Ta Là Chí Tôn

Chương 1185: Kim Điêu chi kiếp! (2)

Vân Tú Tâm cầm thưởng thức, yêu thích không buông tay.

Vân Dương nhíu nhíu mày, nhưng không nói gì thêm.

Trong rừng cây, một bia mộ mới dựng lên, trên bia một: Hắc Sơn minh thập tam đệ tử chi mộ. Cửu Tôn phủ lập.

Vân Dương mang theo các đệ tử xuyên qua rừng cây, một lần nữa nhìn thấy đường lớn trước mắt, người người cùng sinh một cảm giác: Sinh tử vô thường, chỉ một chút biến cố ngoài ý muốn, lại có thể như bước một vòng qua Tử Môn quan.

Cảm giác này, khiến Vân Dương cảm thấy buồn bực, thậm chí là kinh ngạc.

Biến cố lần này dù ngoài ý muốn, thế nhưng với đám người Cửu Tôn phủ bọn hắn lại không hề có nguy hiểm, thế nhưng hắn lại có cảm giác như thở nhẹ được một hơi? Điểm này thực sự không bình thường!

Chẳng lẽ còn có Yêu thú nào đó, giấu diếm được linh giác của hắn mà rình mò ở bên?

Vừa nghĩ tới đây, trong tay hắn liền nắm lấy mấy khối Tử Cực Thiên Tinh.

Đối phương có thể diệt sát Hắc Sơn minh, như vậy cũng nhất định có thể diệt sát Cửu Tôn phủ!

Ngay lúc này, một tiếng kêu bén nhọn vang lên trên không trung.

Toàn bộ sơn lâm, sau tiếng kiêu này lập tức bị bao phủ trong một màn tử khí âm trầm khủng bố, từng luồng Yêu khí vô hình tràn ra, bao phủ phương viên địa giới mấy trăm trượng, cả thiên không trở nên âm u.

- Không tốt!

Vân Dương không cả kịp ngẩng đầu, từng khối Tử Cực Thiên Tinh trong tay bay ra, nháy mắt liền biến thành một trận thế phòng hộ bao lấy cả đám người, cơ hồ trong nháy mắt, một khối Tử Cực Thiên Tinh cuối cùng vào vị trí, Vân Dương phát lực chân, lại ném thêm mười khối Tử Cực Thiên Tinh vào vị trí trận nhãn dưới chân.

Một cỗ nồng vụ dâng lên, trong Yêu khí trùng trùng điệp điệp khắp thiên không, tạo thành một bình trướng, bảo vệ đám người Cửu Tôn phủ.

Trong nháy mắt, một trận pháp phòng hộ, lập tức thành hình.

Cơ hồ chính lúc trận pháp mà Vân Dương bố trí phát huy tác dụng, một đầu đại điểu khổng lồ thoáng hiện trên bầu trời, đột nhiên giương cánh, dài tới trăm trượng, che cả một mảnh trời, khắp nơi chỉ thấy một màn khói mờ mù mịt.

Đại điểu tới, cát đá bốn phía bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ cuốn lên không trung, phát ra một tiếng gào thét bén nhọn, từ không trung ầm ầm rơi xuống, mục tiêu trực chỉ đám Vân Dương.

Sức mạnh vô cùng, một móng vuốt mang theo kim quang xán lạn ngang nhiên vồ xuống!

Oanh!

Toàn bộ đại địa, tính cả vài tòa đại sơn chung quanh đều bởi một kích này mà run lên mấy cái.

Đám Vân Dương dù trong hộ trận, thế nhưng chỉ riêng dư ba tác động, cũng khiến bọn hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, các đệ tử càng chấn động tới đứng không vững, nhao nhao ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch, ánh mắt sợ hãi!

Chỉ một kích của Yêu thú, lại có thể có uy lực cường đại đến vậy!

“Yêu thú này, chí ít cũng phải đạt tới Thánh tôn!”

Vân Dương nhanh chóng phán đoán!

Yêu thú cấp Thánh tôn, lại còn là Yêu thú phi hành, hơn nữa còn tuyệt không phải sơ giai!

Khó trách Hắc Sơn minh thua thảm như vậy.

Lúc này, một thanh âm dị thường kỳ quái vang lên giữa không trung:

- Người dưới là ai? Trận pháp rất tinh diệu a.

Âm điệu kia, tựa như hai khối kim loại cọ sát, chói tai không nói nên lời.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Không biết tiền bối trên không trung là vị nào trong Yêu tộc? Bao năm nay, nhân loại chúng ta cùng Yêu tộc nước sông không phạm nước giếng. Lần này Yêu tộc xâm phạm biến giới chúng ta, lại còn thống hạ sát thủ, không biết là vì lý do gì?

Yêu thú trên không trung không ngừng xoay quanh, lại cuốn lên đại lượng cát đá, khiến trong phương viên mấy trăm dặm mù mịt bụi đất, không ít người bình thường bị cuốn lên, phát ra tiếng rên la thê thảm.

Âm vang chua chát lại lần nữa cười gằn:

- Bên dưới là hậu sinh môn phái nào? Nước sông không phạm nước giếng? Từ bao giờ mà có cái gọi là nước sông không phạm nước giết? Bao năm nay, Yêu tộc Nhân tộc có bao giờ ngừng chinh chiến qua, lúc nào có cái gọi là hòa bình?!

- Nhân loại hèn hạ vô sỉ, phạm biên giới ta, cướp Yêu tộc ta. Âm mưu quỷ kế, mưu toan hậu đại của ta. Vì sao bản tọa không thể phản sát lại các ngươi!

Vân Dương lạnh lùng nói:

- Oan có đầu, nợ có chủ, lấy võ lực của tiền bối, giết người vô tội như vậy có nên không?

- Vô tội? Nên không?

Thanh âm giữa không trung càng thêm kịch liệt:

- Toàn bộ Huyền Hoàng giới, có ai thực sự vô tội? Các ngươi tùy tiện tàn sát vô số thành viên yếu ớt của Yêu tộc ta, chẳng lẽ cũng là chuyện nên?

Vân Dương đổi tâm niệm, từ bỏ biện luận.

Tử tưởng của Yêu thú phi hành trên không trung này đã cực đoan đến mức nhất định, tranh luận chỉ là việc vô bổ, chỉ uống phí nước bọt.

Tranh luận không thể tiếp tục, tiếng hô hô lại vang lên, vô số lực đạo đủ để di sơn đảo hải không ngừng đánh lên hộ trận, may mà hộ trận mà Vân Dương bố trí đủ chu toàn, hơn nữa hắn còn đang không ngừng hoàn thiện bổ sung, từ đầu đến cuối luôn duy trì trạng thái mạnh nhất, cho nên, dù cường độ công kích của Yêu thú cũng càng ngày càng lớn, càng ngày càng mãnh liệt. Thế nhưng người bên trong lại ngày càng cảm thấy không mãnh liệt bằng lần thứ nhất, tâm ý dần ổn định.

Sau một chốc, công kích như phong bạo giữa không trung đột nhiên dừng lại, bầu trời cũng trở lại như ban đầu, hiển nhiên Yêu thú kia đã rời đi, thế nhưng những người ở đây cũng không an tâm lại, bởi cảm giác nguy hiểm mãnh liệt kia vẫn còn, thoáng như đụng tay có thể chạm.

Mấy người Vân Tú Tâm không phải chủ trận, hết thảy chỉ có thể dùng cảm ứng để cảm nhận hoàn cảnh bên ngoài, biết tương đối hạn, mà Vân Dương chủ trận, lại có thể nhạy cảm nhận thấy, thân hình khổng lồ của Yêu thú trên không trung đã biến mất, nhưng thay vào đó lại có một bóng người mặc kim y thon gầy xuất hiện, lỗi lạc chắp tay, ánh mắt sắc bén, nhìn hộ trận như có điều suy nghĩ.

Đối phương chỉ dứng đó chắp tay, lạnh nhạt nhìn hộ trận, không hề có chút động tác. Thế nhưng lại cho người ta cảm thấy như uyên đình trì nhạc, sừng sững không thể rung chuyển. So với Yêu thú khổng lồ trước đó, hình tượng này thêm ba phần nghiêm nghị, lại càng thêm một phần khó nắm chắc!

Ánh mắt người nơi chân trời lóe lên một đường kim quang, nhìn đại trận bên dưới, lạnh lùng hừ một tiếng:

- Bản tọa Kim Điêu vương. Tiểu bối bên dưới, có dám xưng tên họ?

Vân Dương cười cười:

- Tốt, ta đã biết ngươi, bản tọa chính là chấp sự Thánh Tâm điện, Hoắc Vân Phong. Biết ta rồi còn không mau thối lui!

Vân Dương vừa nói, đám Vân Tú Tâm lập tức nghẹn họng nhìn trân trối, im lặng nửa ngày.

Ta nghe được cái gì vậy? Không phải ta nghe lầm chứ?!

Thế nhưng quay mặt nhìn người khác, lại phát hiện ai nấy ngơ ngác nhìn nhau, đều như không biết mình có phải nghe nhầm hay không!

Đây… là Lão đại sư phụ Thổ Tôn nói sao?!

Phía trên, Kim Điêu vương trào phúng nói:

- Hóa ra là chấp sự Thánh Tâm điện. Thân có trận đạo mạnh như vậy, quả không phải phàm tục có thể so sánh… hừ, nếu không phải chấp sự Thánh Tâm điện, chỉ sợ cũng khó có được tài nguyên cung cấp cho đại trận như thế tiêu hao. Nhưng ngươi đường đường là chấp sự Thánh Tâm điện, tại sao không dám ra đối mặt với bản vương chiến một trận?

Cái gì? Chúng ta nghe được cái gì vậy? Đối phương tin rồi sao?

Mấy người Sử Vô Trần, Vân Tú Tâm lại lần nữa đưa mắt nhìn nhau, không hiểu nổi chuyện gì đang diễn ra!