Lúc đó ta nở nụ cười, có lẽ là vậy, có lẽ người ngốc không phải ta, mà là thập thất hoàng tử vì yêu là trả giá hết thảy, là Vương gia chờ đợi ái nhân suốt mười bảy năm, là người ngốc nghếch cứ mãi giãy dụa mà sống kia a!Ngày hôm sau, ta thức dậy rất sớm, lại thấy Vương gia mặc y phục xanh thẫm đứng trong ánh mặt trời, vẫn anh tuấn tiêu sái như trước, thậm chí còn có thể thấy tươi cười nở trên môi u.Đi đến bên cạnh y, ta nghĩ ta đã khóc!Ta thật sự khóc!Gió nhẹ thổi qua, hoa mai nở rộ,Trong mai viênMột người làm vườn thô lỗ,Một Vương gia theo gió biến mất,Một người mỉm cười nhìn ánh sáng mặt trời,Một người……Khóc……!Bản bi kịch – Hoàn