Buổi tối lại cùng xa phu ăn uống no đủ, mới đều tự trở về phòng nghỉ ngơi.

Thời gian cũng không còn sớm, thế nhưng An Trữ lại vẫn đang ngồi bên cạnh bàn, đối ánh nến chập chờn mà ngẩn người. Cuối cùng khe khẽ thở dài, đặt tay lên ngực, tinh tế vuốt ve chiếc nhẫn.

Sau đó lắc lắc đầu, ân, bất luận thế nào, về sau nhất định phải cố gắng, bởi vì từ giờ tất cả mọi việc, đều chỉ có thể dựa vào chính mình!

Sáng sớm hôm sau, An Trữ tính toán đi ra ngoài mua một vài thứ rồi lại tiếp tục lên đường, vì thế liền một mình ra cửa. Nhưng không ngờ, phía sau đã đi theo vài tên cười gian tà. Lúc đi đến nơi đông đúc, An Trữ bị xô đẩy ra một bên, trong đầu nghĩ lúc trước còn có Đông Phương Ngọc che cho mình, liền bất giác có chút thương tâm. Thân thể bị xô qua xô lại, thật vất vả mới tới một hàng lương khô, chọn xong mấy loại bánh bột ngô, sờ sờ bên hông, mới phát hiện túi tiền sớm không cánh mà bay. An Trữ lập tức há hốc mồm, đông sờ tây sờ, hai túi tiền đều không thấy đâu.

Chủ quán nhìn tiểu tử ngẩn người, huy phất tay: “Không có tiền a? Không có tiền tự nhiên không thể mua.”

An Trữ nhìn chủ quán đem bánh bột ngô đã gói kỹ đặt lại vào chỗ cũ, cũng không biết phải làm thế nào.

Túi tiền không thấy….Tiền không thấy!

….Ủ rũ quay về khách ***, An Trữ ngây ngốc không biết làm sao bây giờ, chưởng quầy lại tiến lên nói: “Vị công tử này, chỗ chúng ta là phải trả tiền trước, thỉnh công tử thanh toán trước phí dụng ngày hôm qua đi.”

An Trữ đáng thương mở miệng: “Ta, tiền của ta bị mất.”

“Cái gì?!” Chưởng quầy lập tức biến sắc mặt, “Nguyên lai là muốn ăn không ở không a?”

“Không phải, ta thật là….” An Trữ vội vàng biện giải.

“Mặc kệ ngươi là thế nào, cũng không thể quỵt nợ!” Chưởng quầy nói.

An Trữ vẻ mặt cầu xin không biết phải làm sao.

“Trên người ngươi có gì đáng giá cầm cố?” Chưởng quầy lại tức giận hỏi.

An Trữ lắc đầu: “Không có….”

“Hừ! Vậy người cũng đừng mong chạy đi, trước ở lại chỗ ta làm công trả nợ.” Chưởng quầy liền nói.

An Trữ thật muốn phát khóc, may mà xa phu đã đi tới, nhìn thấy từ đầu đến cuối, hắn tức giận đối chưởng quầy nói: “Ai cũng có lúc gặp khó khăn, ngươi tội gì bức vị công tử này?”

“Thế chẳng lẽ muốn ta tự đền tiền sao?” Chưởng quầy hừ một tiếng.

Xa phu lấy ra tiền của mình: “Tiền thuê phòng ta trả.”

An Trữ vội vàng ngăn lại: “Không được, sao có thể để ngươi trả?”

Xa phu đối hắn cười cười: “Không sao, ngươi đều nguyện ý mời ta ở phòng hảo hạng, chỉ bằng hảo tâm này của ngươi, lần này ngươi gặp nạn, thay ngươi trả tiền cũng là nên làm.”

“Thế nhưng, ta ngay cả tiền công đều không có trả cho ngươi…” An Trữ còn nói.

“Cái kia sau này chúng ta thanh toán cũng được.” Xa phu cười an ủi.

Xa phu trả tiền phòng, cơ hồ đem số tiền mang theo đều dùng hết. Sau đó hai người bị chưởng quầy đuổi ra khách ***.

Đứng bên đường cái, An Trữ vẻ mặt đau khổ, không biết nên làm cái gì bây giờ. Xa phu an ủi nói: “Có lẽ do ngày hôm qua ngươi lấy vàng lá ra, bị kẻ xấu nhìn thấy, cho nên mới xảy ra chuyện này.”

“…Chắc thế đi.” An Trữ nghĩ, thật sự là chưa thành chuyện gì đã bị hại đến thế này.

Nghĩ nghĩ, An Trữ nhìn xa phu thực thành hàm hậu, nói: “Ta hiện tại cũng không có tiền, cũng không thuê được ngươi….Ngươi về trước Tô Châu đi.”

Dứt lời ngồi xổm xuống, lấy ra mảnh khăn tay duy nhất trong người, dùng bùn đất viết lên đó vài chữ, sau đó đứng dậy giao cho xa phu: “Ngươi cầm cái này đi tìm Tam đương gia của Đông Phương gia, hắn sẽ trả ngươi tiền công.”

Xa phu chần chừ tiếp nhận: “Vậy ngươi thì sao?”

An Trữ đối hắn cười cười: “Ta tự có cách.”

Trên thực tế, một chút biện pháp hắn cũng không có. Giang hồ vân vân gì đó, nếu không có tiền thì thật sự là nửa bước cũng khó đi. Nhưng lại không muốn tìm Đông Phương gia nhờ giúp đỡ. Không có vì cái gì, chỉ là không muốn.

Đang thất thần, đột nhiên nghe một tiếng thanh thúy vang lên, một đồng xu rơi vào cái bát bể trước mặt hắn. An Trữ ngẩn người, hoài nghi ngẩng đầu lên. Thấy có người đi xa, nói nói: “Thật đáng thương a, nhìn nhỏ gầy như vậy đã phải đi làm khất cái rồi.”

Khóe môi hắn run rẩy, lại cúi đầu nhìn đồng xu trong bát, nghĩ nghĩ, sau đó liền cởi bỏ mũ sa, lại trát trát một ít bùn đất lên mặt. Khuôn mặt vốn đã đầy vết sẹo, hiện tại lại càng thêm chật vật khó nhìn.

Không bao lâu, rất nhiều tiền xu lại leng keng rơi vào trong bát hắn. An Trữ nghĩ, như vậy có khi nào còn có thể thuận tiện gia nhập Cái bang mà….