấy ra gì đó có thể khiến người tin tưởng!
Hàn Sơn Hà cảm thấy đầu đau như muốn nứt.
Vừa rồi hắn nói một câu “Có tin hay không”, cũng là mộ chút giãy giụa cuối cùng, cũng là muốn thử xem Hà Hán Thanh có kiêng kỵ thân phận của hắn mà bỏ qua truy hỏi hay không, dù biết rõ đối phương muốn chứng cứ, nhưng vẫn muốn thử chút may mắn, đáng tiếc, không được như mong muốn, việc bị truy cứu cũng khó mà tránh khỏi!
- Lấy cách nói của Hàn soái, tức là bốn ngày trước Bạch Y Tuyết mới tới làm hộ vệ của ngươi?
Hà Hán Thanh nói:
- Xin hỏi Hàn soái, lấy thân phận địa vị của Bạch Y Tuyết, sao lại nguyện ý làm hộ vệ cho ngươi?!
Lời này đâm thẳng tới chỗ yếu hại, lấy tu vi, địa vị, nội tình Kiếm đạo của Bạch Y Tuyết, đừng nói là hộ vệ của Nguyên soái, coi như hộ pháp cho một quốc gia, thống lĩnh cấm vệ quân cũng không xứng lọt vào mắt hắn, Hàn Sơn Hà nhà ngươi có phải quá trâu bò không a?!
Hàn Sơn Hà cười khổ:
- Lúc ấy hắn nói là được người nhờ vả, đến bảo hộ an toàn của ta...
Hà Hán Thanh nói:
- Xin hỏi là được ai nhờ vả?
- Không biết.
Lúc Hàn Sơn Hà nói ra hai chữ, cơ hồ là hắn phải nhắm mắt lại mà nói, trong lòng tràn đầy cảm giác đắng chát. Biết mình bị người hung hăng chơi một cái mà không hay biết.
- Ngay cả là ai phái tới cũng không biết, Hàn đại soái lại có thể yên tâm giữ người ta bên ngời?
Hà Hán Thanh a a cười một tiếng:
- Tấm lòng của Hàn đại soái, rốt cục là lớn, hay là rộng a?!
Hàn Sơn Hà cười khổ một trận:
- Ta biết, nói vậy khó mà khiến ngài tin tương, nhưng sự thực chính là như vậy, bản soái cũng không còn bằng chứng khác!
Hà Hán Thanh mỉm cười:
- Như vậy xem ra, Hàn đại soái thực không còn lời nào khác để nói với ta sao?
Hàn Sơn Hà nghiêm mặt nói:
- Hà lão, cả đời Hàn mỗ, cũng không tính là tầm thường. Chuyện ta đã làm, còn không đến mức bỉ ổi không dám nhận. Chuyện này, đích thực Hàn mỗ không hề hay biết.
- Không hề hay biết... Ha ha ha...
Hà lão cười đầy ý vị thâm trường:
- Nói như vậy, Bạch Y Tuyết kia hiện ở đâu, Hàn đại soái cũng không hề hay biết?
Hàn Sơn Hà thở dài vô lực.
Hiện tại, vô luận lão giải thích thế nào, cũng khó mà có thể khiến Hà Hán Thanh tin được.
Trước mắt, sự thực thắng hùng biện, cái nồi đen lớn này, đã đội trên lưng lão vô cùng chắc chắn!
Nhìn lãnh ý sâm nhiên trong con mắt của Hà Hán Thanh, Hàn Sơn Hà chỉ thấy một trận bất đắc dĩ, đứng dậy cáo từ nói:
- Hàn mỗ chỉ có thể nói vậy, nếu Hà lão không còn chuyện khác, Hàn mỗ xin được cáo từ.
Hai người sau lưng Hà Hán Thanh lộ ra hàn quang sắc bén, thản nhiên nói:
- Chẳng nhẽ thủ hạ của Hàn đại soái làm ra chuyện phản bội như vậy, đại soái cũng chỉ không đau không ngứa nói một câu như thế, chỉ thế mà cũng muốn rời khỏi sao?
Hàn Sơn Hà hít một hơi thật sâu, đè lửa giận trong lòng xuống:
- Chẳng lẽ hôm nay, Hà lão còn muốn lưu Hàn mỗ ở lại? Hà Hán Thanh nở nụ cười nhàn nhạt:
- Sao có thể sao có thể, tiễn khách.
Hàn Sơn Hà đứng dậy cáo từ.
Thân thể Hà Hán Thanh không có ý động, cứ vậy ngồi yên, âm trầm nói:
- Không biết khi nào Hàn đại soái trở về, vạn dặm quan ai, giang hồ phong ba hiểm ác, mong ngài đi đường nhớ cẩn thận.
Bước chân của Hàn Sơn Hà khẽ dừng lại, lão sao có thể không hiểu ý uy hiếp nồng đậm trong câu nói này, thản nhiên nói:
- Đa tạ Hà lão đã quan tâm. Cuối cùng Hàn mỗ trịnh trọng nói một câu: chuyện này, hoàn toàn không quan hệ gì với Hàn mỗ.
Hà Hán Thanh không nói thêm gì nữa, thoáng như không hề nghe thấy, khóe miệng chỉ lộ ra một tia cười lạnh lẽo.
Lúc Hàn Sơn Hà rời khỏi Hà phủ, sắc mặt chợt biến thành màu đen.
Cái nồi đen lớn như vậy, sao lại bất ngờ rơi trúng đầu hắn a. Thực không thể tưởng tượng nổi, không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng, đến cùng là ai? Tại sao lại tính toán lão như vậy?
- Một tên nho sinh không còn tại vị... Thế mà cũng dám uy hiếp ta như thế... Thực coi mình là đại nhân vật sao...
Hàn Sơn Hà nhắm hai mắt lại, thở dài, thầm nghĩ, bản thân hắn có nên về nước sớm hay không a?
Mặc dù tên Hà Hán Thanh này đã nhiều năm không vào triều, nhưng nói cho cùng, ảnh hưởng của lão đối với hoàng thất Ngọc Đường cũng không hề nhỏ... Nếu Hoàng đế Bệ hạ góp lời hai câu, tuy nói không có khả năng hình thành cục diện vây giết lão, nhưng sau đó cũng khiến lão nửa bước khó đi.
Có một kẻ địch ngấp nghé trong bí mật như vậy, bất kỳ hành động nào trên lãnh thổ Ngọc Đường của lão, cũng khó mà thực hiện được, ở lại cũng không còn nhiều ý nghĩa.
Hàn Sơn Hà ngửa mặt thở dài, trước nay lão luôn được xưng là thần cơ diệu toán, nhưng từ khi bước vào Ngọc Đường, mọi chuyện phát sinh, đều nằm ngoài dự liệu của lão.
Mà rất nhiều chuẩn bị tiếp đó của lão, cũng như rơi vào khoảng không!
Cái cảm giác có lực mà không dùng được này, thực sự Hàn Sơn Hà mới gặp lần đầu.
Theo bản năng quay đầu nhìn lại Hà phủ, nghĩ thầm chuyện của Hà Hán Thanh, thực khiến Hàn Sơn Hà im lặng đến cực điểm, thậm chí còn không rõ đến cùng là ai đang tính kế lão!
Những người tham gia đánh bạc kia, đều đã sớm lên đường về nước, lúc này Hàn Sơn Hà cũng không biết hiện trạng của họ. Coi như có muốn tìm người thảo luận, cũng không có chỗ hỏi.
...
Ban đêm.
Hàn Sơn Hà vẫn cùng thiếu niên áo đen, cầm cần câu, ngồi một bên Bách Trượng hồ, lẳng lặng thả câu.
Phía sau, tám tên hộ vệ phân bố bốn phương thủ hộ.
Bóng đêm thâm trầm, một mảnh tĩnh mịch.
- Cổ Cổ, ngươi xác định có thể câu được sao?
Hàn Sơn Hà thấp giọng nói:
- Nghe nói Lăng Tiêu Túy đã từng đến đây, lại thành công mà đi. Lấy đặc tính của Kỳ Lân Ngư, trong thời gian ngắn khó mà câu được tiếp a!
Thiếu niên áo đen Cổ Cổ chắc giọng nói:
- Thế gian không có tuyệt đối, Lăng Tiêu Túy có thể đắc thủ, cũng chỉ là nhờ sự kiên nhẫn cùng may mắn, tự nhiên là đến một mà khó đến hai, người bình thường cũng khó lòng là ra tay lần nữa, nhưng mồi câu trong tay ta, chính là con mồi đặc chế, mất cả trăm năm nghiên cứu, đặc biệt nhắm vào đặc tính của loài Kỳ Lân Ngư này. Tại Hắc Thủy hồ, với loại mồi câu này, trong vòng có một ngày, sư phụ ta thành công câu lên mười mấy đầu Kỳ Lân Ngư. Hương vị của mồi câu này, Kỳ Lân Ngư không cách nào kháng cự, tuyệt đối không thể thất thủ.
- Vậy là tốt rồi.
- Đáng tiếc, Kỳ Lân Ngư trong Hắc Thủy hồ khó mà bắt được lần nữa. Bằng không chúng ta cũng không cần trèo đèo lội suối tới đây.
Thiếu niên áo đen Cổ Cổ tiếc nuối nói.
Hàn Sơn Hà cũng tiếc nuối nói:
- Nhất mạch Kỳ Lân Ngư trong Hắc Thủy hồ đã tuyệt chủng!
Hắc y thiếu niên Cổ Cổ nói:
- Tuyệt chủng thì không đến nỗi, Hắc Thủy hồ còn có Ngư vương, còn có khả năng sinh sôi, chỉ tiếc là đến cấp độ Ngư vương, không cách nào câu lên được, nếu không bắt được Ngư vương, hiệu quả đâu chỉ gấp trăm lần Kỳ Lân Ngư bình thường.
Hàn Sơn Hà nói:
- Còn có chuyện như vậy...
Thiếu niên áo đen Cổ Cổ thở dài:
- Trong con mồi bí chế của sư phụ, có chứa Ngư Hồn hương, ngoại trừ Ngư vương ra, đối với những Kỳ Lân Ngư khác đều là mê hoặc không thể kháng cự, cho nên chỉ cần chúng ta kiên nhẫn một chút, vô luận thế nào, chắc chắn sẽ có Kỳ Lân Ngư mắc câu.
Sắc mặt u ám nhiều ngày của Hàn Sơn Hà rốt cục cũng xuất hiện chút ý cười:
- Vậy là tốt rồi, chỉ cần bắt được Kỳ Lân Ngư, chúng ta lập tức trở về!
...
- Câu cá ở Bách Trượng hồ?
Vân Dương trừng mắt nhìn tin tức mà Cửu Thiên lệnh truyền đến.
Hàn Sơn Hà đi câu ở Bách Trượng hồ... Hắn vượt vạn dặm tới đây, bây giờ lại câu cá cả ngày, có nhiều thời gian rảnh rỗi nhàn hạ vậy sao?
Có điều Vân Dương nghĩ chút liền hiểu.
Câu ở Bách Trượng hồ, mục đích nhất định là Kỳ Lân Ngư!
Vân Dương đúng là không nghĩ tới, một trong những mục tiêu quan trọng của Hàn Sơn Hà đến Ngọc Đường lại là cái này.
Vân Dương đứng lên, thong thả bước hai bước, cau mày.
Theo hắn biết, tập tính của Kỳ Lân Ngư rất đặc biệt, một khi đã bị câu thành công, trong thời gian ngắn không thể câu lên lần nữa.
Nhưng, Hàn Sơn Hà không có khả năng không biết điều đó, nếu vẫn còn muốn thử, chắc hẳn có ý khác, vạn sự không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.
(Không sợ cái chắc chắn, chỉ sợ cái có thể)
Nếu chẳng may vạn nhất thì sao?
Nói tóm lại, Vân Dương không muốn Hàn Sơn Hà hoàn thành bất cứ mục đích gì ở Ngọc Đường.
Chuyện lão muốn làm, chính là mục tiêu Vân Dương muốn phá hoại!
Nghĩ đến đây, thân thể Vân Dương hóa thành một đoàn sương mù, đảo mắt biến mất vô tung.
Trên bầu trời, xuất hiện tiếng gió tinh tế.
...
Trong Bách Trượng hồ, từng đợt hương thơm kỳ dị lan tràn...
Trong chỗ nước sâu, đã mơ hồ có ánh cầu vồng chớp động.
Kỳ Lân Ngư đã ẩn ẩn xuất động.
Gió chợt nổi lên.
Phương xa truyền tới một tiếng nhẹ nhàng, tựa như có gì đó tiến vào trong nước.
Hàn Sơn Hà nhíu mày:
- Dường như có người xuống nước?
Hộ vệ sau lưng khom người:
- Đại soái thực có thính giác tốt, đích thực là có người nhảy xuống nước. Nhưng bờ kia cách ta hơn mười dặm, ảnh hưởng rất nhỏ, đại soái không cần quá lo lắng.
Hàn Sơn Hà gật gật đầu, tiếp tục thả câu.
Thiếu niên áo đen càng giữ vẻ mặt khí định thần nhàn, thân thể thon gầy bao trong hắc bào thùng thình, cả người bất động như một pho tượng, dường như ngay cả âm thanh hô hấp cũng không có.
Từ lúc thả câu đến nay, hiện tượng cá thường điên cuồng cắn câu đã ngày càng ít. Từ lần đắc thủ trước, đến hiện tại cũng được nửa canh giờ.
Hàn Sơn Hà cùng thiếu niên áo đen đều hết sức chăm chú, họ đều hiểu rõ. Tình huống này, quá nửa là Kỳ Lân Ngư đã bắt đầu xuất động.
Thần ngư xuất động, phàm ngư tránh lui.
Nói cách khác, khoảng cách tới lúc Kỳ Lân Ngư mắc câu, đã là trong tầm tay!