Bên cạnh hắn, còn có một con cự lang toàn thân màu bạc, ngay cả con mắt cũng màu bạc làm bạn:
- Lão phu Ngự Thú tông Mạnh Khiếu. không biết Cửu Tôn phủ vị nào đi ra chỉ giáo?
Vân Dương vung tay lên.
Lạc Đại Giang xách ngược đại đao, nhanh chân ra sân:
- Cửu Tôn phủ Lạc Đại Giang!
Sau khi đánh một trận lập uy với Thương Ngô môn, Lạc Đại Giang Cửu Tôn phủ trừ Vân Dương là đệ nhất cao thủ tên tuổi đã vang vọng tất cả môn phái Thiên Vận Kỳ hạ phẩm, không có người nào dám khinh thường, càng không có kẻ nào dám xem hắn như đá mài đao ngày xưa, thanh danh Đao Tôn lan truyền nhanh chóng.
- Ngày đó Kinh Hồng phái, chưa từng nhìn thẳng chân dung Đao Tôn, hiện tại đối mặt, quả nhiên là oai hùng phi phàm, không phải phàm tục.
Lão giả chậm rãi lấy binh khí của mình ra, đó là một thanh ngân câu tạo hình kỳ lạ.
Dưới ngân câu này có không biết bao nhiêu oan hồn, vừa mới lấy ra, phía trên đã bao phủ một tầng khí tức màu đen, uy thế doạ người.
Đột nhiên sắc mặt Lạc Đại Giang thay đổi, trầm giọng nói:
- Câu Hồn sứ giả!
Có rất nhiều người chưa từng nghe qua cái tên Mạnh Khiếu này hoặc không quen thuộc, nhưng Câu Hồn sứ giả đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ lại làm cho Lạc Đại Giang có ấn tượng sâu sắc.
Đoạt Phách Ngân Câu, đường này Cửu U.
Nhìn móc câu màu bạc kỳ quái trước mặt, nếu hắn không biết đối thủ là ai, như vậy cũng uổng phí thời gian Lạc Đại Giang xông pha giang hồ nhiều năm.
- Chỉ là hư danh.
Mạnh Khiếu thần thái tiêu điều, tóc trắng tung bay:
- Đao Tôn, mời!
Lạc Đại Giang liếc mắt nhìn Ngân Lang bên cạnh Mạnh Khiếu, sắc mặt lộ ra vẻ cảnh giác, hắn lắc lắc đại đao, chậm rãi vung lên, trầm giọng nói:
- Xin tiền bối chỉ giáo!
Hắn vung đao lên, thân thể hơi nghiêng về phía trước, sắc mặt hơi cứng lại, một cổ khí thế nặng nề dâng trào.
Nơi này có đặc hiệu ngăn cách thần thức, cho nên cũng mất đi năng lực hiểu rõ thực lực đối phương, nhưng đối mặt khoảng cách gần, cảm ứng khí cơ lẫn nhau, Mạnh Khiếu cũng hơi có hiểu rõ thực lực Lạc Đại Giang, sắc mặt hắn hơi đổi, đầu Ngân Lang kia cũng cảnh giác.
Một người một sói cảm thấy người đối diện không phải là nhân loại, mà là một ngọn núi nặng nề, khó mà rung chuyển!
Lạc Đại Giang ôm đao nghiêng người, toàn thân trên dưới di chuyển nhưng không lộ ra chút sơ hở nào, không có sơ hở để vào, càng khó tìm được vị trí công kích.
Nhưng không có sơ hở, không có nghĩa là không thể chế tạo sơ hở, nếu Mạnh Khiếu đã nổi danh trên giang hồ, tự nhiên hắn cũng là người am hiểu chiến đấu, mũi chân hơi chĩa xuống đất, đột nhiên thân thể phân hóa, bảy thân ảnh xuất hiện khắp bốn phương tám hướng, mỗi thân ảnh đều cầm một thanh đoạt hồn ngân câu, hoàn toàn không khác gì bản thể.
Sau một khắc, tám Mạnh Khiếu từ tám phương vị bao quanh vây khốn Lạc Đại Giang, đồng thời ngân mang lấp lóe, hợp thành tám dòng thủy triều đánh tới.
Thế công của Mạnh Khiếu đến tận đây đã mang theo khí thế hung hãn, cực khác bình thường, nhưng mỗi thân ảnh hắn phân hóa ra lại giống như chủ thể, đều có một đầu Ngân Lang đi theo, tám đầu Ngân Lang theo thủy triều mà động, nhún người nhảy lên, hóa thành từng đạo ngân quang tấn công Lạc Đại Giang!
Vừa ra tay đã bộc lộ rõ uy thế của cường giả uy tín lâu năm. Quả nhiên xuất thủ bất phàm, uy thế ngập trời.
Lạc Đại Giang mắt thấy ác chiêu trước mắt, hắn không dám có chút chủ quan, hét lớn một tiếng:
- Bát Phương Phong Vũ!
Lời còn chưa dứt, đột nhiên đao trong tay hành động, hắn lách người sang bên cạnh, đột nhiên có một tầng đao lưu bao phủ khắp toàn thân, bảo hộ mưa gió không lọt, không có bỏ sót, sau đó thân thể khôi ngô hoàn toàn không nhìn thế công từ bốn phương tám hướng, hắn xông thẳng về phía trước.
Thân hình Lạc Đại Giang xông tới có chừng mực, đao trong tay chém thẳng xuống, cũng chém một hư ảnh Ngân Lang thành hai nửa, sau đó là một tiếng “keng” giòn tan vang lên, lại là tiếng đao và câu va chạm chính diện!
Tiếng vang này đại biểu Lạc Đại Giang đã phân biệt rõ chân thân của Mạnh Khiếu trong tám hư ảnh, đã xác định mục tiêu, bắn tên có đích, một kích trúng mục tiêu.
Mạnh Khiếu kêu lên một tiếng đau đớn, thân ảnh phân hóa bốn phía biến mất, nhưng mà Lạc Đại Giang cũng kêu lên đầy đau đớn, bởi vì hắn cùng Mạnh Khiếu sống mái một kích chính diện, móng vuốt đầu Ngân Lang kia đã đánh trúng vai phải của hắn, máu thịt be bét, bị thương không nhẹ.
Móng vuốt của Ngân Lang sắc bén không kém gì thần binh lợi khí.
Phải biết Lạc Đại Giang hiện tại đã là thân thể Thánh Vương. đao kiếm bình thường, cho dù hắn đứng bất động, võ giả bình thường cầm vũ khí chém một ngày cũng không bị thương, hiện tại bị vuốt sói đánh bị thương không nhẹ.
Chỉ có điều không chỉ có vai phải Lạc Đại Giang bị thương, đầu Ngân Lang kia cũng gào lên, chân phải tập kích Lạc Đại Giang đắc thủ cũng máu thịt be bét, ba móng chân đứt gãy, đây chính là cường giả Thánh Vương phản công, đơn thuần nhục thể phản áp chế cũng có thể làm Ngân Lang bị thương.
Lạc Đại Giang đột nhiên xoay người lại, hắn đưa lưng về phía Mạnh Khiếu, đồng thời nâng đao chém thẳng vào Ngân Lang đã bị thương.
Đao quang như thiểm điện, sát ý như phong ba.
Mạnh Khiếu bị một kích chấn động lui về phía sau, chân đứng không vững, hắn đang kinh ngạc vì sao tu vi Lạc Đại Giang cao như thế, dường như càng trên mình, liếc nhìn Ngân Lang gặp nạn, hắn không kịp ổn định trọng tâm, ngân câu rời khỏi tay, đâm thẳng vào lưng trống trải của Lạc Đại Giang.
Hắn nhìn ra Ngân Lang bởi vì công kích thắng lợi mà bại lộ chân thân. Cũng đánh giá sai thực lực Lạc Đại Giang vượt qua suy nghĩ của mình, thực lực đối phương mạnh hơn Ngân Lang rất nhiều, nếu trúng một đao này, Ngân Lang hẳn phải chết không nghi ngờ.
Thì ra mục đích thật sự của Lạc Đại Giang chính là phế bỏ Ngân Lang trước.
Mặc dù mình lúc này ném ngân câu, tạm thời kiềm chế sát chiêu của Lạc Đại Giang, nhưng cũng chỉ là kiềm chế tạm thời, cũng không thể làm gì được Lạc Đại Giang, cần tiếp tục đuổi theo mới có thể chân chính giải quyết nguy cơ của Ngân Lang.
Bất ngờ Lạc Đại Giang cười lớn một tiếng:
- Ngươi bị lừa rồi!
Đột nhiên hắn xoay người, một cước chuẩn xác đá trúng bụng Ngân Lang, Ngân Lang gào lên, thân thể to lớn bị đạp bay ra xa. Lạc Đại Giang mượn thế xoay người lại, ngân câu mang theo một đạo huyết quang bay qua người hắn, mặc dù cũng mang theo một ít huyết nhục nhưng không thể làm Lạc Đại Giang trọng thương.
Lạc Đại Giang một cước đạp bay Ngân Lang, hắn lại xông tới. Hắn giống như gió lốc va chạm vào người Mạnh Khiếu, lưỡi đao lóe sáng quét ngang qua.
Trên gương mặt Mạnh Khiếu lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Bởi vì vào lúc này, hắn đã là không có lựa chọn nào khác.
Lúc này, lấy kinh nghiệm lịch duyệt lão đạo của hắn, tự nhiên cũng đã nghĩ ra Lạc Đại Giang cố ý hành động, dẫn dụ hắn ra chiêu cứu viện, Lạc Đại Giang không có đạo lý bị thương ngay từ đầu. Một kích kiểm tra vừa rồi đã kết thúc, tu vi huyền khí của Lạc Đại Giang còn mạnh hơn chính mình.
Cao thủ như vậy, tuyệt đối không thể bị thương ngay từ đầu, nếu tình huống không hợp lý. Như vậy chỉ có thể nói rõ hắn có tính toán khác!
Giao thủ với người Ngự Thú tông, ưu tiên đánh giết chiến sủng của đối phương là cách làm chính xác nhất.
Cho nên, mục tiêu lúc mới bắt đầu của Lạc Đại Giang chính là Ngân Lang?
Đạt được kết luận này, Mạnh Khiếu cảm thấy bất đắc dĩ.
Không cứu nói, Ngân Lang hẳn phải chết, Ngân Lang vừa chết, thực lực mình không bằng sẽ thất bại thảm hại.
Cho nên hắn chỉ có thể lựa chọn cứu viện Ngân Lang!
Nhưng hắn nhưng không có nghĩ đến, Lạc Đại Giang từ lúc mới bắt đầu đã làm ra tư thế phải giết Ngân Lang, mục đích thật sự chính là dụ mình mắc câu. Mục tiêu của hắn từ lúc bắt đầu không phải Ngân Lang, mà là bản thân Mạnh Khiếu.