Sau khi ăn xong quả nho kia, một lúc sau tơ máu trong mắt Mục Trạm dần dần tan đi, sắc mặt tối tăm, lạnh lẽo cũng trở nên hòa hoãn hẳn, chậm rãi khôi phục vẻ mặt bình tĩnh, một bộ biểu tình mà ngày thường luôn có.

Sau đó, hắn đứng dậy đi tới trước cửa, cùng Triệu Đức Toàn phân phó cái gì đó.

Hắn vừa đi xa Văn Ngọc Minh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thân thể lập tức mềm xuống dưới, chỉ muốn ghé trên mặt bàn mà nằm bất động.

Ngoài cửa mơ hồ truyền đến tiếng đối thoại đứt quãng, nhưng Văn Ngọc Minh vẫn là miễn cưỡng nghe được Mục Trạm là đang hạ chỉ muốn giết ai đó.

Hắn chính là người cùng người dâng tấu chương kia có quan hệ.

Văn Ngọc Minh tự làm chính mình phải phân tâm, đừng nghe, vừa nghe đã biết là không có chuyện tốt rồi.

Một lúc sau, Mục Trạm trở về, lại tiếp tục xem tấu chương, cũng không có ăn nho nữa, để cho Văn Ngọc Minh vừa lột nho vừa tự mình ăn.

Văn Ngọc Minh cũng không khách khí, vừa rồi thiếu chút nữa hù chết hắn, như thế nào có thể không ăn cái gì để bình phục tâm tình một chút.

Nhét quả nho vào trong miệng, cắn cắn thịt quả, nước nho trong khoang miệng bắn ra, quả nhiên giống như hắn tưởng tưởng vị ngọt thanh mát lan tỏa trong miệng.

Văn Ngọc Minh híp híp mắt, từ từ thưởng thức mỹ thực dẫn đến tâm tình lúc trước được an ủi phần nào.

Liền một lúc ăn vài quả nho, hắn mới chợt nhớ tới ngón tay mình đã bị Mục Trạm liếm qua, kia chẳng phải là đã.......!

Văn Ngọc Minh lặng im không cử động, tâm tình thực phức tạp, này, không ăn nữa thì cũng không được đi.

Hắn dừng lại vài dây, trộm dùng khăn tay lau khô mấy ngón tay của mình, nhìn chằm chằm vài dấu răng trên ngón tay, sau đó quyết chí dời tầm mắt, làm bộ như chưa có chuyện gì sảy ra, tiếp tục ăn.

Ăn xong đĩa nho, Mục Trạm lại lệnh đưa hắn quay trở về.

Cứ như vậy, lúc Văn Ngọc Minh đến, trên bàn đều có một ít điểm tâm cùng trái cây.

Sau đó đại đa số đều vào bụng hắn..