Quách Noãn Dương thực sự hâm mộ.

Nếu hắn cũng có một đệ tử như thế…

Riêng chỉ việc Vân Tú Tâm có thể quản giáo các sư đệ sư muội ngay ngắn quy củ như thế, hoàn toàn không cần hắn an ủi mà đã tự giải quyết xong.

Điều này, đã đủ xưng trân quý!

Thậm chí, Quách Noãn Dương còn khẳng định một điều: Vân Tú Tâm cũng không ý thức được chuyện này, bởi tuổi của nàng, dù có thông minh hơn nữa, cũng không thể đạt tới mức chủ động căn nhắc những chuyện này.

Bản thân nàng cũng chưa từng trải qua chuyện như vậy, mà Vân Dương cũng tuyệt không đủ thời gian dạy dỗ chuyện này, cho nên nói cách khác, những lời mà nàng nói, đều xuất phát từ bản năng.

Nàng dùng bản năng này, thu thập sáu sư đệ sư muội ngoan ngoãn gọn gàng, tăng kinh nghiệm, tiêu huyễn tưởng, bỏ qua sợ hãi tử vong.

Vân Tú Tâm còn đang ngửa mặt dạy các sư đệ sư muội:

- Nếu có một ngày các ngươi cũng chết… đi cùng với mấy người Giai Giai… ta sẽ giúp các ngươi nhặt thi thể. Sẽ không để các ngươi cứ thế biến mất, thi cốt không còn.

Sáu đứa nhỏ cùng gật đầu, gương mặt trắng bệch, hoàn toàn không còn nhân sắc, lấy tuổi của bọn nó, nghe được một tiểu nha đầu môi hồng răng trắng nói về hậu sự của mình, sắc mặt có thể tốt được mới là gặp quỷ!

- Nếu có một ngày, ta cũng chết đi.

Vân Tú Tâm ngửa mặt nói:

- Các ngươi… nhớ phải thu thi cốt ta lại. Đầu có mất, cũng nhất định phải vá lại cho ta, nghe rõ chưa.

- Nghe rõ, nghe rõ!

- Ừm.

Vân Tú Tâm yên tâm nói:

- Nếu đầu các ngươi rớt xuống, ta cũng sẽ giúp các ngươi vá lại, đây là ước định của chúng ta, chết cũng không được quên!

Quách Noãn Dương ngửa mặt nhìn trời.

Đám tiểu chính thái, tiểu la lỵ này… nói cái gì vậy trời?!

Thực sự, không thể hiểu nổi…

- Vật tư thu được lần này nhìn thì không ít, nhưng tính ra cũng chỉ tương đương với chừng tám ngàn linh ngọc… không nên ít như vậy a?

Vân Tú Tâm nói:

- Trở lại phá hủy mật thất xem còn có cơ quan không.

Nghe đại sư tỷ hiệu lệnh, đám tiểu gia hỏa lần nữa chen chúc chạy vào.

Nhìn đội xe đi xa.

Vân Dương ôm hai đứa nhỏ trong lòng.

Nhị đệ tử Trình Giai Giai, lục đệ tử Lộ Trường Mạn.

Hai tiểu gia hỏa này đã thanh tỉnh, thần trí thanh thản.

- Sư phụ… thật xin lỗi.

- Chúng ta… khiến người mất mặt.

Hai tiểu gia hỏa đầy hổ thẹn, hận không thể chết luôn cho xong.

- Mất mặt… không sao, người trong giang hồ, ai có thể một mực không mất mặt? Coi như su phụ của ngươi, ta năm đó cũng từng hiểm hiểm lật úp trong tay địch nhân, thần hồn câu diệt, vạn kiếp bất phục.

Vân Dương thản nhiên nói:

- Nhưng chỉ còn còn mạng… như vậy hết thảy đều không quan trọng, sau này, còn rất nhiều cơ hội tìm mặt mũi trở về.

- Vâng, đệ tử nhớ kỹ.

Hai tiểu gia hỏa đều nhận tổn thương đáng ra phải chết, nhưng may mắn là Vân Dương kịp thời đánh vào một luồng sinh mệnh khí tức, bảo vệ bản nguyên không tán, mặc dù nhìn rất thể thảm, nhưng không có nguy hiểm đến tính mạnh.

Thương thế của hai đứa cố nhiên rất trầm trọng, nhưng trong mắt Vân Dương, có sinh mệnh nguyên khí của Lục Lục, thương thế này chưa được tính là vấn đề!

Đáng tiếc tiểu mập mạp kia, Vân Dương lại không cứu kịp, biến cố lúc đó, không chỉ Quách Noãn Dương dự phán sai lầm, Vân Dương cũng không thể ước định chuẩn xác, sự việc xảy ra quá bất ngờ, hoàn toàn ngoài ý liệu, sau đó dù Vân Dương đã tận sức cứu chữa, thế nhưng một khắc trúng chùy, đại não đã liền vỡ vụng, thức hải cũng bị đánh hủy. Thương thế như vậy, dù có sinh mệnh khí tức thần dị, cũng không thể hoàn hồn tục mệnh, phải chết không thể nghi ngờ.

Từ một góc độ khác mà nói, ba người này đáng ra đều hãm tử cục, hai người Trình Lộ vì kháng cường địch, lực hơi thua bại nên mới bị trọng thương, thương thế trí mạng nhưng vẫn có cơ hội đi vòng, mà Vân Dương sớm ở bên quan sát, cũng lập tức nhảy vào thi cứu, cho nên đều được Vân Dương cứu trở về, thế nhưng tiểu mập mạp kia lại quá nhát gan, tự loạn trận cước, tự nhiên không trong dự toán của Quách Noãn Dương cùng Vân Dương, có thể nói… chết cũng đáng. Cho dù lấy năng lực của Vân Dương, cũng không thể làm được gì, vô phương xoay chuyển.

- Phía trước có một sơn động, các ngươi chờ lại đó vài ngày, vi sư đi mấy chuyến nữa, sau đó chúng ta cùng trở về Cửu Tôn phủ.

- Vâng.

- Trong lúc chờ đợi, chú ý trạng thái của bản thân, lần này dù các ngươi không bị thương tới căn bản, thế nhưng tâm cảnh cũng có chút dao động, chờ khi ổn định lại, lại suy nghĩ chút về tu vi, chiêu thức, công pháp của mình xem…

Vân Dương thản nhiên nói:

- Còn có, cái gì là giang hồ… sau đó, khi trở lại môn phái, nói cho ta biết!

- Vâng, sư phụ!

Vân Dương hóa thành lưu quang, di chuyển trong bóng tối.

Cùng lúc đó, Đổng Tề Thiên đang ở bên Sử Vô Trần, bên này cũng không kém phần tàn khốc, thậm chí còn càng tàn khốc hơn bên Quách Noãn Dương, mười đệ tử lần này mà hắn dẫn đi, dù có kiệt lực chăm sóc, lại vẫn cứ chết trận hai người.

Mà thương vọng như vậy, đã là kết quả mà Đổng Tề Thiên âm thầm ra tay, nếu Đổng Tề Thiên không xuất thủ cứu trợ, mặc dù Sử Vô Trần cuối cùng có thể diệt được tổ chức buôn người, nhưng mười đệ tử đi theo hắn, đoán chừng nhiều nhất chỉ sống được hai cái.

Chiến đấu vừa kết thúc, Đổng Tề Thiên lập tức gấp rút chạy tới nơi khác, người cũng không mang đi.

Hóa ra, đám gia hỏa dẫn đội này, con mẹ nó lại không có trách nhiệm như thế…

Đổng Tề Thiên thực sự đau lòng, đệ tử Cửu Tôn phủ, tùy tiện một người đều có tư chất nhất đẳng, tổn thất như vậy, chẳng khác nào thiên vẫn anh tài, bản thân hắn phải nhanh chóng chạy tới chỗ khác cứu viện mới được.

Bay ngày sau.

Vân Dương trầm mặt đứng trước sơn môn Cửu Tôn phủ.

Phía sau hắn, mười một đứa nhỏ xếp thành một hàng.

Trong này, ngoại trừ bốn đệ tử của hắn, ngoài ra còn có bảy đồ đệ của ba gia hỏa khác. Những đệ tử này, đều là thành viên ra ngoài rèn luyện đã bị phán định tử vong.

Lần hành động này của Cửu Tôn phủ, đệ tử cửu phong xuất động chín chín đệ tử.

Mà cuối cùng có thể trở về, tính cả mười một người mà Vân Dương âm thầm cứu được, cũng chỉ có bảy lăm người.

Nói cách khác, tổng cộng hai tư đệ tử đã chết ở bên ngoài!

Nhất là hai đội ngũ cuối cùng mà Đổng Tề Thiên cùng Vân Dương cứu viện, là hai đội ngũ tổn thất thảm trọng nhất.

Đệ tử của Thạch Bất Giai chiến tử bảy người, có thể nói là thảm trọng nhất.

Mỗi đội trở về, môn nhân đều tập kết trong sơn môn, cơ hồ mỗi người đều mang theo thương tích, mình đầy thương tích.

Khi nhìn thấy Trình Giai Giai cùng Lộ Trường Mạn đã đứng trong môn phái, đám người lập tức ngạc nhiên kêu lên.

Nhưng ánh mắt vừa chạm đến gương mặt trầm như nước của Vân Dương, tất cả cùng không dám nói tiếp nữa.

Về tới trước, nhưng chỉ đứng đó im lặng, chờ những tiểu đội khác trở về.

Đến trưa, người sống sót của mười tiểu đội, lần lượt trở về.

- Đi chín mươi chín người, ta mang về mười một người bị trọng thương, các ngươi mang về sáu tư người, không một ai không bị thương. Còn có hai tư người chết trận bên ngoài, mãi mãi cũng không về được.

Cao tầng Cửu Tôn phủ tụ cùng một chỗ, người người sắc mặt nặng nề.

Vân Dương nhìn mấy người Sử Vô Trần, ngữ khí âm trầm chưa từng có.