Đông Phương Ngọc  cười: “Hôn ước thật không cần giải trừ, chẳng phải đều là con dâu của Đông Phương gia sao? Đến lúc đó hướng ngoại nhân giải thích là lúc trước nhầm lẫn tên của hài tử Đông Phương gia là được.”

Nhạc Bích Lam nghe vậy, nhất thời đỏ mặt, trừng hướng Yên Hồng, Yên Hồng vội xua hai tay: “Không phải ta nói, ta cái gì cũng chưa nói.”

“Là ta đoán.” Đông Phương Ngọc chủ động đáp, “Nếu vậy xem ra, ta đoán không sai, là Lục đệ?”

“…Tam đương gia quả nhiên thông minh.” Bích Lam đỏ mặt thừa nhận.

“Còn gọi ‘Tam đương gia’?” Đông Phương Ngọc  cố ý nhíu mi.

“… Là, Tam ca.” Bích Lam cũng cười, “Tam ca, thỉnh uống chén trà này, là tiểu muội kính Tam ca.”

Uống cạn trà, Đông Phương Ngọc  từ trong lòng ngực lấy ra một khối ngọc bội: “Đây là tín vật đính hôn khi trước, coi như mấy năm nay ta thay ngươi cùng Lục đệ bảo quản, vừa rồi chén trà kia cũng chính là phí bảo quản đi.”

“Tạ ơn Tam ca.” Bích Lam tiếp nhận, mặt mang vẻ có lỗi, “Thực xin lỗi Tam ca, tín vật Đông Phương gia tặng cho tiểu muội, bị tiểu muội”

“Cho nên mới nói trong ngẫu nhiên có tất nhiên.” Đông Phương Ngọc  đánh gãy lời của nàng, chuyển hướng người bên cạnh, “Uy, thấy mỹ nhân ngây người lâu như vậy cũng nên hoàn hồn  đi.”

An Trữ dưới mũ sa nháy mắt vô tội: “Ta nào có, nàng không có đẹp bằng mẫu thân ta.”

Nghe thanh âm khàn khàn cùng cách nói chuyện thẳng thắn hiếm có, Bích Lam trừng lớn mắt, có chút không dám tin: “An Trữ, ngươi đi ra?”

Gỡ mũ sa xuống, An Trữ đối nàng cười cười: “Đúng vậy, đã lâu không gặp, Bích Lam tỷ tỷ.”

“Thật là ngươi!” Bích Lam cao hứng nói, “Đã lâu không gặp, gần đây khỏe?”

“Ta tốt lắm, có Đông Phương Ngọc  ca ca chiếu cố.” An Trữ đáp, “Đúng rồi, đây là trước đây ngươi cho ta.”

An Trữ lấy bảo thạch nhẫn màu u lam từ trong túi ra: “Hiện tại chúng ta đã gặp lại, cái này cũng không cần thiết.”

Bích Lam ngượng ngùng cười, quay qua Đông Phương Ngọc giải thích: “Lúc trước tiểu muội có việc đột nhập hoàng cung, kết quả bị phát hiện, lại bị trọng thương, may nhờ An Trữ cứu giúp, lúc ấy trên người không có vật gì đáng giá, chỉ có thể dùng chiếc nhẫn kia làm tín vật báo ân, xin Tam ca lượng thứ.”

“Không có việc gì.” Đông Phương Ngọc  cười, cầm lấy nhẫn trong tay An Trữ, lại bỏ lại vào túi gấm của hắn, nói, “Thứ này ngươi vẫn cầm lấy, coi như tín vật Đông Phương Ngọc ta đưa cho ngươi, đỡ phải sau này ngươi nói ta không có báo đáp ngươi.”

An Trữ ngoan ngoãn thu hồi túi gấm.

“Đúng rồi, vì sao tới bây giờ cũng chỉ có em dâu ngươi ở, tiểu lục tử nhà chúng ta đâu?” Đông Phương Ngọc  hỏi.

“Tam ca ngươi đừng trêu ta.” Mặt Bích Lam hiện lên hai mạt đỏ ửng, trông rất xinh đẹp, “Hắn cùng với cha mấy ngày trước đây xuống núi làm việc, còn chưa trở về.”

“Nga.” Đông Phương Ngọc  gật đầu.

“Kia Tam ca làm sao lại quen biết với An Trữ mà?” Bích Lam cười hỏi.

Đông Phương Ngọc liếc nhìn An Trữ đang ngoan ngoãn ngồi, đơn giản kể lại sự tình từ lúc gặp gỡ đến khi ra cung, còn nói: “Ngươi cũng biết tâm tính hắn đơn thuần, ta sợ hắn ở bên ngoài gặp phải người xấu, cho nên mới đưa hắn tới Đông Phương gia, cũng là báo ân. Sau đó đương gia nãi nãi thấy hắn thật là thích, vì thế nhận hắn làm tôn nhi, hiện tại đã là người của Đông Phương gia.”

Bích Lam hé miệng mỉm cười: “An Trữ thiện lương nhân nghĩa, cả đời này nhất định được bình an đại phúc.”

“Chỉ mong thế.” Đông Phương Ngọc  cũng cười nói.

“Ha hả, đi lên Hoa Sơn phải mất rất nhiều công sức, Tam ca cùng An Trữ đi đường mệt nhọc, nên sớm đi nghỉ ngơi mới tốt?” Bích Lam quan tâm nói.

“Tiểu tử này làm sao mệt, một đường đều là ta cõng lên.” Đông Phương Ngọc lành lạnh liếc nhìn An Trữ, “Ngươi nghĩ ta không biết ngươi giả vờ?”

An Trữ lập tức nịnh nọt cười: “Ngọc ca ca tốt nhất.”

“…” Đông Phương Ngọc  không nói, chỉ một bộ cười cười như có như không.

Bích Lam che miệng cười trộm, cùng muội muội một đường đưa hai người tới khách phòng.

Phòng của hai người ở tây sương, liền nhau.

An Trữ đương nhiên là không mệt, mới cất kỹ hành lýcăn bản không có hành lý bởi Đông Phương gia tiền tài không thiếu, nên không mang theo thứ gì, y phục thì trên đường đi thuận tiện mua mấy bộ để thay mà thôiliền khẩn trương ra cửa phòng, thăm thú nơi ở mới.

Đông Phương Ngọc vừa mở cửa sổ ra, lập tức nhìn thấy bạch y thiếu niên đang ở hoa viên đông ngao du tây ngó nghiêng, chốc chốc ngắm hoa, chốc chốc lại nhổ cỏ, bộ dạng này giống như đã từng nhìn thấymấy ngày trước, y mở cửa sổ, liền thấy hắn dưới đầy trời lạc hoa múa kiếm, tuy rằng công phu mèo quào không dám khen tặng, nhưng nếu không nhìn mặt hắn, cảnh tượng đó vẫn là rất đẹp.

An Trữ tựa hồ trời sinh chỉ mặc đồ trắng, ban đầu là vì mẫu thân hắn giữ đạo hiếu, sau đó thành thói quen. Màu trắng lại có thể trợ giúp ổn định tâm tính, hữu ích đối đại não bị thương tổn, cho nên vẫn mặc như vậy. Sau khi đi ra, Đông Phương Ngọc mua y phục cho hắn cũng chiều theo thói quen của hắn.

An Trữ mặc bạch y rất tạo cảm giác thanh liệt thoát tục. Cho dù là gương mặt bị hủy dung, Đông Phương Ngọc nhìn hồi lâu, cũng không cảm thấy có gì khác người.

Bất quá hiện tại, y phục thuộc hàng thượng đẳng kia, đã muốn dính đầy bùn đất cùng màu hồng hồng lục lục của hoa cỏ.

Đông Phương Ngọc  ỷ ở bên cửa sổ vỗ vỗ thái dương, vô ý thức mỉm cười. Y biết An Trữ kỳ thật là thông minh nhanh nhạy, cũng biết hắn bởi vì đầu óc bị hao tổn mới chậm phát triển,  cho nên tựa như cái đại hài tử ham chơi. Đông Phương Ngọc  nghĩ, nếu y có thể vĩnh viễn che chở hắn, cưng chiều  hắn, làm cho hắn bảo trì tâm tính hài tử ấy, vậy thật tốt.

Đương nhiên, hài tử, tóm lại là phải quản giáo.

Đông Phương Ngọc chỉnh chỉnh lại biểu tình trên mặt, trầm giọng hô: “An Trữ!”

Quả nhiên, tiểu tử đang ngồi chổm hỗm trên đất nghịch sâu nhỏ kia vội bật người đứng dậy, cười gượng nhìn y. Đông Phương Ngọc  âm thầm buồn cười, rời cửa sổ, đi ra khỏi phòng, suy đoán xem rốt cuộc là cái gì hấp dẫn hắn chơi đến không biết gì nữa.

Cùng hài tử vui đùa, cũng là trách nhiệm của đại nhân a.