Im lặng ăn xong điểm tâm, An Trữ lau lau miệng, nhìn Đông Phương Ngọc vẫn đang chống tay nhìn hắn, nghiêng nghiêng đầu: “Làm sao vậy? Miệng ta còn chưa lau sạch?”

Đông Phương Ngọc gật gật đầu.

An Trữ lại lau một lần, hỏi lại: “Bây giờ thì sao?”

Đông Phương Ngọc nói: “Vẫn còn.”

An Trữ nghi hoặc chạy đến trước gương, nhìn kỹ lại lần nữa, sau đó quay đầu lại, bất mãn nói: “Ngươi gạt ta.”

Đông Phương Ngọc nhún nhún vai: “Ôi chao, ngươi cảm thấy chúng ta có bỏ qua điều gì sao?”

“Bỏ qua cái gì?” An Trữ ngồi xuống.

Đông Phương Ngọc cười cười: “Cẩn thận ngẫm lại.”

Sau đó Đông Phương Ngọc gọi người đến thu dọn bát đũa, quét dọn phòng ở một chút. Chờ phòng đã lau dọn sạch sẽ, Đông Phương Ngọc mới quay đầu lại, nhìn chằm chằm An Trữ: “Như thế nào? Có nghĩ ra được không?”

An Trữ thành thật lắc lắc đầu.

Đông Phương Ngọc một bộ biểu tình ta đã sớm biết mà, chọc giận An Trữ: “Ngươi cũng biết ta”

“Bích Lam tỷ tỷ của ngươi thì sao? Nàng cùng Cái bang không thù không oán, vì sao lại bị liên lụy vào?”  Đông Phương Ngọc tung ra vấn đề.

An Trữ bị hỏi, nhíu mày nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là lắc đầu.

Đông Phương Ngọc cũng lắc đầu: “Ta còn tưởng rằng ngươi ít nhất cũng thông minh một chút a…”

An Trữ căm giận nhìn y: “Ngươi biết cái gì thì nói luôn đi, úp úp mở mở như thế có giống một đại lão gia không?”

“Ta không biết a.” Đông Phương Ngọc rất là vô tội nói.

An Trữ nắm chặt tay, cắn chặt răng…Cố gắng khiến cho khuôn mặt đầy vết sẹo của mình thoạt nhìn thực dữ tợn…

Thấy bé bị mình chọc cho xù lông, Đông Phương Ngọc biết điều thu lại, ho nhẹ một cái, nghiêm túc nói: “Không bằng chúng ta lại đi quý phủ của tổng quản thám thính thực hư? Hoặc là trực tiếp đến hỏi Nhạc Bích Lam?”

“Hảo.” An Trữ lập tức gật đầu, “Chúng ta đi tìm Bích Lam tỷ tỷ đi, ta cũng lo lắng nàng.”

“Vậy nói không bằng làm, chúng ta bây giờ đi luôn?” Đông Phương Ngọc hỏi.

“Hảo.”

Thống nhất xong, hai người đang chuẩn bị đi ra khách ***, liền bắt gặp lão Lục cùng vị hôn thê của hắn.

“Bích Lam tỷ tỷ!” An Trữ thấy người tới, lập tức xốc lên mạng sa, nhảy qua ôm.

Nhạc Bích Lam bị hắn ôm chầm lấy, thiếu chút nữa không đứng vững. May mà Đông Phương Lãng ở phía sau đỡ bọn họ.

Đông Phương Ngọc biến sắc: “Thân thể Bích Lam muội muội đã kém đến mức này?”

Đông Phương Lãng cười khổ.

“Lên lầu đi.” Đông Phương Ngọc nói, kéo An Trữ quay về bên cạnh.

Lên lầu, ngồi xuống, Đông Phương Lãng mở miệng trước: “Tuy rằng không biết Tam ca vì sao phải tham dự việc này”

An Trữ có chút chột dạ, chạy nhanh rót trà cho mọi người.

Đông Phương Lãng tiếp tục nói: “Nhưng nếu có thể được Tam ca tương trợ, cũng là may mắn của ta với Bích Lam. Chúng ta đoán Tam ca với An Trữ chắc chắn ở gần đây, cho nên mới tới khách *** này thử vận may.”

“Chúng ta cũng đang muốn đi tìm các ngươi.” Đông Phương Ngọc nói.

“Bích Lam với ta biết, Tam ca và An Trữ đối chuyện này có chỗ không hiểu…” Đông Phương Lãng nói.

“Lưu Dần Phong là giả, việc này chúng ta đã biết rồi, chỉ là không biết, vì sao Bích Lam muội muội lại liên quan đến chuyện này?”

Nhạc Bích Lam liếc nhìn Đông Phương Lãng, quay đầu hướng Đông Phương Ngọc nói: “Ta cũng chỉ ngẫu nhiên biết được chuyện này, vốn muốn phải lấy lại chính nghĩa, không ngờ cũng bị Lưu Dần Phong giả hãm hại…Bất quá trên tay ta có tín vật của Lưu Dần Phong thật làm chứng cứ, cho nên kẻ xấu kia vội vàng muốn trí ta vào chỗ chết. Huynh đệ Lâm gia mặc dù là chính đạo nhân sĩ, nhưng  mấy ngàn thậm chí tính mạng của cả vạn người lại bị kẻ xấu nắm trong tay, nên chỉ đành phải thay hắn làm việc.”

“Thì ra là thế.” Đông Phương Ngọc gật đầu, “Vậy tín vật kia đâu?”

“Đang ở trên người ta.” Đông Phương Lãng đáp, “Nếu như Tam ca cần…”

“Không cần, ngươi giữ là được rồi.” Đông Phương Ngọc nói, “Lần trước kẻ xấu kia nói cho An Trữ, Lưu Dần Phong thật đã bị giết…”

“Đúng vậy…” Nhạc Bích Lam nói, “Lưu Dần Phong  đích xác bị trọng thương, nhưng sau khi tìm được hắn, ta đã bố trí hắn ở một nơi tuyệt đối an toàn…”

“Nói như vậy, Lưu Dần Phong không chết?” Đông Phương Ngọc nhíu mày.

“Ta không dám kết luận, nhưng ta nghĩ hắn hẳn là còn sống.” Nhạc Bích Lam nói.

“Vậy thì càng tốt hơn.” Đông Phương Ngọc gật đầu.

“Vậy  kế tiếp Tam ca có tính toán gì không?” Đông Phương Lãng hỏi.

“…Đây dù sao cũng là việc nội bộ của Cái bang, không bằng chúng ta tìm được bang chủ Cái bang trước rồi nói sau.” Đông Phương Ngọc nói.

Đông Phương Lãng  và Nhạc Bích Lam hai người nhìn nhau một cái, gật đầu: “Hảo, vậy cứ y theo lời Tam ca.”

“Nhưng bang chủ Cái bang luôn vân du tứ hải, hành tung mơ hồ…” Nhạc Bích Lam cau mày, nói.

Đông Phương Ngọc trầm ngâm một chút, sau đó tay áo bị người kéolà An Trữ vẫn bị bọn họ bỏ qua từ nãy giờ. Đông Phương Ngọc khiêu mi, An Trữ nháy mắt mấy cái: “Ta biết cách tìm bang chủ Cái bang.”

Nhạc Bích Lam nhìn về phía hắn: “Làm sao ngươi biết?”

Đông Phương Ngọc gợi lên khóe miệng: “Tiểu tử này, cùng bang chủ Cái bang có một đoạn duyên phận.”

Nhạc Bích Lam lại khó hiểu, An Trữ nhún nhún vai, bộ dáng vô tội: “Lúc trước hắn ban đêm xông vào nhà của ta, được ta cứu…”

“…Ngươi rốt cục cứu bao nhiêu người?” Nhạc Bích Lam cười hỏi.

An Trữ nghĩ nghĩ, nghĩ mãi cũng không rõ lắm, vì thế lấy cẩm túi kia ra, đổ hết tất cả lên bàn, ngẩng đầu, tiếp tục vô tội nói: “Toàn bộ ở trong này.”

Khóe miệng Đông Phương Lãng với Nhạc Bích Lam run run, vẻ mặt không dám tin nhìn một đống bảo vật, lại ngẩng đầu nhìn An Trữ. An Trữ lại quay ra nhìn Đông Phương Ngọc, người sau cười cười không lộ ý tứ.

“Ngươi này xem như trời sinh may mắn sao?” Nhạc Bích Lam nhéo mũi An Trữ một chút.

Đông Phương Ngọc lại lắc đầu, sờ sờ đầu An Trữ: “Đúng là trời sinh đáng thương.”

An Trữ nghe xong không rõ ý tứ của y, đô miệng có chút bất mãn, dựa vào cái gì nói hắn đáng thương…

Nhạc Bích Lam cùng Đông Phương Lãng cũng là nghe hiểu, vì thế cười cười: “Đúng vậy a, ông trời thương tiếc, hiện tại thêm Tam ca đến cưng chiều a.”

Đông Phương Ngọc từ chối cho ý kiến, nhìn về phía Đông Phương Lãng: “Hắn cũng là đệ đệ của ngươi, ngươi không đau không thương hắn?”

Đông Phương Lãng vội gật đầu không ngừng: “Đương nhiên thương, đương nhiên thương.”

An Trữ mới lại vui vẻ.

“Lão bang chủ nói tuy rằng hắn dạo chơi khắp nơi, nhưng vẫn không cắt đứt liên lạc với ngoại giới, nếu muốn tìm hắn, phải đi tìm tên khất cái xin cơm ở Tam thần miếu.” An Trữ nhớ lại nói, “Lúc trước hắn sợ ta không nhớ được, bắt ta học thuộc rất nhiều lần, nhất định phải làm cho ta về sau nhắc đến là nói được ra…”

Đông Phương Ngọc gật gật đầu, đối Đông Phương Lãng và Nhạc Bích Lam nói: “Ta với An Trữ đi tìm, các ngươi ở lại đây hảo hảo nghỉ ngơi.”

“Cám ơn Tam ca quan tâm.” Nhạc Bích Lam cười nói.