Thủ đoạn ứng đối đã tới tay, Vân Dương lập tức không do dự, nâng tay một chưởng, đập mạnh lên ót Hoắc Vân Phong.
Thứ thần dị thế này, vẫn là trực tiếp đánh ngất rồi cho dùng mới tốt. Bằng không, khó trảnh khỏi phải phí một phen miệng lưỡi.
“Phốc!”
Hoắc Vân Phong mờ mịt ngẩng đầu, nhìn Vân Dương, mặt buồn bực:
- Ngươi đánh ra làm gì?
Nhìn tay mình, Vân Dương im lặng.
Một chưởng của hắn, dù chưa dùng hết toàn lực, nhưng coi như là một đầu Đại Địa Chi Hùng cấp Thánh vương, cũng có thể đánh ngất xỉu a, gia hỏa này rõ ràng đã thụ thương sắp chết, tại sao lại có thể bình an vô sự!
Chẳng lẽ, tu vi của ta nông cạn, yếu đuối đến thế sao?!
- Khục, không có gì.
Vân Dương cười khan một tiếng, tiếp tục thuận nước trôi đi.
Hoắc Vân Phong sờ đầu, phiền muộn.
Đầu của Thánh tôn… ngươi có thể tùy tiện đánh sao?
Lão phu thực sự… im lặng tới cực điểm.
Hoắc Vân Phong đang suy nghĩ…
Phốc!
Lại một chưởng.
Lần này Vân Dương lại tăng thêm mấy phần khí lực, cơ hồ đến mức dùng tới toàn lực ứng phó, cho nên hiệu quả xa xa hơn trước.
Hoắc Vân Phong nhất thời bị một chưởng đánh dúi đầu vào trong nước, lập tức xoát một tiếng, ngẩng đầu từ trong nước nâng lên, cuồng nộ nói:
- Ngươi… muốn làm gì?!
Vân Dương khẽ nhăn nhó, nửa ngày mới lẩm bẩm:
- Ngươi… sao ngươi không ngất?
- Vì sao ta phải ngất?
- Ta dùng lực mạnh như thế… sao ngươi còn không ngất?
- Tiểu tử ngươi mới chỉ tới Thánh vương, lại còn muốn đáng ngất ta? Ngươi bị ngu à?
Hoắc Vân Phong thực sự kinh ngạc.
- Không phải ngươi đang trọng thương… hấp hối sắp chết sao…
Vân Dương im lặng.
- Coi như ta sắp chết, nhưng chỉ cần còn một hơi… bằng ngươi cũng đừng mơ đánh ra ngất xỉu!
Hoắc Vân Phong phiền muộn:
- Chút tu vi của ngươi…
“…”
Vân Dương thở dài:
- Tình huống hiện tại, ngươi không ngất, không thể nào dùng thuốc.
Hoắc Vân Phong: “???”
- Ngươi không ngất…
Vân Dương như moi ruột móc gan:
- Khi kỳ độc này phát sinh hiệu năng, đồng thời sẽ trùng kích thần thức, ta lo lắng sẽ biến ngươi thành ngớ ngẩn, hơn nữa…
- Ngươi coi ta là kẻ ngu ngốc hả, cái gì mà hơn nữa hơn thôi…
Hoắc Vân Phong phiền muộn tới tột đỉnh:
- Ngươi không muốn để ta thấy, không muốn để ta biết thì ta nhắm mắt lại là được… hoặc để ta chủ động ngất đi là được… còn sáng tác ra cái lý do sứt sẹo này…
- Vậy ngươi tự ngất đi, nhanh một chút…
Vân Dương ngượng ngùng.
“…”
Hoắc Vân Phong im lặng nhìn Vân Dương, sau đó thở dài, nhắm mắt lại, hơi nổi lên một chút, lập tức nghiêng đầu… thành công hôn mê bất tỉnh.
“…”
Vân Dương cảm thấy ức vạn đầu thần thú chạy qua đầu.
A đến a…
Thật con mẹ nó giả…
Trong mạch nước ngầm.
Hoắc Vân Phong khôi phục thanh minh, trạng thái tinh thần tốt hơn nhiều, dù sao gông cùm chí tử cũng đã mất, nhưng sắc mặt vẫn còn hôi bại, thở ngắn thở dài không thôi.
- Trước khi ngươi cho ta dùng kỳ dược, ta ăn bữa nay lo bữa mai, luôn cảm giác chết tử tế không bằng sống tạm bơ… nhưng hiện tại, đã dùng kỳ dược, giữ được mệnh, lại cảm thấy sống không bằng chết. Người, quả nhiên luôn không biết đủ…
Vân Dương an ủi:
- Không phải ngài thường nói, miễn là còn sống là còn có hy vọng, tương lai chưa hẳn sẽ không có biện pháp giải quyết tốt hơn a, giống như chuyện Thánh quân có thể giúp ngài bài trừ Kim Tướng chi khí vậy, tình huống hiện tại, hẳn sẽ không kém a.
Hoắc Vân Phong cười cười, đang muốn nói chuyện, lại nghe được một thanh âm nhàn nhạt:
- Lời này vốn không sai, chỉ tiếc không thích hợp với hai ngươi. Hoắc chấp sự, cả đời ngươi, vốn nhất định không có tương lai!
Hai người lấy làm kinh hãi, quay đầu nhìn theo tiếng, chỉ thấy bên kia bờ, một bóng người lòe lòe kim quang đứng chắp tay, ánh mắt khóa chặt hai người bọn hắn.
Kim Điêu vương!
Thế mà Kim Điêu vương lại tìm được tới đây.
…
Vân Dương đột nhiên trầm xuống.
Chủ quan!
Thực sự chủ quan!
Lúc đầu chạy theo mạch nước ngầm thì đúng, càng khiến địch nhân khó liệu, thế nhưng bọn hắn xuống sông ngầm, tự nhiên có để lại vết tích, Kim Điêu vương sao có thể không phát hiện?
Lấy thực lực tu vi của Kim Điêu vương, nếu phát hiện có mạch nước ngầm, tự nhiên có thể lần theo mà tới.
Đáng lý ra, khi hắn rớt xuống mạch nước ngầm, nên lựa chọn đi ngược lại dòng nước, sau đó liền phải thoát khỏi mạch nước ngầm, đó mới là sách lược vẹn toàn!
Nào có thể bị đuổi kịp như bây giờ.
Chẳng lẽ, chỉ có thể chính diện đối bính thôi sao?!
Hoắc Vân Phong yên lặng một chút, đột nhiên mỉm cười:
- Trước đó, đường của ta xác thực đã đoạn, nhưng hiện tại phải cảm tạ lão thiên cho ta cơ hội báo đáp lại các hạ, để xem, một kích cuối cùng này của ta, có thể cho các hạ đủ kinh hỷ. Vân Dương, chuyện sau đó, phải nhờ ngươi rồi.
Nói xong, hắn liền bước ra một bước, hít một hơi thật sâu, đối mặt Kim Điêu vương, nhàn nhạt nói:
- Kim Điêu vương, hôm nay ngươi đã tới đây, vậy theo ta cùng lên đường đi.
Rất hiển nhiên, hắn muốn phát động Huyền khí lần cuối, thậm chí là tự bạo, để tranh cho Vân Dương một cơ hội chạy trốn.
Lấy tu vi của Hoắc Vân Phong, nếu hắn tự bạo, cơ hội chạy của Vân Dương sẽ cực lớn.
Vân Dương khẽ đổi tâm niệm, trầm giọng quát:
- Tiền bối khoan đã, chúng ta chưa hẳn không có cơ hội.
Quay đầu nói với Kim Điêu vương:
- Kim Điêu vương, ngươi có thể tìm tới đây, thực sự là ngoài dự liệu của ta, đủ thấy các hạ cao minh cơ trí, chỉ có điều… hậu đại của ngươi, thực sự bị mất?
Kim Điêu vương nghe thanh âm của Vân Dương, lập tức nhận ra, nhe răng cười một tiếng:
- Hóa ra là kẻ giả mạo Hoắc Vân Phong đáp ứng thay ta tìm hậu đại chính là ngươi, quả là trời không phụ ta, để ta một lần trừ được cả hai ngươi!
Hoắc Vân Phong quay đầu nhìn Vân Dương, mặt đầy ngơ ngác.
Chuyện này là sao…
Sao ta không hiểu gì vậy, cái gì giả mạo, ai giả mạo ta…
Vân Dương thản nhiên nói:
- Ta là ai, ai là Hoắc Vân Phong, kỳ thực không quan trọng, chí ít với các hạ mà nói, không quan trọng, không phải sao?
Kim Điêu vương chậm rãi gật đầu:
- Không sai không sai, đúng là không quan trọng. Điều quan trọng hiện tại, chẳng cần biết ngươi là ai, có phải Hoắc Vân Phong hay không, đều nhất định phải chết.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn hậu đại của mình nữa?
Vân Dương trầm giọng nói:
- Lại hoặc là, cái gọi là tìm hậu đại, từ đầu tới đuôi chỉ là một lý do ngụy trang?