Vân Dương ngồi lẳng lặng.
Hắn cũng không phải chờ quá lâu.
Canh hai mới qua, trên cầu thanh truyền đến tiếng bước chân.
Có người tiến đến.
Bộ pháp trầm ổn, lại kiên định dị thường.
Cũng chỉ có lúc tới trước cửa ra vào, mới thoáng qua một chút chần chờ, nhưng lập tức lại dứt khoát quyết liệt bước tới, không hề có một tia dừng lại.
Khóe miệng Vân Dương toát ra một tia vui mừng xen lẫn thưởng thức
Một chút do dự trước cửa, chính là nhân chi thường tình.
Cho dù là cái thế anh hùng, sớm đem sinh tử không để ý, nhưng đối mặt với tình huống này, vẫn sẽ phải có chút do dự.
Tiến một bước, có khả năng sẽ phải chết. Nhưng lui một bước, lại là trời cao biển rộng.
Sau khi do dự, còn có thể bước thêm một bước, ít nhất có thể thấy đó là một người thấy chết không sờn, chỉ cần thấy bản thân cần, liền có thể một đi không trở lại!
Người như vậy, sao có thể không thưởng thức, đồng thời, Vân Dương càng thêm càm thấy vui mừng khi Bát ca có thủ hạ như vậy!
Tương đối, nếu Thủy Vô Âm hoàn toàn không do dự, mà trực tiếp cất bước đi vào, khi đó đánh giá của Vân Dương đối với hắn sẽ không quá cao.
Bởi như vậy, chỉ có hai khả năng.
Một là cái dũng của thất phu, đồ sính khí phách, loại còn lại là đã tính trước, có mưu đồ khác.
Hai loại người này, đều là loại mà Vân Dương không mấy ưa thích.
Tiếng bước chân dừng lại.
Đã đến cửa ra vào.
Dừng lại!
Cửa ra vào trong tình trạng rộng mở.
Thậm chí, Vân Dương có thể tưởng tượng được, người đang dừng bước trước cửa đang quan sát hắn.
Hắn vẫn không quay đầu lại, vẫn ngồi đó mà nhìn ra bên ngoài, nhìn chăm chú qua một đường ánh sánh, nơi phương xa bị bao phủ bởi sương mù, cho dù cảnh tượng mông lung, nhưng Cửu Tôn phủ chính là ở chỗ đó.
- Ngươi đã đến.
Thủy Vô Âm đứng trước cửa, thanh âm khô khốc.
Hắn nhìn vào bóng tối, thân ảnh rõ ràng quen thuộc đến cực đoan, nhưng lại lạ lẫm tới cực điểm kia, trong lòng nhất thời có một cảm giác muốn run rẩy.
- Ngươi cũng tới.
Vân Dương thản nhiên nói:
- Trong thời gian này, ngươi đi đâu? Ta vẫn luôn tìm ngươi!
Thân thể Thủy Vô Âm run lên một cái, thanh âm khàn giọng, tựa như dây thanh quản như sắp đứt gãy:
- Tìm ta sao? Trong thời gian này, ta cũng luôn tìm ngươi!
Vân Dương nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm:
- Tối nay, ngươi đến, hẳn đã an bài toàn vẹn đi.
Thanh âm của Thủy Vô Âm vẫn quái dị như cũ, tựa như trong đêm tối có hai tấm giấy ráp ma sát lẫn nhau:
- Không sai, trong cuộc đời này của ta, người là nhân vật nguy hiểm số một mà ta nhận thấy, nếu không chuẩn bị toàn vẹn, ta không dám tới.
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt, quay mặt lại, dùng khuôn mặt thuộc về Lăng Phong các chủ kia đối diện với Thủy Vô Âm.
Thủy Vô Âm hít vào một hơi thật dài:
- Nếu ta đã đi vào, mời ngươi đem khuôn mặt này lấy xuống.
Vân Dương nói:
- Tại sao?
- Đây là khuôn mặt lão đại ta, không phải là của ngươi.
Thủy Vô Âm đứng trước cửa ra vào, thanh âm khàn khàn, lộ ra mấy phần băng lãnh.
- Ngươi biết lão đại ngươi là ai sao? Sao ngươi biết đây không phải là khuôn mặt của ta?
Vân Dương dùng ánh mắt trong trẻo nhìn Thủy Vô Âm:
- Chẳng lẽ ngươi biết chân diện mục của lão đại ngươi như thế nào?!
Thủy Vô Âm thản nhiên nói:
- Nhưng lời ngươi nói đều không quan trọng, điều quan trọng duy nhất, ngươi không phải lão đại của ta. Ngươi chỉ là một kẻ giả mạo!
Vân Dương nói:
- Giả mạo... Liệu ngươi có nghĩ tới, người có thể giả mạo lão đại ngươi, lại có thể lừa gạt ngươi trong một thời gian tương đối dài, khống chế ngươi, hắn phải là người quen thuộc cỡ nào, tín nhiệm cỡ nào mới có thể làm được?
Thủy Vô Âm lạnh lùng nói:
- Ta đương nhiên nghĩ đến, nhưng thân phận của ngươi, cũng không ngoài hai loại. Loại thứ nhất, là người thân cận, tín nhiệm nhất của lão đại ta, bởi vì quan hệ này, mà hại chết lão đại, còn muốn chiếm sản nghiệp của hắn.
Vân Dương yên lặng:
- Còn loại thứ hai?
- Loại thứ hai... Ngươi vẫn là người thân cận nhất, tín nhiệm nhất của lão đại, lão đại nhờ ngươi chiếu khán sản nghiệp của hắn. Đồng thời, nhờ ngươi giả mạo hắn.
Thanh âm của Thủy Vô Âm dù khàn giọng khó nghe, nhưng vẫn luôn tỉnh táo, lạnh lùng như băng.
Vân Dương nghiêm túc nghĩ nghĩ:
- Không sai, hoàn toàn đúng là chỉ có hai loại khả năng, như vậy, ngươi cho rằng ta là loại một, hay loại hai?
Thủy Vô Âm nói:
- Đáp án này, ta chưa biết được, vốn chỉ có dùng thời gian đến xác minh. Bất quá hôm nay ngươi đã tới, ta cũng tới, có một số việc, dứt khoát nói cho rõ. Khả năng xấu nhất cũng chỉ là có người chết ở chỗ này, hoặc ngươi chết, hoặc ta chết! Không phải sao?
Vân Dương khẽ thở dài một hơi:
- Hiện tại nói chuyện sống chết, vẫn là còn sớm, ta rất nghi hoặc, đến cùng ngươi là ai? Có lai lịch gì? Bởi rất nhiều chuyện của lão đại ngươi ta đều rõ ràng, duy chỉ có thân phận chân chính của ngươi là hắn không nhắc đến. Cho nên ta rất nghi hoặc.
Hắn từ từ nói:
- Đúng rồi, lão đại ngươi nói với ta, hắn chưa từng nhìn thấy Thủy Vô Âm ngươi sốt ruột. Câu nói này, ta tin, bởi ta cũng chưa từng nhìn thấy ngươi sốt ruột, ngoại trừ hôm nay. Cho nên bây giờ ta càng tin tưởng, nếu như lão đại ngươi ở đây, thấy ngươi sốt ruột như vậy, nhất định sẽ rất vui mừng.
Thủy Vô Âm siết chặt nắm đấm, nhìn Vân Dương:
- Hiện tại, ta chỉ muốn biết ngươi là ai? Thứ khác, không quan trọng!
Vân Dương từ từ đứng lên, thân thể không chút lay động, nhưng cửa sổ lại toàn bộ ba ba đóng lại, lúc đầu Thủy Vô Âm đứng ở thềm cửa ra vào, cũng không hề bước lên, nhưng chẳng biết làm sao, thân thể không tự chủ mà nhoáng cái dịch chuyển về phía trước một bước, mà cửa phía sau, cũng vô thanh vô tức đóng lại.
Thủy Vô Âm hừ một tiếng:
- Ngươi cho rằng đóng cửa lại, là có thể thay đổi mục đích của ta sao?
Vân Dương thản nhiên nói:
- Ta chỉ muốn cho ngươi biết chân tướng, nhưng phát bất truyền lục nhĩ, chúng ta giao lưu một đối một thì tốt hơn.
Thủy Vô Âm hừ lạnh một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Vân Dương nói:
- Lão đại của ngươi, là người thân cận nhất của ta.
Thủy Vô Âm khịt mũi coi thường, trên mặt lộ vẻ trào phúng:
- Ta biết, vẫn luôn biết, ngươi là người thân cận nhất của lão đại, nhưng ngươi có biết, hiện tại, bên ngoài căn phòng này, có ba sáu người cầm ám khí, hướng thẳng đến đây, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất thủ.
Hắn không để ý tới Vân Dương nói cái gì, chỉ tự mình nói:
- Còn có, dưới đáy căn nhà này, có bố trí lượng thuốc nổ đủ tạo ra một cái hồ.
Ngoài ra, ta còn móc rỗng vách tường cái nhà này. Bên trong bỏ thêm độc dược.
- Chỉ chút khói độc này, ta tin rằng, đủ để hạ độc chết nửa cái Thiên Đường thành này.
Thủy Vô Âm tỉnh táo nói:
- Cho nên, coi như ngươi có tu vi tuyệt đỉnh, thậm chí ngươi có bản lãnh như Lăng Tiêu Túy, nếu không cho ta một câu trả lời hai lòng, ngươi tuyệt... Không thể ra khỏi đây!
- Hết thảy, không cần ta hạ lệnh. Chỉ cần ta hơi động ý nghĩ một chút, tất cả sát chiêu sẽ lập tức triển khai.
Thủy Vô Âm thản nhiên nói:
- Ý niệm khống chế, ngươi biết sao?
Vân Dương nói:
- Ý niệm không chế? Ngươi là người Linh tộc?
Thủy Vô Âm hừ một tiếng:
- Nói, ngươi là ai?
Vân Dương nở nụ cười nhàn nhạt:
- Ngươi nói cho ta biết nhiều như thế, thế nào cũng phải có qua có lại a, nhưng bây giờ ta muốn nói với ngươi, hết thảy những bố trí vừa rồi ngươi nói, ta không hề hoài nghi, nhưng những bố trí này đối với ta, hoàn toàn không có tác dụng!
Thủy Vô Âm khịt mũi coi thường, hắc hắc cười lạnh, đang muốn chế diễu, lại thấy bóng người trước mắt chợt biến mất, thay vào đó, là một đoàn mây mù trắng noãn.
Trôi nổi ung dung trên không trung.
Thủy Vô Âm lập tức trợn mắt thật lớn, đại não rơi vào trong trạng thái thiếu khí.
Mây mù trong không trung phân tán thành mấy ngàn đầu sương mù, trải rộng khắp các ngõ ngách trong phòng.
Lập tức, lại lần nữa ngưng tụ thành một đoàn.
Tiếp đó, thân hình Vân Dương lần nữa hiện ra trước mắt Thủy Vô Âm.
Nhìn ánh mắt Thủy Vô Âm khiếp sợ đến cực điểm, Vân Dương ấm áp cười cười:
- Vô Âm, hiện tại, ngươi nhận ra ta sao?
Hiện tại, Vân Dương bày ra khuôn mặt thật, chính là chân diện mục thực sự.
- Vân... Vân công tử? Vân Dương? Lại là ngươi?
Thanh âm của Thủy Vô Âm có chút cà lăm. Nhưng hắn theo bản năng thấp giọng lại.
Vân Dương thở dài khe khẽ:
- Ngươi... Không nhận ra ta?
Trong mắt Thủy Vô Âm lóe lên một tia kích động cùng sùng kính, liên tục gật đâu, khuôn mặt đỏ bừng, thanh âm đè thấp đến chỉ còn một tia:
- Ngài là... Vân... Tôn?!
Trong ánh mắt Vân Dương hiện lên mây khói, ngữ khí buồn vô cớ:
- Lão đại ngươi, là Bát ca của ta.
- Phong...
Thủy Vô Âm ngốc trệ!
Lão đại mà hắn hiệu trung, lại là anh hùng mà thiên hạ cùng khâm phục và ngưỡng mộ Phong Tôn đại nhân?
- Lão đại ngươi... Bát ca ta... Hắn đã...
Vân Dương nhắm nghiền hai mắt:
- Ngươi đoán không sai, hắn đã sớm phó thác cả cho ta, cho nên ta mới giả mạo hắn... Ta đóng vai Bát ca cũng không tệ đi, trừ ngươi ra, căn bản không người có thể phát giác!
Trong lời Vân Dương, có mấy phần ý vị khôi hài, nhưng vô luận là Vân Dương, hay Thủy Vô Âm, bây giờ chỉ có bi thương, tràn đầy bi thương!
Thủy Vô Âm ngơ ngác đứng đấy, chỉ cảm thấy trong đầu như đang oanh tạc.
Đó là vô số Kinh Lôi Phích Lịch, điên cuồng oanh kích trong đầu.
Thậm chí, ngay cả thần hồn, đều như bị oanh thành mảnh vỡ.
Chỉ là, trong lỗ tai hắn, thanh âm của Vân Dương vẫn như ác mộng mà tiến vào không ngừng.
Một hồi lâu sau...
- Ngươi, tin tưởng ta sao?
Vân Dương hỏi.
- Ta...
Ánh mắt mắt Thủy Vô Âm tràn đầy thống khổ, khàn giọng nói:
- Tin tưởng, nếu ngay cả lời Cửu Tôn nói mà cũng không thể tin, như vậy trên đời này, chẳng phải không còn người nào đáng để ta tin tưởng sao?
- Ta hy vọng, ngươi có thể giúp ta!
Vân Dương nghiêm túc nói:
- Giúp ta, báo thù, giúp ta, để chúng ta... Hoàn thành những chuyện còn dang dở...
Thủy Vô Âm nhắm nghiền hay mắt, lẩm bẩm nói:
- Lão đại ta... Thực... Không có ở đây sao?
Vân Dương quay đầu, nửa ngày cũng không nói gì.
Nhưng, cơ bắp trên mặt hắn co rút một trận, cũng đã cho Thủy Vô Âm một câu trả lời.
- Ta đáp ứng ngươi!
Cơ mặt Thủy Vô Âm co rút dữ tợn, nghiến răng nghiến lợi, thống thống khoái khoái nói:
- Ta đáp ứng ngươi, ta sẽ giúp ngươi làm việc, sẽ hiệu trung với ngươi. Nhưng ta có một yêu cầu, hy vọng ngươi có thể thành toàn!
-------------
Phóng tác: xonevictory