Ngọc Lan quay đầu cười cười với Tử Điệp, hiển nhiên là không coi trọng tiểu nha đầu tính tình nóng nảy đang đứng trước mặt. Quay đầu lại nói với Tiểu Hà:" Tiều bằng hữu, không cần phải khẩn trương như vậy, chúng ta không có ý muốn động thủ với ngươi..." Nàng còn chưa nói hết lời, Tiểu Hà đã không phục chen ngang:" Hả, người khẩn trương phải là các ngươi mới đúng. Đừng tưởng rằng hai người các ngươi lớn như vậy, nhưng năng lực chưa chắc đã mạnh bằng ta. Đừng ở chỗ này mạnh miệng nữa, mau tránh ra, ta muốn vào bên trong."
Tử Điệp thấy nha đầu kia tuổi còn trẻ mà đã có khí phách bất phục như thế, trong lòng không hề thấy tức giận mà ngược lại còn cảm thấy tiểu nha đầu kia thật thú vị, nàng cười nói:" Tiểu Hà, đừng hiểu lầm, chúng ta không phải không muốn cho ngươi vào, mà là phụ mẫu ngươi yêu cầu chúng ta bảo vệ ở miệng hang, không cho bất cứ ai vào trong. Có chuyện gì khẩn cấp thì chờ phụ mẫu ngươi cứu tỉnh Trần Nhược Tư đã." nguồn TruyenFull.vn
Tiểu Hà thấy người lạ mặt này lại có thể gọi ra cái tên rất ít người biết của mình, nhất thời cũng hiểu được có thể mình đã quá kích động rồi. Nàng cười cười quỷ dị, bước nhanh lên nói:" Các ngươi hóa ra cũng là bằng hữu của Tư ca ca, xem ra thực sự đã hiểu lầm rồi."
Ngọc Lan đang muốn nói, bỗng nhiên, mấy đạo bóng đen thì trên trời giáng xuống, bay xuống chỗ cách động khẩu ba trượng rồi dừng lại. Tử Điệp vừa nhìn đã phát hiện mấy người vừa đến là người của Minh tộc, tâm trạng hoảng sợ hòa lẫn với kinh ngạc, thầm nghĩ:" Bản lĩnh theo dõi của Minh tộc nhân thật lớn, lúc trước chúng ta tìm đến đây cũng phải hao tốn mất mấy canh giờ, vậy mà bọn họ lại tìm đến nhanh như vậy."
Tiểu Hà từ sau khi trở nên cường đại còn chưa gặp được địch thủ, cũng không để mấy vị khách không mời mà đột nhiên đến này vào mắt, nàng chậm rãi xoay người lại, nhìn mấy hắc y nhân hình thù kỳ lạ nói:" Các ngươi mấy tên sửu gia hỏa(xấu xí) này, tới tìm chết sao?"
Những lời này của Tiểu Hà khiến cho hơn mười u linh của Minh tộc và Ngọc Lan, Tử Điệp sửng sốt, ánh mắt đồng thời đều tập trung lên người nàng, lòng thầm nghĩ nha đầu kia khẩu khí thật lớn.
Thủ lĩnh yêu linh của hơn mười u linh chầm chậm bay về phía trước, cười khinh miệt, nói:" Tiểu quỷ, ngươi tên là gì, ngươi nói chuyện rất có ý tứ. Có điều, ta nghĩ dường như phụ mẫu ngươi không có dạy dỗ ngươi thật tốt, mới khiến tính tình ngươi có chút phóng túng tùy hứng. Ta không trách ngươi, ngươi nói xem phụ mẫu ngươi đang ở đâu, chỉ cần chúng ta tìm được người muốn tìm, nhất định sẽ tha cho các ngươi một con đường sống, cũng cho phụ mẫu ngươi một đường sống, ngươi thấy thế nào?" Trong lời hắn ẩn chứa ý dụ dỗ, rõ ràng là tên yêu linh này đã coi Tiểu Hà như một tiểu hài tử chưa hiểu chuyện.
Tiểu Hà khinh thường cười nói:" Xí, ta mới không thèm để ý đến ngươi, phụ mẫu ra đang ở một địa phương rất xa, các ngươi có tìm cũng không ra. Chỉ có điều, dù các ngươi có tìm được thì cũng chỉ có đường chết thôi. Còn dám to mồm nói tha cho phụ mẫu ta cái gì chứ, không biết đám sửu gia hỏa các ngươi có biết chữ " Xấu hổ" nó viết thế nào không."
Một u linh đứng cạnh yêu linh kia không nhịn được nữa. quay đầu hướng về phía yêu linh nói:" Đầu lĩnh, bọn họ hơn phân nửa là ở trong hang động kia, cần gì phải dài dòng với tiểu nha đầu kia, giết chết các nàng rồi xông vào có phải nhanh không."
Yêu linh nhỏ giọng mắng:" Thối lắm, ngươi biết tiểu nha đầu là ai chăng? Trong ba người trước mặt thì tiểu nha đầu kia lợi hại nhất, nàng chính là đời sau của thượng cổ tiên thú Y Nỉ thú. Nàng mặc dù tuổi còn trẻ nhưng đã có thể biến thành nhân hình, theo ta thấy, năng lực của nàng so với cha mẹ của nàng cũng không kém bao nhiêu, có thể là do nàng được truyền thừa ưu điểm từ cha mẹ. Chúng ta mặc dù không sợ ba nữ tử trước mặt này, nhưng nếu chúng ta tùy tiện xông bừa vào, bị cha mẹ nàng liên thủ giáp công thì chỉ sợ chết rồi cũng không biết mình chết như nào. Chúng ta bây giờ chỉ đành đợi viện binh đến."
U linh kia nghe vậy cũng hiểu được Tiểu Hà không giống một thú loại, trong lòng không khỏi thấy hơi hoài nghi sự lo lắng của đầu lĩnh, nhưng hắn không nói gì nữa, vì dù sao hắn cũng rất sợ chết. Thầm cho rằng, đợi viên binh đến đúng là tốt nhất.
Tử Điệp thấy mấy người Minh tộc kia không vội vã tấn công, nghĩ thầm bọn họ có thể đã phát ra tín hiệu cầu viện cho đồng bọn nên rất lo lắng, mong viện binh của địch nhân đến chậm một chút. Nhưng mong muốn của nàng rất nhanh đã sụp đổ, từ đầu đến cuối chưa đến một phút đồng hồ, đã có hơn mười đạo bóng đen từ không trung hạ xuống, gia nhập vào trận doanh của Minh tộc nhân.
Tử Điệp khuôn mặt lo lắng, nhìn Ngọc Lan nói:" Chúng ta phải làm gì bây giờ, cũng không biết tình huống bên trong thế nào rồi. Vạn nhất mấy tên ghê tởm này lao vào quấy nhiễu, sợ rằng bốn người bọn họ đều gặp nguy hiểm."
Ngọc Lan nói:" Cửa hang này không quá lớn, chúng ta bây giờ nên tận lực ngăn cản chúng lao vào, tranh thủ cho cô cô bọn họ một chút thời gian."
Tử Điệp đáp:" Xem ra cũng chỉ có thể làm như vậy thôi." Nói xong, một tay nàng kéo Tiểu Hà về phía sau, sau đó cùng Ngọc Lan lui vào trong động, bằng tốc độ nhanh nhất của hai người ngưng tự thành mấy năng lượng quang cầu trong suốt ngăn chặn ở cửa hang.
Tiểu Hà cảm thấy mấy năng lượng quang cầu này cũng không ngăn trở được mấy tên sửu gia hỏa bên ngoài bao lâu, nàng cũng ngưng tự một năng lượng tinh thể màu đỏ, ném vào trong quang cầu của Tử Điệp, Ngọc Lan ngưng tụ. Rất nhanh, năng lượng tinh thể màu đỏ kia nhanh chóng nở rộng, bành trướng lên, đem bịt kín cửa hang lại.
Ngọc Lan và Tử Điệp mặc dù biết tiểu nha đầu kia năng lực mạnh, nhưng không ai ngờ tới nàng lại có thể thực thể hóa năng lượng bản thân nên cực kỳ kinh ngạc. Các nàng còn biết, có rất nhiều thượng tiên còn không làm năng lượng thực thể hóa này.
Yêu linh bên ngoài hang động thấy Tử Điệp các nàng lùi vào trong hang vốn định xông ào vào, nhưng khi bọn chúng vừa chạy đến cửa hang thì cũng vừa lúc Tiểu Hà phát ra năng lượng thể, một cỗ năng lượng lực nóng bỏng ấp đến tấn công chúng, khiến bọn chúng phải vội vàng dừng thân hình lại, lui về phía sau tránh cuộc tập kích của nhiệt năng.
Người của Minh tộc vốn quanh năm sinh sống ở nơi âm u, tương đối quen với khi hậu lạnh lẽo, bây giờ đột nhiên xuất hiện một cỗ nhiệt năng quả thực khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi, hơn nữa không khí ở đây vốn cực kỳ lạnh giá-phải vận khí lên mới chống được cái lạnh, một nóng một lạnh đồng thời đánh tới bọn chúng, quả thực chúng ăn không tiêu. Bất quá, chúng rất nhanh khôi phục lại tình trạng bình thường. Mười yêu linh vừa đến đồng thời tụ lực, phát ra một đám khói hình cầu màu đen, bắn nhanh về phía băng tinh thể màu đỏ đang ngăn chặn cửa hang.
"Oang" một tiếng nổ vang lên, tinh thể màu đỏ được Tiểu Hà ngưng kết bị đánh nát bấy, những mãnh vỡ màu đỏ theo hắc sắc quang mang bắn ra tứ tán, đập vào tường băng xung quanh. Toàn bộ băng sơn đều rung động, bắt đầu lung lay, bên trong băng sơn vang lên tiếng "ù ù" không dứt. Tiểu Hà , Ngọc Lan, Tử Điệp ba người các nàng bị làn sóng năng lượng của vụ nổ đánh bay mấy trượng vào trong hang, đập vào góc tường rồi rơi xuống. Ngọc Lan và Tử Điệp hai người khi rơi xuống đất đều há mồm phun ra một ngụm tiên huyết, mất đi tri giác, không biết là sống hay chết nữa.
Tiểu Hà dường như chẳng xảy ra chuyện gì, đứng lên rất nhanh, thở ra một hơi, chỉ cảm thấy ngực hơi tắc nghẹn, ngoài ra thì không có gì trở ngại cả. Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Ngọc Lan và Tử Điệp đã hôn mê, không biết nên xem xét tình trạng ai trước.Lúc này bỗng có vài đạo bóng đen bắn nhanh vào.
Tiểu Hà biết trọng yếu nhất bây giờ là phải bảo vệ không cho bọn chúng xông vào, nàng chẳng suy nghĩ nhiều, phất tay phát ra mấy quang cầu màu đỏ, nhanh chóng bắn ra ngăn chặn mấy bóng đen kia. Cả người nàng cũng nằm úp xuống mặt đất, kêu lên một tiếng kỳ quái, thân thể nhanh chóng vặn vẹo biến hình, biến thành bản thể thú thân toàn thân đỏ bừng. Nàng là thú loại, chỉ dưới tình huống bị vây chân thân mới có thể phát huy uy lực lớn nhất, Tiểu Hà trong đầu suy nghĩ như vậy nên không lo lắng gì nhiều mà trực tiếp biến trở về nguyên hình.
Tiểu Hà biến thành thân thú, cả người giống như đang bị một đoàn hỏa diễm thiêu đốt, bốn chân đạp đất, hai mắt phóng ra quang mang màu máu. Thân thể và đôi mắt là hai màu đỏ bất đồng với nhau, trông đối lập rõ ràng, càng tăng thêm vài phần quỷ dị. Nàng cúi đầu gầm thét, một cái đuôi như hỏa xà vểnh cao lên, đong đưa trái phải liên tục, thoạt nhìn thân hình thật uy vũ, một tư thế không dung thứ cho sự xâm phạm.