Bất ngờ trong đêm
Vân Dương vô cùng nghi hoặc.
Tám cỗ khí thế trong phủ của Hà Hán Thanh, đại biểu cho tám tên cao thủ nhất đẳng.
Đội hình tám tên cao thủ như vậy, trước đó chưa từng xuất hiện qua, coi như lúc Lăng Tiêu Túy đến, tám người này cũng chưa hề tới đây.
Nếu như ở đây, nhất định đã xuất thủ quấy nhiễu, Hà Hán Thanh mà có tám tên này chi viện, coi như Lăng Tiêu Túy vẫn có thể chiến thắng, nhưng tình hình chiến đấu chưa chắc đã đơn giản như trước đó.
Ở đây có một vấn đề, tám người này đến đây khi nào?!
Vân Dương nhớ tới tình báo của Cửu Thiên lệnh: Gần đây, có không ít nhân sĩ giang hồ không rõ lại lịch tiến vào Thiên Đường thành, sau đó chia thành tốp nhỏ, biến mất trên phố...
- Tình huống này hẳn là... Sau khi Hà Hán Thanh bị thương, biết là có người sẽ thừa cơ hội này mà xuất thủ lấy mênh hắn, cho nên khẩn cấp điều lực lượng Tứ Quý lâu tới... Một là hộ vệ cho hắn, hai là đối với người có mưu đồ với hắn, tạo thành một cái bẫy rập trí mạng! Có tám người như vậy hộ vệ, xem như Vân Hầu đích thân tới, lão Độc Cô xuất thủ, cũng không tránh khỏi kết cục nuốt hận.
- Hay cho một cái tương kế tựu kế, quả nhiên là nhất cử lưỡng tiện, con người này quả có tâm tử cẩn mật!
Vân Dương cười khổ một tiếng.
Bản thân hắn chính là người có mưu đồ xuất thủ kia.
Hà Hán Thanh bị đánh thành nửa tàn phế, mười phần lực lượng thì bị hạn chế tới tám phần, lúc này chính là thời cơ ám sát hắn tốt nhất, nhưng ai có thể nghĩ đến, trong nháy mắt Hà Hán Thanh đã đem sơ hở trí mạng này, biến thành bẫy rập thiên y vô phùng!
Nếu hôm nay hắn không đi một chuyến này, trực tiếp sắp xếp người xuất thủ hoặc tự mình xuất thủ, như vậy, hôm nay liền rơi vào cái bẫy rập này!
- Lão hồ ly này, quả nhiên là thứ giảo hoạt!
Vân Dương hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng từ đáy lòng vẫn có cảm giác bội phục, mưu lo sâu xa thận trọng như vậy, quả không hổ là lực lượng trung kiên của Tứ Quý lâu, Xuân Hàn Tôn Chủ, danh bất hư truyền a.
Vân Dương rời khỏi Hà phủ, đã đi được nửa đường.
Động nhiên trong lòng xuất hiện một cảm giác nguy hiểm, tâm niệm khẽ động,trực tiếp dung nhập vào trong không khí.
Ngay lúc đó, tiếp tay áo xé gió vang lên.
Một đạo bóng trắng, đột nhiên xuất hiện ngoài chục trượng, nhanh như thiểm điện tiến lên, thanh hình di động nhanh chóng, một đường mà hắn tiến qua, đều hóa thành khu vực chân không.
Cơn gió lốc vạch một đường màu trắng.
Theo tốc độc của người này, một cỗ khí thế âm trầm kinh khủng cũng bay tới từ xa!
Trong trời đêm, một người dáng cao mặc áo đay, thình lình xuất hiện, cùng với sự hiện thân của người này, Vân Dương chỉ thấy vô hạn không gian phía trước bỗng trở nên âm phong cuồn cuộn, quỷ thanh chiêm chiếp. Tựa như có vô số oan hồn lệ quỷ, đang giương nanh múa vuốt, đập thẳng vào mặt.
Thân thể người này lấp lóe trên không trung, lập tức lại biến mất.
Mà âm phong cuồn cuộn phía sau, cũng bay theo hướng người kia cực tốc đào tẩu.
Không có một chút sai sót.
Sau lưng người kia, âm phong vô hạn đang hô hô rung động, bám đuôi đuổi theo, thanh thế tựa hồ như người này xuất động một cái, tùy thời đều mang theo mấy ngàn mấy vạn đại quân âm hồn vậy!
Mãi cho đến khi người này biến mất hơn một khắc đồng hồ, Vân Dương mới cảm thấy âm khí xung quanh mới dần tán đi.
- Kẻ này thực đáng sợ.
Vân Dương từ từ hiện thân trong góc tường, hít vào một ngụm khí lạnh.
- Người này, đột nhiên vào Thiên Đường thành, hẳn là người đã tìm tới Phương Mặc Phi đi, Nhất điện Tần Quảng Vương, một trong thập đại điện chủ của Sâm La điện...
- Hóa ra hắn cũng không phải đột nhiên tới chơi, mà nguyên nhân là vì muốn truy sát một người...
Lòng hiếu kỳ của Vân Dương dâng lên.
Bởi vì từ tình huống vừa rồi, người mà Nhất Điện Tần Quảng Vương truy sát, cũng tuyệt không phải hạng người bình thường!
Thấp nhất, cũng phải là cơ thủ cửu trọng đỉnh phong như Vân Hầu, nếu không, cũng không tới phiên nhất điện chi chủ như Tần Quảng Vương tự mình xuất thủ, lại còn truy sát ngàn vạn dặm vẫn không có kết quả!
- Người vừa rồi, nếu chính diện đối chiến, tuyệt không phải là đối thủ của Nhất Điện Tần Quảng Vương. Nhưng tốc độ bỏ trốn của hắn, tuyệt đối siêu nhất lưu, còn trên cả Tần Quảng Vương kia. Mặc dù lúc nãy chỉ mới nhìn thoáng qua, vẫn có thể phán đoán rằng người kia có thể vượt qua Tần Quảng Vương quãng đường ba cái hô hấp, cao thủ như vậy, quảng đường ba hô hấp, cũng không ít hơn ngàn trượng đi...
- Nhìn thình huống như vậy, hắn tất không phải là đối thủ của Nhất Điện Tần Quảng Vương, nhưng Tần Quảng Vương muốn đuổi kịp, đồng thời giết chết người này, tuyệt không phải chuyện dễ dàng, thậm chí... Có thể là không có khả năng.
- Đây hẳn là một trận truy đuổi chiến lâu dài đi.
- Một trận này, so thời gian, sức chịu đựng, cùng với tín niệm!
- Chỉ là... Cao thủ tuyệt thế như vậy, bình thường, coi như một tên cũng khó có thể nhìn thấy, nhưng tại sao giờ lại xuất hiện nhiều như vậy?
Vân Dương lắc đầu cười khổ, mắt thấy tình thế trước mắt ngày càng phức tạp.
- Bất quá, người bị Tần Quảng Vương đuổi theo này, cũng thực là có cá tính, bị cường địch như vậy truy sát, trên thân còn mặc áo trắng chạy trong đêm... Giống như sợ người khác không nhìn thấy hắn vậy, cũng thật là thú vị.
Vân Dương trở lại Vân phủ.
Phương Mặc Phi cùng Lão Mai đang luyện công, hai cỗ khí cơ cường đại trong Vân phủ đang xoay vòng, dần dần khuếch trương lớn mạnh. Vân Dương cũng không làm phiền bọn hắn, trực tiếp trở lại phòng mình, lúc này, hắn cần tỉ mỉ suy tư cân nhắc.
Thiên Đường thành ngay ngắn trật tự ban đầu, đang dần trở nên hỗn loạn!
Ồn ào chưa từng có, phân loạn chưa từng có!
Các loại cường giả, cao thủ thần bí thi nhau nhao nhao xuất hiện.
Còn có danh tướng các quốc, cũng đang dần tới.
Vân Dương ẩn ẩn cảm giác, Thiên Đường thành chỉ sợ không thể tránh khỏi trở thành hạch tâm cho phong vân trong thiên hạ.
Muốn tránh cũng không thể tránh, không thể tránh né!
Mấy ngày nữa, chỉ sợ xu thế này sẽ càng khủng bố hơn, càng thêm kinh tâm động phách!
Vân Dương ước lượng trong lòng: cao thủ Tứ đại gia tộc, tất sẽ lần lượt tới bên Tứ đại công tử. Chuyện Mễ Không Quần tưởng như hoàn tất, nhưng kỳ thực chưa thể xong được. Còn có bên Hà Hán Thanh cũng sẽ không từ bỏ ý đồ. Vương giả Sâm Lâ điện đều tới. Lại thêm Vô Tinh lâu từng ám sát hắn, trong thời gian tới hẳn cũng có người đến.
Sau đó là chuyện hai bên văn võ công kích nhau, tướng lĩnh quân đội bị xử oan, Lão Nguyên soái nhất định sẽ không ngồi yên bỏ mặc, bất quá chỉ cần Hoàng đế khôi phục, chuyện này tất có chỗ có thể cứu vãn...
Nói đến Hoàng đế Bệ hạ, liền không thể không nói đến chuyện hắn trúng quỷ độc, trước mắt, đây chính là chuyện quan trọng nhất, cũng là một chuyện có thể dẫn bạo sự kiện cực đoan, bất quá, chỉ cần hắn giúp đỡ điều trị, cũng không có gì đáng ngại!
Bây giờ, đại hôn của Thiết Tranh sắp đến, danh tướng các nước sẽ lần lượt đến đây.
Nhưng mà theo những người này đến, nhưng nhân vật giang hồ cũng sẽ tụ tập ở Thiên Đường thành.
Đến lúc đó, cái Thiên Đường thành này có thể loạn thành bộ dạng gì, dùng chân cũng có thể nghĩ.
Mà trước mắt, có nhiều chuyện đồng thời phát sinh như vậy, nếu nói không có hắc thủ thao khống phía sau, Vân Dương tuyệt đối không tin...
Thế như hiện tại Vân Dương còn muốn chiếu cố Vân Túy Nguyệt, đoàn người Cửu Thiên lệnh phái đi tìm Kế Linh vẫn chưa có tin tức...
Tất cả mọi chuyện, nhìn như không có quá nhiều quan hệ với Vân Dương, nhưng mỗi chuyện đều có liên hệ hoặc trực tiếp hoặc gián tiếp với Cửu Tôn. Điểm chết người nhất, là thực lực hiện tại của Vân Dương còn thấp, muốn thừa cơ xoay mình trong lúc long hổ phong vân này, hắn càng phải thêm cẩn thận...
- Lại nói, năng lực càng lớn, trách nhiệm mới càng lớn, bất quá hiện tại ta không có lực lượng lớn, nhưng chuyện cần làm lại quá nhiều, không mượn lực, dựa thế ứng phó thì sao làm được?!
Vân Dương thở dài.
...
Bên ngoài mấy vạn dặm.
Kế Linh, ân Kế Linh Tê đang yêu thích không buông Phượng Minh bảo đao, vuốt ve không ngừng, càng lúc càng cảm thấy cây đao này như cùng nàng huyết nhục tương liên, tựa hồ chính là một bộ phận trên cơ thể nàng, hơn nữa còn là một bộ phận rất có linh tính.
Mấy ngày trước, Kế Linh Tê ngoài ý muốn gặp phải tập kích, Phượng Minh bảo đao lại tự động phát ra tiếng đao minh trong trẻo, cảnh báo cho nàng.
Mặc dù đám người đã chuẩn bị phòng bị biến cố này, cũng đã phát giác động tĩnh của đối phương, nhưng đặc tính này của Phượng Minh bảo đao, càng khiến cho Kế Linh Tê yêu thích không buôn.
Cầm Phượng Minh bảo đao trong tay, tự nhiên lại nghĩ đến người đưa bảo đao cho mình.
- Linh Tê, mấy ngày nay ngươi rất lạ.
Ngọc Hương Nhi ở một bên có chút hâm một nhìn Kế Linh Tê.
- A? Lạ? Có chỗ nào lạ? Đừng nói bậy a!
Kế Linh Tê có chút bối rồi, bừng tỉnh lại từ trong trầm tư, tự nhiên lại có chút chột dạ.
- Lạ hay không lòng ngượi biết rõ, không lạ ngươi chột dạ làm cái gì?
Hạ Vũ Hàn ở một bên trêu ghẹo:
- Ngươi trở nên trầm mặc, lúc rảnh rồi liền ôm bảo đao suy tư, tự như đang ôm tình lang vậy, thực là khiến người nhìn mà cay mắt a...
- Vũ Hàn!
Trên mặt Kế Linh Tê lập tức hiện lên một đóa hồng vân, dậm chân sẵng giọng.
- Ôi, mặt đỏ rần... Mặt ngươi sao lại đỏ vậy a, ta cũng không nói cụ thể là ai ai ai, càng không có chỉ mặt gọi tên...
Hạ Vũ Hàn quệt miệng, trong đôi mắt ánh lên một mảnh ranh mãnh.
- Hừ.
Kế Linh Tê quay đầu không để ý tới nàng.
Nhưng Hương Ngọc Nhi vẫn không buông tha:
- Mặt ngươi Linh Tê, sao da ngươi... Tốt như vậy?
Lại nắm tay Kế Linh Tê, lập tức kêu lên sợ hãi:
- Tay ngươi sao mềm như vậy? Ta xem một chút... Ông trời của ta ơi, vết tích do tu luyện cũng biến mất... Đây... Đây là có chuyện gì xảy ra? Mau nói mau nói!
Hai mắt Ngọc Hương Nhi tỏa sáng nhìn Kế Linh Tê, một bộ thèm chảy nước miếng.
Trong số tỷ muội, Ngọc Hương Nhi là chú trọng dung nhan nhất, biến hóa của Kế Linh Tê, nàng đã chú ý từ lâu, hiện tại rốt cục cũng không nhịn nổi nữa.
Phàm là nữ tính luyện võ tu hành, bất kể bảo dưỡng như thế nào, trên tay chắc chắn cũng lưu lại vết tích, trừ phi tự thân tu hành tới Tiên Thiên cảnh, thông qua quá trình phản phác quy chân, tẩy kinh phạt tủy, thân thế mới xuất hiện tình huống không còn chai sạn như vậy, nếu không tuyệt khó có thể xuất hiện tình huống như vậy.
Mà huyền khí của Kế Linh Tê, xa xa không đạt đến cảnh giới kia, nhưng bây giờ, sự thực là, tất cả những vết tích do tu luyện gây ra, toàn bộ đều biến mất, không còn lại dù chỉ là một chút vết tích nhỏ xíu...
Điều này khiến Ngọc Hương Nhi vốn ưa chưng diện lại càng thêm điên cuồng hơn.
- Không có a?
Kế Linh Tê có chút mờ mịt đánh giá bản thân.
...
-------------
Phóng tác: xonevictory