Ta Là Chí Tôn

Chương 120: Cuộc trò chuyện lúc nửa đêm ở phủ Thái tử

Đối với kết quả này, Vân Dương thực sự nghẹn họng nhìn trân trối.

“Mấy tên gia hỏa này, ngày thưỡng làm những chuyện gì a?!”

Còn bốn nơi khác, một là phủ thái sư, một là Trấn Bắc vương phủ, một cái Thái úy phủ, và một cái Tĩnh Vương phủ.

Vân Dương nhớ kĩ mấy địa danh này lại.

Trong 11 nơi này, tất có một nơi là địa điểm thi pháp.

Nhưng càng xác định vấn đề này, lửa giận trong lòng Vân Dương càng bốc lên ngút trời!

11 nơi mà mình xác định hiềm nghi, vậy mà đều là những nơi quyền cao chức trọng. Không phải hoàng gia quý tộc, thì cũng chính là đại thần quyền khuynh thiên hạ!

Vừa nghĩ đến đây, Vân Dương không khỏi cảm thấy một trận bi ai sâu sắc!

Các ngươi ngồi ở vị trí cao, ngày ngày cẩm ý ngọc thực, muốn gì được nấy. Chẳng lẽ các ngươi há không biết, tài phú, địa vị, sự an nhàn hưởng thụ của các ngươi, đều là do các tướng sĩ không quản sinh tử, chém giết chốn sa trường mà đổi lấy?!

Nhưng trong lúc các ngươi yên tâm thoải mái hưởng thụ, lại vẫn có người cấu kết với Tứ Quý lâu, tàn sát công thần, thực sự là táng tận thiên lương, phát rồ!

Có đôi khi, thậm chí Vân Dương còn không thể hiểu nổi, loại chuyện như vậy, sao lại có thể phát sinh!

Chẳng lẽ, các ngươi không phải người Ngọc Đường?

Thậm chí, các ngươi không phải là người sao?

Người, sao có thể vô sỉ đến mức độ như vậy?!

- Tối nay trùng kích ngũ trọng!

Vân Dương mang theo một cố oán khí trùng thiên, nghiến răng nghiến lợi:

- Trùng kích ngũ trọng Vân Vụ quyết, tứ trọng Huyền Phong Quyết!

- Ngày mai, ta nhất định phải điều tra ra, tại họa này rốt cục là từ nhà ai mà ra!

- Nếu thực là bất kỳ người nào trong số chín người này, như vậy ta sẽ không tiếc đại giới, cũng phải hủy diệt kẻ này!

Vân Dương cũng không hoài nghi tới hoàng đế bệ hạ, hoàn toàn chưa từng hoài nghi.

Bởi trong thiên hạ này, người không có lý do làm mấy chuyện này nhất, chính là hoàng đế bệ hạ!

Nhưng mà con của hắn thì chưa hẳn!

Linh khí mãnh liệt truyền tới từ bốn phương tám hướng.

Liên tục ba ngày, Vân Dương vẫn không thể thành công đột phá.

Lục Lục vẫn khống chế chính xác truyền Sinh Linh chi khí cho Vân Dương, luôn để hắn vào trong biên giới đột phá, nhưng chỉ kém một chút như vậy, hắn vẫn chưa từng chân chính đột phá.

Mấy ngày nay Vân Dương vẫn hóa thành gió, mỗi ngày đều nghiền ép cực hạn của mình, bảo đảm huyền khí đã hão đến cực điểm mới trở về. Cho nên mỗi lần trở về đều mệt như chó chết, ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Nhưng mà tiêu hao cực độ như vậy, khiến sau mỗi lần khôi phục, Vân Dương đều cảm thấy bản thân tiến bộ thật lớn. Dưới sự tiêu hao nghiền ép cực hạn như vậy, lại luôn bảo trì trạng thái gần đột phá, căn cơ của Vân Dương càng thêm vững chắc.

Nhưng, Vân Dương cũng không có ý định tiếp tục củng cố căn cơ.

Điều hắn cần là đột phá! Cưỡng ép đột phá!

Đối với chuyện này, Lục Lục cũng biểu lộ không biết làm gì cho phải.

Dựa theo cái nhìn của Lục Lục, Vân Dương ít nhất phải tiến hành loại rèn luyện cực hạn này thêm một thời gian nữa, cũng phải tiến hành năm sáu lần tiêu hao rồi lại hồi phục huyền khí thì mới tương đối thỏa đáng.

Thế nhưng Vân Dương thân là chủ nhân đã lên tiếng, Lục Lục cũng chỉ có thể làm theo!

Huyền khí từ trong không trụ lại ngày càng mãnh liệt. Lại có linh khí càng tinh túy hơn truyền ra từ trên dây leo của Lục Lục.

Vân Dương chỉ cảm thấy, bình chướng ngũ trọng vỗn đã lung lay kia, nháy mắt liền sụp đổ!

Trước mắt hắn hiện lên vô số kim tinh, tựa như một cái vũ trụ đột nhiên bạo tạc, mặc dù hắn đã nhắm mắt lại, nhưng vẫn có thể cảm giác được sự chói lọi của thiên địa sụp đổ, trước mắt như xuất hiện cảnh tượng muôn tía ngàn hồng...

Cảm giác này...

Vân Dương đột nhiên cảm giác, tầm mắt của hắn, trở nên rộng rãi thoáng đạt hơn rất nhiều, tựa hồ... Vốn dĩ có rất nhiều thứ tồn tại chân thực trước mắt hắn, nhưng hắn không thể nhìn thấy.

Chỉ sau khi đột phá cấp độ trước mắt, mới phát hiện, hóa ra thế giới này còn nhiều thứ đền vậy!

Đó là một cảm giác vô cùng vi diệu cùng mỹ diệu.

Nó làm cho Vân Dương không khỏi nhớ đến lời của đại ca Thổ Tôn, cũng là người có tu vi cao nhất trong các huynh đệ:

- Chỉ có đột phá đến ngũ trọng sơn, thấy được ngũ trọng thiên, các ngươi mới cảm giác được, bản thân kỳ thực chính là ếch ngồi đáy giếng.

- Mà trước khi đạt đến ngũ trọng thiên, thậm chí ngay cả bản thân mình thực tế là ếch ngồi đáy giếng cũng không biết!

Lúc đó, khi Vân Dương nghe được câu này, chỉ cười cười không nói, hắn còn cảm thấy Lão đại có chút quá khuếch đại sự thật?

Nhưng đến hôm nay, có sự trải nghiệm của riêng mình, Vân Dương mói hiểu được.

Câu nói này, chân thật không có nửa điểm khoa trương.

Thậm chí, còn có chút hương vị nói giảm nói tránh.

- Ngũ trọng sơn...

Vân Dương cũng chỉ trải nghiệm cảm giác mỹ diệu này chừng một khắc đồng hồ, ngay sau đó liền ngồi xuống nhập định. Bắt đầu tu luyện Vân Vụ quyết, Huyền Phong Quyết, Tinh Hỏa quyết...

Lúc này Vân Dương đang đua tốc độ với thời gian, hắn muốn trong thời gian ngắn nhất, phải đem tu vi, thực lực, bí thuật cùng tăng lên.

Dũng cảm xông về phía trước!

Tu luyện, ngoại trừ chính là tiền vốn để bảo mệnh, đông thời... Vân Dương cảm thấy, khi mình tu luyện, có thể sát lại gần với các huynh đệ, càng cảm giác như mọi người đang dựa sát vào nhau, cùng nhau cố gắng.

Đột phá Vân Vụ quyết với Vân Dương chỉ là quá trình như nước chảy thành sông, đột phá Huyền Phong Quyết cũng không phải quá khó khăn. Nói chung khi tu vi đã đạt tới điều kiện cần và đủ, vậy công pháp cũng tự nhiên mà đột phá.

Nhưng tiến độ tu luyện Tinh Hỏa quyết, so với hai quyết trước lại hoàn toàn bất đồng.

Cho dù tu vi bản thân đã đủ điều kiện, nhưng muốn đột phá cảnh giới vẫn cần quá trình tương ứng.

Mãi cho đến rạng sáng, Tinh Hỏa quyết vẫn chưa thể đột phá đến tầng thứ tư.

Nhưng đối với tiến độ trước mắt của mình, Vân Dương cũng đã rất hài lòng.

Hiện tại, tu vi của hắn đã đạt đến ngũ trọng sơn, đã có thể coi là cao thủ.

Ân, so sánh với người thường, đúng là như vậy.

Huyền khí ngũ trọng sơn, sơ khuy ngũ trọng thiên. Vân Vụ quyết tầng thứ nắm, cũng coi như sơ khuy môn kính. Huyền Phong Quyết đạt tầng thứ tư, cũng đã đạt đến cảnh giới của Phong Tôn năm đó.

Trình độ như vậy, đã tạm đủ rồi.

Đủ để ứng phó với thế cục trước mắt!

Tu vi, thực lực đều tăng vọt, khiến Vân Dương không khỏi có chút dương dương đắc ý, nhẹ nhàng lắc người ra khỏi phòng.

...

Phủ thái tử.

Thái tử vẫn đang còn vì chuyện Thủy Nguyệt Hàn mất tích mà nổi trận lôi đình.

Sau khi Thủy Nguyệt Hàn mất tích, người của tứ đại gia tộc Xuân Hạ Thu Đông không ngừng đến cửa gây chuyện đòi người, mà thái tử điện hạ còn đang bị cấm túc, tâm tình càng trở nên không tốt.

Liên tiếp bị người bức bách như vậy mà không thể tươi cười đón tiếp, tâm tình như vậy đương nhiên càng lúc càng tồi tệ, thiếu chút nữa liều mình đòi sống đòi chết.

- Chuyện này ta vẫn không thể hiểu nổi, một người thông minh như Thủy Nguyệt Hàn, sao có thể làm ra loại chuyện ngu xuẩn như vậy?!

Thái tử điện hạ nghĩ tới đây, lửa giận bốc lên cũng không có chỗ để mà phát tiết.

- Sớm hôm sau đã có thể đường hoàng đi ra, sao ngay lúc hừng đông đã vượt ngục bỏ trốn?! Chẳng hắn lại thiếu một chút thời gian đó sao?

Vè mặt anh tuấn của thái tử điện hạ càng lúc càng xoắn xuýt cùng phẫn nộ:

- Hiềm ta nhàn quá nên muốn gây chuyện cho ta sao?

- Thái tử điện hạ.

Một vị lão giả râu tóc bạc phơ, đứng bên cạnh thái tử đột nhiên nhẹ giọng nói:

- Lão hủ có cái nhìn khác với chuyện này.

Thái tử điện hạ:

- Hửm?

- Chuyện này cũng đã xảy ra nhiều ngày.

Lão giả chậm rãi nói:

- Nếu tên Thủy Nguyệt Hàn kia chưa chết, dù có thế nào cũng nên báo lại cho chúng ta một tiếng, nhưng đến giờ vẫn không có tin tức.

- Chúng ta tuyệt không bán đứng hắn, càng không thể tùy tiện giao hắn ra ngoài... Mà trước nay, tên Thủy Nguyệt Hàn này vẫn luôn trung thành tuyệt đối với phủ ta, một thân trí kế cũng không phải dạng thường, hắn hoàn toàn không có lý do gì để làm chuyện như vậy.

Lão giả râu bạc thản nhiên nói:

- Cho nên, lão hủ cho rằng... Quá nửa là Thủy Nguyệt Hàn đã chết rồi. Hơn nữa là chết trước khi chuyện cướp ngục truyền ra.

- Người tạo thành chuyện cướp ngục, nhất định là một người hoàn toàn khác!

- Còn tên Phó Quan Sơn kia, hẳn là cũng đã chết!

- Hết thảy chuyện này, đều do người hữu tâm bố trí.

Sắc mặt lão giả ánh lên vẻ sầu bi:

- Nếu không, không cách nào giải thích chuyện đã xảy ra.

- Lui một vạn bước mà nói, coi như Thủy Nguyệt Hàn thực sự vượt ngục, nhưng hắn căn bản không cần thiết đi đánh lén mấy tên hoàn khố kia. Đây mới là chuyện đáng ngờ và phức tạp nhất. Nếu hắn thực muốn chạy trốn, sao có thể chủ động đắc tội tam đại gia tộc Xuân Hạ Đông? Phải biết, trực diện xuất thủ với ba người kia như vậy, khác nào trực tiếp kết tử thù với ba nhà, vĩnh viễn không có ngày hòa hoãn, cái gọi là thủ hạ lưu tình, không hạ sát thủ... Bất quá chỉ là bình phong che mắt mọi người mà thôi, chỉ cần hơi chút suy nghĩ, nhất định có thể hiểu rõ sự việc, không, nó là một mánh khóe làm sâu sắc thêm quan hệ thù hận giữa Thủy Nguyệt Hàn và mấy tên hoàn khố kia, khiến quan hệ song phương trực tiếp chuyển thành quan hệ sinh tử cừu địch.

Sắc mặt thái tử điện hạ dần tái nhợt:

- Chết rồi sao? Còn khả năng khác không?

Lão giả râu bạc khẳng định nói:

- Tám chín phần là như vậy, Thủy Nguyệt Hàn cùng tên Hạ Vô Phi kia là huynh đệ kết bái. Trước khi hiệu lực cho công tử, hai người đó xông xáo giang hồ rất nhiều năm, sớm đã tương giao tâm đầu ý hợp, nói là tình nghĩa đồng sinh cộng tử cũng không đủ hình dung. Nếu Thủy Nguyệt Hàn không chết, coi như kiêng kỵ không nói cho chúng ta, cũng sẽ nhất định báo cho Hàn Vô Phi.

Bên cạnh, khuôn mặt tuấn lãng của Hàn Vô Phi ánh lên vẻ đau thương:

- Thủy huynh nhất định đã gặp phải độc thủ! Thái tử điện hạ, cầu người làm chủ cho Thủy huynh, không thể để hắn oan ức đột tử nơi trại giam, lại còn gánh lấy ô danh vượt ngục này a.

Thái tử chậm rãi ngồi xuống:

- Nếu Thủy Nguyệt Hàn thực sự đột tử tại đại lao Hình bộ, như vậy, ai là người hạ thủ?

Lão giả râu trắng trầm mặc ngồi yên, con mắt lướt qua mất vị mưu sĩ khác, nhưng mấy người đều không nói gì, ngược lại đều quăng ánh mắt chăm chú lên người lão.

Ý bọn hắn hiển nhiên là: ngươi nói tiếp đi.

- Lão hủ tạm thời không muốn nói chuyện, xam như là tung gạch thử ngọc, tiếp đó xin mời chư vị bổ sung.

Lão giả râu bạc tựa hồ rất đắc ý cười cười:

- Đến cùng Thủy Nguyệt Hàn cùng Phó Quan Sơn chết trong tay ai, lão hủ cho rằng, không ngoài mấy mục tiêu này.

Đám người nghe vậy không khỏi trấn động:

- Không thể nghi ngờ, hiềm nghi đối với Tam hoàng tử là lớn nhất. Thủy Nguyệt Hàn chính là nhân vật nòng cốt của phủ Thái tử, cái chết của hắn sẽ tạo thành đả kích lớn đối với thực lực tổng thể của phủ Thái tử. Sau việc này, càng khiến phủ Thái tử đối đầu với Hình bộ, càng kết oán với tam gia Xuân Hạ Đông, đương yên lại kết thêm nhiều cừu địch, mà bên Tam hoàng tử cũng không chút bại lộ, cũng không đếm xỉa đến, thực sự trăm lợi mà không có hại.

- Đương nhiên, căn cứ vào khả năng tâm tư giống nhau, người có nghi vẫn còn có Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử.

- Sở dĩ nói Tam hoàng tử có hiềm nghi lớn nhất, vì một khi Thái tử điện hạ thất thế, hắn là người được lợi lớn nhất.

- Mà ngoại trừ mấy vị hoàng tử, người của Tứ gia cũng đáng hoài nghi. Thậm chí hai vị nguyên soái quân đội cũng không thoát khỏi.

- Cũng có thể nói, chỉ cần người, thế lực, có thể kiếm được lợi ích từ truyện này, đều là đối tượng hiềm nghi, khác biệt cũng chỉ là độ hiềm nghi lớn hay nhỏ, cùng với khả năng được lợi bao nhiêu mà thôi!

- Duy chỉ có bản thân Hình bộ vẫn đang sứt đầu mẻ trán, là đối tượng không có hiềm nghi nhất.

Trên mặt lão giả râu bạc tràn đầy vẻ cơ trí, còn có vẻ trí tuệ vững vàng, hết thảy đều có thể nắm trong lòng bàn tay.

-----------