Pháp thuật mà Thanh Mâu sử dụng vừa rồi, chính là một loại pháp thuật có thể trong nháy mắt tẩy sạch kí ức, tư duy của người và động vật, gọi là Tẩy Não Ma Chú.

Sử dụng loại pháp thuật này có một điều kiện tiên quyết, đó chính là phải khiến cho người bị thi triển pháp thuật rơi vào trạng thái hôn mê, hoặc là trạng thái chết giả, thì pháp thuật mới có thể phát huy tác dụng. Còn nếu không, chỉ là lãng phí năng lượng mà thôi.

Người trong Minh Tộc, có thể biết được Tẩy Não Ma Chú, nhưng ngoại trừ hai vị hộ pháp và Minh vương ra, thì không một ai khác có thể sử dụng.

Đạo hồng sắc quang mang kia, sau khi tiến vào trong đầu Trần Nhược Tư, thì đầu của Trần Nhược Tư đột nhiên cảm giác được một cơn thống khổ vô cùng. Hắn đột nhiên bừng tỉnh, toàn thân co quắp, ôm lấy đầu, lăn lộn trên mặt đất, miệng không ngừng kêu la oa oa.

Thanh Mâu thấy thế, chấn động, trong lòng thầm nghĩ: "Đúng là quái sự, ta từng thử nghiệm qua với vài người, đều sử dụng Tẩy Não Ma Chú, đến ngay cả một chút phản ứng cũng không có, hắn thế nào lại có phản ứng dữ dội như vậy? Chẳng lẻ kí ức của hắn không thể tẩy sạch được!"

Trong khi Thanh Mâu đang chuẩn bị thi triển pháp thuật lại lần nữa, thì lúc này, Trần Nhược Tư lẳng lặng nằm dài trên mặt đất, không hề nhúc nhích, đột nhiên lại quay trở về trạng thái hôn mê lúc vừa rồi. Chỉ có điều, diện mạo cũng như biểu tình của hắn, giống như trong trạng thái kinh sợ.

Thanh Mâu thấy điều này, rất nghi hoặc.

Trần Nhược Tư thời khắc này có thể nói, đang rơi vào trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Hiện tại, trong đầu của hắn xuất hiện mười sáu đoạn cảnh tượng, mỗi một người và sự việc trong một mảng cảnh tượng lại không hề giống nhau.

Mười sáu đoạn này,đột nhiên giống như là ký ức cô đọng trong mười sáu năm sinh sống của hắn.

Phiến đoạn thứ sáu trong mười sáu phiến đoạn, hắn có thể nhìn thấy có điều gì đó rất quen thuộc, mà phiến đoạn thứ nhất cho đến phiến đoạn thứ năm, lại để cho hắn cảm giác có chút quái dị.

Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ nhất chính là: Trên một mảng thảo nguyên hoang vu mênh mông một màu xanh, có một thanh y nữ tử, trong lòng đang ôm một anh hài mới sinh, thanh y nữ tử đang cười ngọt ngào, nhìn anh hài kia. Đứng bên cạnh thanh y nữ tử là một nam tử diện mạo anh tuấn, thanh tú, mặc tử sắc đạo bào, hắn đang mỉm cười, nhìn anh hài trong lòng thanh y nữ tử.

Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ hai: Trước vách đá dăm, bên trên mảnh sân toái sa thạch , cũng là thanh y nữ và thanh niên vận tử bào, bọn họ thời khắc này này có chút biến hóa, thanh y nữ tử quay mặt về phía tử bào thanh niên, đang cùng hắn nói chuyện. Phía bên dưới vách đá cạnh nơi bọn họ đang đứng, có một động phủ mặt trước đề ba đại tự "Cư tiên động". Nơi lối vào động phủ, trải ra một khối vải hoa, trên khối vải kia, có một tiểu nam hài đang nhảy nhót rất vui sướng.

Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ ba: Tại một mảng hải vực mêng mông vô cùng, sóng biển vô cùng mãnh liệt, có một tấm huyền phù và phía trên tầng lớp sóng biển chính là Thanh Long Thú và tử bào thanh niên đã xuất hiện trong hai phiến đoạn trước đứng đối diện. Tử bào thanh niên đang niệm tụng cái gì đó, mà Thanh Long thú kia, cũng chỉ lẳng lặng nhìn hắn. Trong đôi mắt của nó, mơ hồ có thể trông thấy nước mắt. Một lát sau, nó hô lên: "Trần Đạo Thiên, động thủ đi!" Tất cả trong phiến đoạn, duy nhất có một câu, cũng là một câu Trần Nhược Tư có thể nhớ rõ nhất.

Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ tư: Có thể nói vẫn là tử bào thanh niên kia đang đi dạo, với một tiểu nam hài ngây thơ hoạt bát. Giữa sa mạc mênh mông cùng nhau vui đùa, nhưng trên khuôn mặt của thanh niên nam tử kia, đang lộ ra vẻ ưu thương và đau đớn vô cùng.

Cảnh tượng trong phiến đoạn thứ năm: Một lão đạo râu bạc, và một tiểu nam hài trong phiến đoạn thứ tư, đang bay lượn như con thoi trong làn mây.

Cảnh tượng trong phiến đoạn thú sáu cho đến phiến đoạn thứ mười lăm, thì Trần Nhược Tư có chút rõ ràng hơn, khi tĩnh tâm suy nghĩ, thì đây là tình cảnh khi hắn trưởng thành, cảnh tượng trong phiến đoạn thứ mười sáu, là hắn và Mộng Tuyết tay nắm tay, mặt đối mặt đứng chung một chỗ.

Cũng không biết qua bao lâu, mười sáu phiến đoạn xuất hiện trong đầu Trần Nhược Tư, rồi biến mất, Trần Nhược Tư cũng đã tỉnh lại. Thời khắc này, hắn ngoại trừ có thể nhớ rõ cảnh tượng trong mười sáu phiến đoạn ra, thì tất cả những thứ khác, hắn cũng không nhớ rõ, kể cả sự tình gặp gỡ Tử Điệp, hắn cũng đều không nhớ rõ.

Trần Nhược Tư mở mắt, nhìn Thanh Mâu nói: "Ngươi là ai, đây là địa phương nào?"

"Ha ha ha, ngươi không cần quản ta là ai, chỉ cần ngươi từ nay về sau nghe theo lời ta nói là được rồi." Thanh Mâu cười cười nói. Lúc này, trong lòng hắn vô cùng hân hoan, hắn còn tưởng rằng hoàn toàn không thể đem kí ức trong đầu của Trần Nhược Tư xóa đi.

Ta vì sao phải nghe ngươi, ngươi rốt cuộc là ai? Không nói thì ta phải đi rồi, ta muốn tới Cư Tiên Động, nơi đó là gia đình của ta, phụ mẫu ta vẫn còn chờ ta ở đó?" Trần Nhược Tư nói. Khi nói xong, chính hắn cảm thấy hồ đồ, hắn cũng không biết vì sao hắn lại nói những lời này.

Hắn trong lúc suy nghĩ tại sao mình lại nói những lời này, có lẽ đang đợi hắn, chính là bên dưới luyện ngục.

Thanh Mâu nghe xong câu hỏi của Trần Nhược Tư, trong lòng thầm nghĩ: "Cư tiên động là địa phương nào, ta sao cho tới bây giờ vẫn chưa nghe thấy người ta nói về địa phương này? Chẳng lẽ Tẩy Não Ma Chú của ta lại khiến trong kí ức của hắn nhớ lại những sự việc khác sao, việc này thật sự có chút quái dị."

Trong khi hắn suy nghĩ, bèn nhìn Trần Nhược Tư nói: "Phụ mẫu ngươi là ai, ngươi có biết không ?"

Trần Nhược Tư lắc lắc đầu, không trả lời.

Thanh Mâu cười cười, trong lòng thầm nghĩ: "Thật thú vị, xem ra trời giúp ta rồi, bất quá ta còn phải thử xem hắn có phải thật sự quên mình là ai hay không." Khi hắn nghĩ vậy, liền nhìn Trần Nhược Tư nói: "Vậy ngươi tên là gì, ngươi lớn lên ở địa phương nào?"

Trần Nhược Tư thấy người trước mặt hắn này, luôn hỏi đi hỏi lại, hắn cảm thấy có chút phiền phức bực mình, trong lòng thầm nghĩ: "Kẻ trước mặt này, xem bộ dạng của hắn, thì đã biết hắn không phải người tốt rồi, ta sao phải nói thật cho hắn biết. A, trong kí ức của ta, cái người kêu bằng Trần Đạo Thiên này, không ngờ lại có thể giao tranh với rồng, khẳng định lợi hại. Tại sao ta không dùng tên người này dọa kẻ trước mặt."

Hắn khi nghĩ vậy, cười nói: "Ta tên là Trần Đạo Thiên, ta lớn lên ở Cư Tiên Động." Những lời này của hắn, tuy nói là những lời nói dối, nhưng lại căn cứ theo kí ức của hắn mà nói, cũng không quá giả dối, cũng có vài phần chân thật.

Đồng tử Thanh Mâu chuyển động, thầm nghĩ: "Trần Đạo Thiên, Cự Tiên Động… Tên người và tên địa danh đều chưa từng nghe nói qua. Xem ra vốn kí ức của hắn đã hoàn toàn mất đi, kí ức mới của hắn bây giờ lại đến từ đâu? Thật không hiểu điều huyền diệu bên trong ra sao. Mặc kệ, trước hết cứ quan sát hắn vài ngày rồi nói sau! Phải rồi, mấy lão thần tiên bất tử đang bị nhốt, nói không chừng có thể biết, ta đem tiểu tử này đến tra hỏi xem."

Thanh Mâu khi nghĩ vậy, nhìn Trần Nhược Tư, nói: "Đi nào, ta đưa ngươi đi gặp vài vị thần tiên. Nói không chừng, bọn họ có thể nói cho ngươi, Cư Tiên Động là địa phương nào." Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

"Thần tiên, ngươi thật có thể đem ta đi gặp thần tiên, thật tốt quá. Cám ơn ngươi, đại thúc." Trần Nhược Tư cười quỷ dị, nói có chút hưng phấn, khi hắn nói xong, trong lòng thầm nghĩ: "Hắn có thể đưa ta đi gặp thần tiên, xem ra hắn không phải người xấu, vậy ta vừa rồi đã lừa gạt hắn, có phải là có chút quá đáng không? Quan tâm làm gì, đợi cơ hội thì giải thích lại cho hắn là được."

"Đi theo ta." Thanh Mâu cười cười, nói.

Trần Nhược Tư nhanh chân chạy tới phía trước, vội vã đuổi theo nhìn hắn, nói: "Vị đại thúc này, người thật sự là một đại hảo nhân, ta từ nay về sau sẽ không quên thúc đâu. Thúc nói tên mình cho ta biết đi, ta sẽ vĩnh viễn ghi tạc trong lòng."

Thanh Mâu trong lòng cười thầm nói: "Ta là hảo nhân, đại hảo nhân, ha ha ha!" Hắn nhìn Trần Nhược Tư, suy nghĩ một lát, nói: "Ta nói cho ngươi tên của ta, ngươi từ nay về sau có nghe theo lời ta không? Nếu ngươi nghe lời, ta có thể cho ngươi theo những tiên nhân kia học tập pháp thuật, tương lai thành tiên, đối phó với người xấu, ngươi nghĩ thế nào ?"

"Tốt quá, tốt quá, cám ơn hảo nhân thúc thúc." Trần Nhược Tư cao hứng nói.

" Ta tên là Thanh Mâu, phải rồi, là hộ pháp của nơi này." Thanh Mâu nói.

" Hộ pháp là cái gì?" Trần Nhược Tư hỏi.

Thanh Mâu ngẩn người, nói: "Hộ pháp không phải là cái gì cả. Không phải, hộ pháp là cái gì nhỉ. A, tiểu tử khiến ta trở nên hồ đồ rồi, hộ pháp là một chức vị."

"Ô, ta hiểu rồi." Trần Nhược Tư cười cười, nói.

Trần Nhược Tư và Thanh Mâu hai người, vừa đi vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh đã tới Hộ Pháp điện của Thanh Mâu.

Hộ Pháp điện này cũng chính là tiểu cung điện mà Trần Nhược Tư và Tử Điệp hai người, lúc trước khi mới ra khỏi thông đạo, đã nhìn thấy.

Quỷ nô và quỷ soa cung điện đứng trước cung điện, thấy hộ pháp và tên tiểu tử vừa rồi bọn chúng đuổi giết, vừa nói vừa cười tiêu sái bước tới cung điện, đều cảm thấy có chút bực tức khó hiểu, nhưng bọn chúng chẳng ai dám hỏi vì sao lại như thế này.